"Ừ." Ôn Uyển nhìn Giản Dung, khéo léo gật đầu, "Em nháo với anh là bởi vì tâm tình không tốt, buổi sáng lúc thấy cha em mới biết mình không hiếu thuận."
Cha mẹ nuôi cô lớn, cô lại cố ý gả cho Giản Dung, đến đơn vị xa xôi, bóng lưng cha lúc ấy cũng không còn nhanh nhạy như trước, con người, đến tuổi, không lên lão không được.
Mà bọn họ chỉ có một con gái, sinh ra nuôi lớn như vậy, lại không thể ở bên cạnh hiếu thuận, tuổi ông ngoại cũng lớn, muốn gặp cô một lần cũng không dễ dàng.
"Anh hiểu rõ." Giản Dung khép hờ mắt, gật gật đầu, "Sao anh lại không hiểu chứ, em ấy, vẫn còn là đứa bé, mới hơn hai mươi tuổi một chút, gả cho anh chính là uất ức em, lời này không sai."
Cô gái ở tuổi này chính là lúc thanh xuân không gò bó, chơi không chút kiêng kỵ, mặc dù anh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng trong nhà cũng có mấy em gái, nhưng nếu không phải suốt ngày đi khắp nơi chơi, kiếm tiền thì đi du lịch.
Ôn Uyển cũng ở tuổi này, lại chỉ có thể đi theo anh sống ở đơn vị.
"Em không hối hận." Ôn Uyển cố chấp nhìn Giản Dung, đưa tay ôm cổ Giản Dung: "Em chưa bao giờ hối hận vì thích anh, từ nhỏ em đã thích anh... anh biết không?"
Lời này khiến Giản Dung hơi sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, Ôn Uyển nói chuyện rõ ràng với anh không nhiều lắm, cũng không phải vấn đề khác nhau, là do tính tình anh, không hỏi đến, Ôn Uyển cũng chưa bao giờ nói.
Cũng cảm thấy cô nhóc này đã thích anh từ nhỏ, hơi không đáng tin cậy, đứa bé thì biết gì? Hơn nữa anh tiếp xúc với Ôn Uyển không nhiều, cũng không lui tới với mấy đứa bé nhà họ Ôn.
"Anh không tin hả?" Ôn Uyển nhìn Giản Dung, "Em thật sự thích anh từ nhỏ... anh mặc đồ chơi bóng rổ, chơi trong đại viện, em liền ở chỗ không xa nhìn, vừa làm bài tập vừa nhìn, khi em thi không đạt, anh giúp em ký tên..."
Ôn Uyển liệt kê từng chuyện với Giản Dung, trong ấn tượng sâu sắc nhất của cô chính là khi Giản Dung mặc quân trang, muốn đi trường quân đội ngày đó, cũng chính giữa tháng tám, khi Giản Dung từ trường học thợ săn về.
Ngược lại cực kỳ tương tự, ngày đó chú hai Giản Dung lái xe đưa Giản Dung ra nhà ga, cô mặc váy hoa nhất định đi theo, Giản Dung và chú hai anh cho là đứa bé ham chơi, cũng không nghĩ nhiều, thả Ôn Uyển vào trong xe.
Ôn Uyển ngồi bên cạnh Giản Dung, khẩn trương, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, nhìn Giản Dung hỏi: "Anh, khi nào anh trở lại?"
Trong nhà có quân nhân, cô biết khái niệm đi học trường quân đội, nhìn dáng vẻ anh tuấn của Giản Dung, dưới bộ quân phục làm nổi bật đặc biệt chói mắt, khi đó Giản Dung chỉ là binh lính, không có bất kỳ cấp bậc gì, nhưng chính là thường phục của binh nhì cũng rất đẹp trai.
"Không trở lại." Giản Dung cười như không cười đáp lại một câu, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đứa bé này thật có ý tứ, ở trong mắt Giản Dung, đây chính là công chúa nhỏ, là cô gái người gặp người thích ở trong đại viện, không ai không khen.
Cuộc thi mỗi năm đạt được hạng nhất, cái gì cũng tốt, lại vô cùng lễ phép, lúc đến nhà mình đều đoan đoan chính chính ngồi xuống, còn có thể kể chuyện xưa cho ông cụ, đặc biệt có thể làm người lớn vui vẻ.
Ôn Uyển vừa nghe Giản Dung nói không trở lại, trong nháy mắt bắt đầu khóc, nắm quần áo Giản Dung, quân trang bị tay nhỏ bé vo thành một nắm, Giản Dung vừa nhìn, thấy khóc vội vàng dụ dỗ.
Không biết làm gì, nói gì cũng không có tác dụng, khóc suốt dọc đường đến nhà ga, khi đó cùng đi trường quân đội vô cùng nhiều, tàu hỏa màu xanh biếc còn chưa mở, tân binh đứng bên cạnh lưng đeo ba lô màu xanh lá cây.
Có dỗ dành nhưng phần lớn đều là người nhà khóc, Giản Dung cũng vượt qua như vậy lên tàu hỏa, anh ngược lại không có người nhà khóc, chỉ có Ôn Uyển khóc không ngừng, nhất là cô nhóc này không định ngừng.
Đã đến lúc Giản Dung lên tàu, một tiếng còi tàu, tàu hỏa chậm rãi lăn bánh, Ôn Uyển chạy theo vừa khóc vừa kêu: "Anh Giản Dung, anh phải trở lại, tiểu Uyển ở nhà chờ anh."
Tàu chạy đi, mang theo Giản Dung, Ôn Uyển cũng theo chú hai của Giản Dung trở về đại viện, có mấy ngày cô bé này không nói gì, người trong nhà không biết vì sao, hỏi cũng không nói.
Nghe Ôn Uyển nói lại, Giản Dung vô cùng giật mình, anh chưa từng nghĩ cô nhóc này đã bắt đầu thích anh từ nhỏ, anh vẫn không hiểu, rõ ràng Dương và Ôn Uyển là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên bên nhau.
Nhưng trái tim cô nhóc này lại thắt trên người anh, thì ra là có chuyện như vậy.
"Anh không có tâm tư với em sao?" Ôn Uyển nhìn Giản Dung, vốn biết là sự thật nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Trên mặt Giản Dung lộ ra nụ cười, nhìn Ôn Uyển: "Là không dám có tâm tư, em tốt như vậy, dùng lời cha anh nói, người xứng với em có thể xếp hàng từ cửa Nam đến cửa Đông, chen ngang cũng không tới lượt anh."
Một câu nói chọc cho Ôn Uyển cười khanh khách, nghịch ngợm nói với Giản Dung: "Em cho anh đặc quyền, cho nên anh phải đối xử tốt với người phụ nữ của anh, biết chưa?"
Ôn Uyển đưa tay chọc ngực Giản Dung, người cần có lòng, thì phải thêm chút, cô yêu rất không dễ dàng, chưa từng nghĩ tới cầu xin đáp trả, nhưng mà cũng quyết tâm không để bất kỳ ai đánh chủ ý lên Giản Dung.
Bạn bảo vệ người đàn ông lâu như vậy, cho dù là ai cũng không bỏ được.
"Nhất định!" Giản Dung đáp một tiếng, đưa tay ôm lấy Ôn Uyển, "Được rồi, cũng không còn sớm, chia đồ gì đó cho các nhà, chúng mình xuống nhà ăn."
Quà tặng cho các nhà cũng cần đưa qua, còn phải tìm đoàn trưởng báo cáo.
"Được." Ôn Uyển cứ treo trong tay Giản Dung như vậy, kệ cho Giản Dung ôm, để cho sửa sang lại quần áo và đầu tóc lộn xộn, bắt đầu cầm đồ, đi ra ngoài đưa cho nhà các chị dâu trong viện.
Giản Dung và Ôn Uyển đi nhà chính ủy trước, lúc ở cửa ra vào, Giản Dung hô to một tiếng: "Báo cáo!"
"Vào đi!" Nói chuyện là chính ủy, Giản Dung không ngờ giờ này chính ủy ở nhà, rốt cuộc vợ trở lại, một chút cũng không muốn chia lìa.
Nghe đáp tiếng, Giản Dung và Ôn Uyển đi vào, tiểu Thiên đang xem ti vi nhìn thấy Ôn Uyển lập tức nhảy khỏi ghế salon, nhào tới trước mặt Ôn Uyển, được Ôn Uyển bế lên.
Tiểu Thiên ôm cổ Ôn Uyển, hai mắt mở to nhìn Ôn Uyển, giọng nói non nớt mở miệng: "Chị, chị bị chú hư mang đi đâu, đã nhiều ngày không trở lại, em nói cho mẹ, nói chị bị chú hư mang đi, phải báo cảnh sát."
Từ sau lần ăn sủi cảo trước, sau khi Giản Dung ra vẻ tiểu Thiên bẩn thỉu, tiểu Thiên liền bắt đầu gọi Giản Dung là chú hư, trong mắt đứa bé, định nghĩa tốt xấu trực tiếp như vậy, không có bất kỳ tiêu chuẩn cân nhắc.
Xem thêm...