Thật ra thì Ôn Uyển cũng chỉ là cô nhóc mà thôi, mới có thế, anh và cô nhóc này tức giận cái gì? Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm nghĩ lại, bản thân là quân nhân, cũng sẽ có lúc phấn đấu quên mình.
Ôn Uyển mím môi, cứ nhìn Giản Dung như vậy, thu dọn cho Ôn Uyển coi như xong, lúc này Giản Dung mới bưng nước đi, quay trở lại ngồi bên cạnh Ôn Uyển, ôm Ôn Uyển, "Anh chỉ hy vọng em có thể thông minh một chút, sống tốt, anh không muốn em chịu khổ, em có thể hiểu ý anh không?"
Ôn Uyển "Ừ" một tiếng, gật đầu với Giản Dung: "Em hiểu rõ anh vì tốt cho em, từ nhỏ anh đã thương em, mà em cũng là quân y, là quân nhân, đó là chức trách của em, cũng giống như chức trách của anh."
Quần áo giống nhau, chức trách giống nhau, thậm chí trách nhiệm phải gánh vác còn nhiều hơn Giản Dung, không phải chỗ nguy hiểm nhất, chính là áp lực phía sau lớn nhất.
"Đúng, vợ anh cũng là quân nhân." Khóe miệng Giản Dung khẽ nhếch lên, cô nhóc này vĩnh viễn tốt như vậy, tốt đến đau lòng người, cúi đầu, Giản Dung chặn hô hấp Ôn Uyển lại, mấy ngày tách ra, toàn bộ hóa thành hôn, đủ số đút vào trong miệng Ôn Uyển.
Ôn Uyển ôm cổ Giản Dung, mặc cho Giản Dung hôn mình, ngửi mùi thân thể chỉ thuộc về Giản Dung, anh vĩnh viễn không học được biểu lộ lòng mình như thế nào, nói nhiều sẽ thành đàn ông vụng miệng.
Nhưng trái tim kia thật hơn bất cứ ai, mắt cô không mù, cũng không nhìn nhầm người, người đàn ông này đáng giá để cô giao phó cả cuộc đời.
"Ừmh..." Đợi đến khi Ôn Uyển không chịu nổi nụ hôn bá đạo mà nóng bỏng này, không nhịn được than nhẹ một tiếng, lúc này Giản Dung mới lưu luyến buông cô nhóc này ra, nếu không phải đang ở trong lều dựng tạm, sợ rằng thật sự không nhịn được mà muốn cô nhóc này.
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Giản Dung, trên mặt khẽ ửng đỏ, khiến cho Giản Dung không nhịn được phá ra cười, Ôn Uyển bĩu môi, khẽ nhíu mày, oán giận Giản Dung: "Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười, chưa từng thấy người đỏ mặt sao?"
Người kia đen như vậy, hôn một chút chắc chắn không đỏ mặt rồi, cô trắng trẻo như vậy, hô hấp không ổn định đều có thể đỏ mặt.
"Sao không thể cười? Nhìn em như vậy, anh liền cười." Lần đầu tiên Giản Dung giống như đứa bé, đùa giỡn trước mặt Ôn Uyển không biết làm sao, dáng vẻ đó hết sức đáng yêu, sao lại không cho anh cười, quản rộng quá có phải không.
Ôn Uyển nhìn Giản Dung cười hả hê quên hình tượng, đẩy Giản Dung một cái, trợn mắt mở miệng: "Kêu anh đừng cười thì không được cười, không phải anh nói phải nghe lời vợ sao? Cười nữa khi về em nói với chính ủy, để cho anh ấy đánh anh."
Người đàn ông này rất có ý tứ rồi, không có chuyện gì cũng cười ngây ngô nhiệt tình cái gì, uống lộn thuốc hay là không thuốc? Tại sao mình lại coi trọng anh? Cô nhóc này không biết vừa rồi còn cảm thấy mình không nhìn nhầm người, trong giờ phút này đã biến thành dáng vẻ khác rồi.
"Được rồi, anh không cười." Giản Dung cưng chiều nhìn Ôn Uyển, không tiếp tục đùa giỡn cô nhóc này, đưa tay chỉnh quần áo cho Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn Giản Dung, mở miệng lần nữa: "Giản Dung, em đói rồi."
Giản Dung kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển, nếu không phải rất đói bụng, cũng sẽ không mở miệng nói điều này.
"Chờ chút, anh đi ra ngoài lấy chút thức ăn cho em." Nói xong Giản Dung đứng lên, chạy đi ra ngoài, đường đã thông, vật tư cứu viện cũng chuyển đến rồi, nước cũng thông, ăn không còn là việc khó khăn.
Sau khi Giản Dung đi ra ngoài, tìm được một lều trợ giúp dựng tạm, lấy chút cháo và mấy cái màn thầu, vòng trở lại.
Trở lại lần nữa, Giản Dung đưa mấy thứ cho Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn những thứ rất bình thường này mà giống như nhìn sơn hào hải vị, cầm lấy, ngay ở bên bàn, bắt đầu ra sức ăn.
Giản Dung ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, bẻ màn thầu thành miếng nhỏ đặt trong đĩa, sợ Ôn Uyển cứ ăn như vậy khó tránh khỏi sẽ bị nghẹn, hơn nữa đau lòng, nếu mấy ngài có nhìn thấy thì đừng chê cười, bất kỳ cô gái nào chịu đựng trải qua mấy ngày ở đây, đều là anh hùng.
"Mấy ngày nay em không ăn không uống sao?" Giản Dung chịu hết nổi hỏi, nhìn như vậy, đói nhiều rồi mới có thể ăn dữ dội như thế.
Ôn Uyển ngẩng đầu lên, cười như không có hề gì: "Không thể không ăn cái gì, là vật tư cứu viện, rất túng thiếu, nhiều người có nhu cầu, mấy đứa bé chưa ăn no thì đưa cho chúng, đáng yêu giống tiểu Thiên vậy."
Nhìn những đứa bé kia, Ôn Uyển liền đưa bánh bao và nước cho bọn chúng, khổ nữa cũng không thể để con nít khổ, đây là lời đội trưởng nói ra, nhất định phải chăm sóc em bé đầu tiên.
Giản Dung mím mím môi, gật đầu, tiếp tục bẻ màn thầu cho Ôn Uyển, để cô nhóc này từ từ ăn, ăn uống no đủ nhắm mắt ngủ một lát trong lều, những người khác đã lục tục kết thúc công việc cũng không sai biệt lắm.
Giản Dung đi tập hợp đội viên, tất cả đã chuẩn bị xong ổn thỏa thì cũng nên trở về đơn vị.
Ra đến cửa lều, chính là thời gian mọi người trở về đơn vị, lần này Giản Dung không đi trước mà đi cùng Ôn Uyển, cùng đám binh lính ngồi lên xe tải, trở về đơn vị.
Vừa lên trên xe, cởi bỏ phòng bị, mọi người bắt đầu ngủ, Ôn Uyển dựa vào người Giản Dung ngủ không được ổn, hô hấp rất nông, Giản Dung có thể cảm thấy mấy ngày này gánh vác công việc quá cao, thường xuyên phải thức, cô nhóc này còn chưa trở lại bình thường.
Khẽ nhích người, muốn để cho Ôn Uyển ngủ thoải mái chút, Giản Dung vừa động, Ôn Uyển lập tức cầm tay Giản Dung, Giản Dung cũng dừng lại, ôm Ôn Uyển, hạ thấp giọng dụ dỗ Ôn Uyển: "Ngoan, đừng sợ, anh ở đây, yên tâm ngủ đi."
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô nhóc này, Giản Dung càng thêm đau lòng, thời gian mấy ngày, cô nhóc này đã gầy đi nhiều, sao lại không khiến người ta đau lòng chứ?
Lúc này Ôn Uyển mới yên tĩnh lại, không ngừng hướng về phía trước mặt Giản Dung, hơi co lại, tình yêu tuyệt vời là gì, chính là cùng chung hoạn nạn, mỗi quân tẩu đều không dễ dàng, quân nhân rất khổ, họ khổ hơn, họ phải chống đỡ nhiều rất nhiều hơn nữa so với bất kỳ ai...
Giống như một chiến sỹ nói, thay vì nói bọn họ rất khổ, không bằng nói những người quân tẩu đang chờ ở cửa khổ nhất, mỗi một nhiệm vụ đều không hề gì, lo lắng lại chính là khoảnh khắc trái tim mong ngóng trông chờ.
Không ai có thể lý giải được sự chờ đợi không có tận cùng kia, cũng không ai có thể đủ thông cảm, ngay cả bạn muốn gọi một cuộc điện thoại, chuyện đơn giản như vậy có lúc cũng là một yêu cầu xa vời, mỗi chiến sỹ trong xe đều có thể biết.
Có thể lựa chọn bộ trang phục này, ngoại trừ chịu thua thiệt cũng không có lựa chọn nào khác, Giản Dung ôm Ôn Uyển, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười yếu ớt, trong lòng lẩm bẩm, chờ ngày anh cởi bộ quân trang này xuống, anh mang theo em đi khắp nơi em muốn.
Làm bạn với em cả đời này, cho em một lòng, đến già hai người không rời.
Xem thêm...