• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Tôi khổ quá mà

“Chẳng phải cũng vậy sao”.

Tần Khải hoàn toàn không muốn đi, quay người, mỉm cười như gió xuân.

Anh vươn tay kéo cửa xe, bước vào chiếc xe Maserati của Vương Dao, trực tiếp ngồi ghế sau.

Vương Dao cắn răng, lúc này cô ta mới phản ứng lại, vừa nãy Tần Khải cố tình khiến cô ta thành trò cười.

Tên khốn!

Tôi nhịn!

Sợ Tần Khải không vui thì sẽ không đi nữa, Vương Dao chỉ có thể kiềm chế cơn giận.

Nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt tiểu thư nhà họ Vương như muốn giết người, Tần Khải lại vui vẻ trong lòng.

Vừa nãy Vương Dao lái xe đụng anh, giờ xem như huề rồi.

Tuy Vương Dao trông không tệ, nhưng tính cách như vậy quá nóng nảy, người bình thường thật sự không thể chịu nổi.

Tần Khải thầm tính toán trong lòng, sau này không có chuyện gì thì nên tránh xa con hổ nhỏ này chút.

Nếu không ngày nào đó tâm trạng cô ta không tốt thì mình phải nằm dưới bánh xe mất.

Trên xe.

Tần Khải dựa người vào ghế sau, giọng điệu nhàn nhạt: “Lái chậm chút, đúng rồi, Trung Hải có chỗ bán quần áo không, hay là dẫn tôi đi dạo trước?”

Đã mấy lần rồi, bị người ta chỉ vào mũi mắng đồ nhà quê, Tần Khải quyết định thay đổi quần áo và kiểu tóc, làm lại hình tượng của bản thân.

Trung Hải dù sao cũng không ở bên trong núi, có vài phương diện cũng phải nhập gia tùy tục.

Quan trọng là hiện tại đã có sẵn tài xế, còn có thể tiết kiệm được chút tiền này, há chẳng phải đáng mừng rồi sao.

“Anh không đến nhà chúng tôi sao? Còn mua quần áo nữa à, anh xem tiểu thư tôi đây là tài xế của anh sao!”

Vương Dao siết chặt tay lái trong tay, lại nghiến chặt răng.

Vẻ mặt tức giận nhìn Tần Khải.

“Khụ khụ… Đến nhà cô không cần phải chỉn chu chút sao? Tôi đây cũng là muốn tốt cho cô, vả lại, chuyện này cũng thuận đường, không phải rất đơn giản sao?”

Tần Khải giang tay, cố gắng nói lý.

Vương Dao trừng mắt, tức như muốn ngất đi, hoàn toàn không muốn nói thêm một câu nào với Tần Khải nữa.

Đương nhiên, không phải cô ta không nói lại được Tần Khải, mà cô ta đường đường là đại tiểu thư, không muốn so đo với hạng tiểu nhân như Tần Khải.

Vương Dao cố gắng thuyết phục bản thân trong lòng, cố gắng gượng cười.

Đợi xe khởi động, đại tiểu thư nhà họ Vương này bỗng đảo mắt, nở một nụ cười kỳ quái.

Thích mua quần áo đúng không?

Ha ha… Tiểu thư đây để anh mua cho đã!

Chiếc Maserati chạy nhanh trên đường, Tần Khải la lên mấy lần chạy chậm, đổi lại đều là Vương Dao trừng mắt coi khinh.

Không bao lâu sau, chiếc xe dừng trước con phố đi bộ phồn hoa nhất Trung Hải.

Vương Dao xuống xe trước, liếc nhìn cửa hàng Versace gần nhất, mỉm cười để lộ chiếc “nanh hổ”.

Lúc vừa mới lái xe, Vương Dao trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra cách đối phó với Tần Khải.

Con phố đi bộ này, toàn bộ đều là hàng xa xỉ phẩm.

Mặt tiền dọc con phố, có đủ các cửa hàng xa xỉ phẩm rực rỡ muôn màu, không phải nói là tốt nhất Trung Hải, nhưng chắc chắn là mắc nhất.

Siết nắm tay trắng mịn, Vương Dao mỉm cười chân thành.

Trong lòng vô cùng mong chờ, lát nữa Tần Khải mặt mũi xám xịt nhìn giá cả quần áo.

Tần Khải xuống xe, đương nhiên không biết ý đồ của Vương Dao.

Nhưng nhìn ký tự nước người trước cửa tiệm, với cả răng hổ của Vương Dao kia, anh ý thức được chuyện có chút kỳ lạ.

“Đi thôi, không phải anh muốn mua quần áo sao? Này, nghe nói quần áo nam của tiệm này không tệ, chắc hợp với anh đấy?”

Ánh mắt Vương Dao cố ý né tránh Tần Khải, cố nhịn cười.

Versace - thương hiệu xa xỉ phẩm của Ý.

Vương Dao vừa nghĩ đến, với xuất thân của Tần Khải, có lẽ một cái dây nịt ở bên trong này, anh cũng không mua nổi thì cô ta bỗng muốn cười.

Nếu có thể tận mắt nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, thậm chí là cầu xin cô ta tính tiền, vậy chẳng phải vui không kể xiết sao?

Đến lúc đó, nhất định phải dạy dỗ tên này cho ra bã.

Quét mắt nhìn cửa tiệm Versace, Tần Khải đã biết đồ bên trong chắc chắn không rẻ.

Khóe mắt liếc nhìn gương mặt đang nhịn cười của Vương Dao, Tần Khải làm như không biết lầm bầm tự nói: “Thật sao? Rẻ thật à, đúng là phải vào xem xem”.

Mắt thấy Tần Khải trúng chiêu đi vào cửa hàng Versace, Vương Dao vui mừng vỗ tay một cái, phấn khích không thôi.

Đắc ý một lúc, cô ta mới nhịn cười đi vào.

Đứng cách thu ngân không xa, Vương Dao cố tình giả vờ không quen biết Tần Khải.

Nhưng ánh mắt của cô ta, từ đầu đến cuối đều nhìn Tần Khải, đang đợi Tần Khải bị bẽ mặt.

“Này, cái người kia… chính là anh, đợi đã!”

Quả nhiên, Tần Khải vừa mới đi vào, nhân viên đang định giới thiệu quần áo cho một người giàu trung niên đã vội vã đuổi theo, gọi Tần Khải lại.

“Cô đang gọi tôi sao? Có chuyện sao?”, Tần Khải dừng bước, vẻ mặt vô hại.

“Cũng không có chuyện gì lớn, nhưng chỗ chúng tôi là cửa hàng Versace, thương hiệu xa xỉ phẩm, là hàng hiệu đấy anh hiểu không? Nếu anh muốn mua quần áo, tôi kiến nghì anh ra ngoài gọi xe, đến khu Nghĩa Ô xem xem, thương hiệu trong đó hợp với anh hơn”.

Nhân viên liếc mắt nhìn Tần Khải từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt khinh thường xem nhẹ, hoàn toàn không che giấu.

Nghe thấy mấy chữ Nghĩa Ô này, Vương Dao ở trước cửa suýt chút nữa đã bật cười, cô ta che miệng quay lưng lại, cười đến mức cả người khẽ run.

Cô ta cố ý đưa Tần Khải đến Versace, chính là muốn kết quả như thế này.

“Thương hiệu xa xỉ phẩm? Nhưng tôi là mua đồ xa xỉ phẩm mà!”, Tần Khải vung tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Nhân viên khẽ nhếch miệng, suýt nữa tức đến bật cười: “Anh đừng có đùa nữa được không? Chỉ dựa vào anh mà cũng đòi xa xỉ phẩm?”

Vẻ mặt Tần Khải vô tội: “Anh nghĩ tôi đang đùa sao?”

Thấy bộ dạng anh như vậy, nhân viên hoàn toàn cạn lời.

Cô ta làm nghề này chẳng phải một hai năm, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi!

Bộ dạng Tần Khải lúc này: từ trên xuống dưới toàn hàng chợ, cộng lại cũng chừng một hai trăm tệ, còn đòi xa xỉ phẩm? Đúng là nực cười!

Loại người này toàn kiểu vờ tỏ ra hào phóng, thực ra là nghèo mạt rồi, cô ta gặp nhiều rồi.

“Được rồi, nếu muốn xem thử cho biết thì cứ ngắm đi, nhưng tuyệt đối đừng chạm vào, lỡ làm hư có bán anh đi cũng không đền nổi!”

“Người bây giờ sao vậy chứ, mua không nổi cũng không mất mặt, còn giả vờ như vậy là anh không đúng rồi”.

Nhân viên xem thường liếc nhìn anh, không kiên nhẫn quay người rời đi, trong miệng vẫn còn lải nhải.

Chỉ để lại Tần Khải với vẻ mặt ngơ ngác!

Chính vì bị người ta không coi trọng, nên mới muốn thay đổi bề ngoài, không ngờ đến nơi này rồi vẫn bị người ta xem thường!

Tôi khổ quá mà!

Còn Vương Dao tận mắt thấy cảnh này, cười đến mức lưng không thẳng nổi.

Nhìn thấy Tần Khải bẽ mặt, trong lòng Vương Dao vô cùng hả giận.

Đương nhiên Versace cũng có đồ nữ, túi xách này nọ.

Vương Dao cũng đến đây dạo mấy lần, trong lòng cô ta biết rõ, mua đồ ở đây, không có mấy chục nghìn căn bản mua không nổi.

Trừ phi Tần Khải bán thận ngay tại chỗ, nếu không có đánh chết anh cũng không bỏ ra được nhiều tiền như vậy, cuối cùng cũng chỉ bẽ mặt mà thôi.

Vốn nghĩ sau khi bị bẽ mặt, Tần Khải sẽ ủ rũ rời đi.

Nhưng Vương Dao không ngờ, Tần Khải chẳng những không đi, trái lại còn chậm rãi đi dạo.

“Cái này… Hừ, mình phải xem xem, tên này muốn chơi trò gì đây!”

Mà nhân viên rõ ràng cũng không ngờ tới, lại mau chóng đi đến.

Tần Khi đi chậm rãi, nhưng nhân viên lại đi theo sát anh, đề phòng anh không rời nửa bước.

Ánh mắt kia, thậm chí chỉ hận không thể gọi ngay cho cảnh sát.
Chương 46: Mấy trăm nghìn thì vẫn có

Đối với điều này, Tần Khải hoàn toàn không để ý đến, chắp tay sau lưng mà thoải mái nhàn nhã đi dạo xung quanh.

Chút kế vặt kia của Vương Dao, sao anh có thể không nhìn ra?

Yên tâm, anh trai sẽ không khiến em phải thất vọng.

Thoáng nhìn xung quanh, Tần Khải nhanh chóng bị một bộ trang phục thường ngày trên ma nơ canh hấp dẫn ánh nhìn.

Versace thường niêm yết giá rất cao, ở xa tầm với của người dân bình thường, nhưng đắt cũng có chỗ tốt của đắt.

Tần Khải nhìn trúng bộ này, cho dù là phối hợp màu sắc hay lựa chọn loại vải thì đều xuất sắc, thậm chí đường may cũng tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, so với Thành phố thương mại Nghĩa Ô kia, chắc chắn không chỉ cao hơn một cấp bậc.

“Ừm, bộ này cũng rất được!”

Tần Khải sải bước đi đến bên cạnh ma nơ canh.

Anh đang định giơ tay ra thì nhân viên theo sát đằng sau chợt lách người lên, đĩnh đạc chặn ngay trước mặt Tần Khải.

“Ơ kìa, đã nói là chỉ được xem thôi, sao anh còn muốn động vào chứ? Sớm biết vậy tôi đã không cho anh vào rồi. Đây chính là kiểu mới của cửa hàng chúng tôi, chỉ có một bộ này thôi, làm bẩn rồi sao tôi còn bán được nữa? Ra ngoài, ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến buôn bán của chúng tôi!”

Nhân viên phục vụ tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Trông vẻ nếu như Tần Khải còn không đi, cô ta sẽ gọi bảo vệ đến đuổi người.

Vương Dao khoanh tay đứng ở bên cạnh, lộ ra đôi răng khểnh, nở nụ cười vô cùng rực rỡ.

Rõ ràng Tần Khải này phải ăn quả đắng rồi, nếu lát nữa có thể đến cầu xin cô ta thanh toán, vậy thì càng tốt hơn.

Đúng lúc cô chủ nhà họ Vương có thể chế nhạo anh ta, báo mối thù lớn, há chẳng phải quá tuyệt?

Mới tính toán trong lòng thôi mà Vương Dao đã thấy sung sướng lắm rồi.

Nhưng Tần Khải lại không thể nào vui nổi.

Vốn cũng không muốn chấp nhặt với các cô gái này nhưng nhân viên phục vụ này đã mấy lần mắt chó coi thường người khác.

Thật sự cho rằng thần y Tần anh là hạng người thiếu tiền sao?

Lại nói, cũng không phải lần đầu tiên anh dạo trong cửa hàng đồ xa xỉ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp được nhân viên phục vụ hiếm thấy như vậy.

“Làm bẩn rồi thì cứ tính hết cho tôi, cửa hàng kinh doanh lớn như vậy mà nhân viên còn không hiểu đạo lý ‘khách hàng là Thượng Đế’ sao?”, Tần Khải nhíu mày một cái, khẽ lên tiếng.

Nhân viên phục vụ vốn cực kỳ coi thường Tần Khải, nghe thấy lời này lập tức thẹn quá hóa giận.

“Khách hàng quả thật là Thượng Đế, nhưng anh không phải! Một tên nhà quê mà thôi, tôi cho anh vào đã là tốt bụng lắm rồi, anh còn muốn thế nào?”

“Muốn động vào quần áo của chúng tôi, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, quần áo mấy trăm nghìn, anh mua được sao!”

Hai tay của nhân viên phục vụ chống nạnh bên hông, hệt như một người đàn bà đanh đá.

Tần Khải nghe vậy, chợt lên tiếng hỏi: “Vậy sao cô biết tôi không mua nổi?”

“Thôi đi, cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem, ăn mặc nghèo nàn như này, chỉ sợ chính là đồ nhà quê lên tỉnh?”

Nhân viên phục khinh bỉ xì một tiếng: “Thứ đồ nhà quê không có tiền mà thích ra vẻ như anh, tôi gặp nhiều rồi!”

“Tôi khuyên anh tốt nhất mau chóng cút đi, đừng để đến lúc đó không trả nổi tiền, vậy thì mất mặt lắm”.

Ha ha!

Tần Khải cạn lời, sao người bây giờ đều chỉ nhìn bề ngoài vậy?

Nông cạn, nông cạn quá rồi!

Phải biết, ánh mắt cũng biết gạt người.

“Xảy ra chuyện gì, Tiểu Lý, cô đang ầm ĩ với ai vậy?”

Tần Khải đang định nói chuyện, lại đột nhiên bị tiếng nói nhàn nhạt cắt ngang.

Quay đầu, chỉ nhìn thấy một đôi người yêu đang ôm nhau đi đến.

“Ôi, Tiểu Phong, bộ này không tệ, em thấy rất hợp với anh, hay là mình mua nó?”

Cô gái có vẻ ngoài coi như xinh đẹp chỉ vào bộ quần áo Tần Khải nhìn trúng rồi đi thẳng tới.

Nhân viên phục vụ vốn đang định lớn tiếng mắng Tần Khải, trong nháy mắt đã đổi sang vẻ mặt tươi cười, quả thật là lật mặt nhanh hơn lật sách.

“Ôi chao, cậu Ngưu! Ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy? Vừa rồi tên nhà quê đáng chết này xông tới, hại tôi cứ phải đi theo nhìn chằm chằm anh ta, không tiếp đón cậu được, cậu Ngưu đừng trách tội tôi đấy!” Nhân viên phục vụ nữ khom người mỉm cười làm lành, phấn đánh trên mặt cũng rơi đầy xuống đất rồi.

“Nhà quê, chính là anh ta? Ha ha… đầu năm nay luôn có người khiêu chiến giai cấp, tự đề cao bản thân như vậy! Lại còn dám chạy tới mua Versace, không sợ làm cho người ta cười rụng răng sao!”

Người trẻ tuổi được gọi là cậu Ngưu kiêu căng liếc nhìn Tần Khải, dùng giọng điệu nghênh ngang đắc ý nói.

Cô gái bên cạnh cậu Ngưu có vẻ là lạ.

Tần Khải hơi liếc nhìn, trong lòng đã ngầm hiểu.

Đứa bé trong bụng cô gái này cũng gần một tháng rồi, mà rõ ràng cậu Ngưu này vẫn dương hỏa dồi dào.

Anh ta không biết trên đầu mình đã mọc một đống cỏ xanh mướt, còn lên tiếng chửi Tần Khải là đồ nhà quê.

Con người bây giờ đều không cần thể diện vậy sao?

“Tiểu Phong, anh xem anh ta cứ luôn nhìn chằm chằm em kìa!” Cảm nhận được ánh mắt của Tần Khải, bạn gái cậu Ngưu lập tức lên tiếng phàn nàn.

“Cút! Đồ nhà quê, còn nhìn nữa cậu đây móc mắt anh ra!”

Cậu Ngưu lạnh lùng quát một tiếng, thái độ vô cùng hống hách.

Một tên nhà quê mà thôi, tất nhiên anh ta không coi ra gì.

Nghe vậy, Tần Khải bất đắc dĩ lắc đầu,vốn định tốt bụng nhắc nhở một chút, bây giờ xem ra…

Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa!

“Cậu Ngưu, cậu muốn xem bộ quần áo này không? Đây là kiểu mới của cửa hàng chúng tôi, chỉ có một bộ này, rất hợp với cậu! Nếu cậu nhìn trúng, tốt nhất nên mua sớm chút”. Nhân viên phục vụ không thèm ngó ngàng đến Tần Khải, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho cậu Ngưu.

“Gói lại!”

Cậu Ngưu nghiến răng, trong mắt lóe vẻ tiếc rẻ, nhưng cũng không nói hai lời, dứt khoát mua về.

Ở Trung Hải, nhà anh ta cũng chỉ được coi là tầng lớp trung lưu, một tháng anh ta mới có mấy trăm nghìn tiền tiêu vặt, đối với anh ta thì mua một bộ Versace này cũng không phải dễ dàng.

Nhưng mà ở ngay trước mặt cô gái mình khó khăn lắm mới theo đuổi được, tuyệt đối không thể keo kiệt.

Cô gái trông thấy cậu Ngưu tiêu pha hào phóng như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành tha thiết.

Mà nhân viên phục vụ kia nghe xong thì cười tươi như một đóa hoa, liên tục gật đầu đồng ý: “Gói, gói! Cậu Ngưu, cậu chính là khách hàng lớn của chúng tôi, ha ha…”

“Đợi đã!”

Trông thấy tất cả đều vui vẻ, bỗng nhiên, Tần Khải ở bên cạnh không vui lên tiếng.

Anh nhấc tay lên, cười híp mắt lên tiếng: “Hình như là tôi nhìn trúng bộ này trước? Theo lý thì cô phải hỏi tôi có muốn mua hay không trước chứ?”

“Hỏi anh? Ha ha… mẹ nó anh bị ngu à? Nếu không mù thì tự soi mặt vào nước tiểu mà nhìn, anh mà cũng xứng mặc Versace?”. Nhân viên phục vụ đã sớm chướng mắt Tần Khải rồi.

Trông thấy Tần Khải quấy rối việc mua bán của mình, nói chuyện còn khó nghe hơn lúc trước.

Cậu Ngưu và bạn gái anh ta ở bên cạnh chỉ trỏ Tần Khải, bật cười ha hả.

Giống như Tần Khải vừa kể một câu chuyện cực kỳ buồn cười vậy.

Cảnh tượng này khiến Vương Dao vốn đang đứng xem kịch vui thay đổi sắc mặt.

Cô ta muốn khiến Tần Khải xấu mặt, chỉ đơn giản vì giận dỗi Tần Khải, vui đùa một chút mà thôi.

Nhưng bây giờ, nhân viên phục vụ và đôi yêu nhau này mắng khó nghe như vậy.

Ngay cả Vương Dao cũng sắp không nhìn nổi nữa rồi.

Sao những người này lại đáng ghét như vậy!

Đang muốn nói cái gì, lại thấy Tần Khải vốn đang cười híp mắt lập tức nghiêm mặt.

Thò tay vào túi lấy tấm thẻ ngân hàng sắp tróc sơn kia của mình ra, đặt ở trước mặt nhân viên phục vụ.

“Cầm đi quẹt đi, chỉ là Versace mà thôi, cô cho là Maserati à?”

Trong mắt Tần Khải thoáng hiện nét cười nhạo.

Ăn mặc giản dị cũng không có nghĩa là anh không có tiền.

Mấy trăm nghìn mà thôi, Tần Khải anh vẫn có!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK