• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Khải cố ý giả ngốc, Lý Tiếu Lai cũng không có ý nhượng bộ!

Hai người đều cho mình là đúng, Ngô Quảng cố diễn trò đứng một bên xem, chỉ có thể lo lắng, sợ Lý Tiếu Lai không nhịn được, làm hỏng chuyện tốt.

“Ai da, ai da, bụng, bụng tôi hơi đau, anh Ngô, chuyện xin lỗi cứ để đó trước, tôi đi vệ sinh đã, quay lại ngay!”

Đang lúc Ngô Quảng khó xử, Tần Khải đột nhiên lấy tay che bụng, khó chịu la lớn.

Ngô Quảng định thần nhìn, chỉ thấy sắc mặt Tần Khải trắng nhợt, đau đến lưng cũng không thẳng được.

Ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, Ngô Quảng ngoài miệng rất khách khí: “Không sao, không sao, cậu em cứ đi trước đi!”

Tần Khải gần như là bám lấy tường, vội vàng rời khỏi phòng bao.

Lý Tiếu Lai không thấy được, Tần Khải vừa đến cửa thì vẻ mặt đã cười gian xảo.

Bầu không khí vừa rồi, nếu cứ giằng co tiếp, chỉ sợ sẽ hỏng việc ngay tại chỗ.

Tần Khải cũng tò mò Ngô Quảng muốn làm trò gì, anh bàn dứt khoát nhanh trí hành động, chịu thiệt một chút, diễn trò theo Ngô Quảng.

Một bụng y thuật trong người, giả vờ bị đau đối với Tần Khải mà nói, hoàn toàn không cần tốn sức.

Ngô Quảng trong lòng chỉ nói bụng Tần Khải hiểu chuyện, nhưng căn bản không ngờ, anh ta đã bị Tần Khải lừa.

“Mẹ nó, đều là chuyện tốt cậu làm cả đấy, suýt chút nữa đã bị cậu phá hỏng rồi!”

Xem chừng Tần Khải đã đi xe, Ngô Quảng đập bàn, lạnh lùng nhìn Lý Tiếu Lai, mắng chửi ầm lên.

Lý Tiếu Lai thấy Ngô Quảng nổi giận thật sự, trong lòng anh ta kiềm chế cơn giận, tức tối nói: “Anh Ngô, tôi chỉ là không quen nhìn tên kia leo lên đầu tôi thôi, anh là là cái thá gì chứ!”

“Đủ rồi! Cậu nhỏ nhen như vậy, còn muốn làm chuyện lớn gì chứ? Chuyện nhỏ không nhịn sẽ hư chuyện lớn, tôi dạy cậu bao nhiêu lần rồi! Chậc…”

Mắng một lúc, Ngô Quảng thở một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cũng may tên kia khờ khạo, còn chưa nghĩ đến chuyện này, tuy cậu liều lĩnh, nhưng ít nhiều cũng khiến tôi nhìn rõ suy nghĩ tên kia, lần này tôi sẽ không truy cứu cậu”.

“Cám ơn anh, cám ơn anh Ngô! Vậy, anh Ngô, ý của anh là chúng ta?”

Lý Tiếu Lai đảo mắt, vẻ mặt trở nên cực kỳ hung ác.

“Ra tay! Nhưng kế hoạch thay đổi một chút, lát nữa chúng ta bỏ thuốc cậu ta, cậu đến lễ tân gọi hai em gái đến, đợi tên kia trúng chiêu rồi, ha ha… Chúng ta sẽ chụp hình quay phim cậu ta lại, rồi cậu đưa thứ đó cho con gái nhà họ Triệu xem, cô ta không muốn đổi ý cũng không được, cậu nói xem, ha ha…”

“Lợi hại, lợi hại!”

Lý Tiếu Lai vỗ tay, trong lòng không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, vẻ mặt đắc ý không thôi.

“Đây là do anh Ngô lợi hại! Mẹ nó, tên kia đắc tội chúng ta, tôi sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt! Mẹ nó!”

“Đương nhiên! Ha ha… Cũng không nhìn xem địa bàn Trung Hải của ai, đối đầu với tôi, tôi chơi chết anh ta!”

Ngô Quảng xua tay, thoáng chốc đắc chí cười lớn không ngừng.

Bọn họ ở trong phòng bao tiểu nhân đắc ý, Tần Khải mượn cớ ra ngoài, thì lại nheo mắt, suy nghĩ chầm chậm đi trên hành lang.

Đến nhà vệ sinh chỉ giả vờ, Tần Khải định kéo dài chút thời gian, đợi đến lúc thì sẽ quay về.

Tần Khải đứng bên cửa nhà vệ sinh một lát, giả vờ cúi đầu rửa tay.

Xem chừng thời gian cũng đủ, anh quay người đang định quay lại.

Bỗng nhiên, một bóng dáng vội vàng đi đến.

Tần Khải nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên, căn bản không nhìn rõ là thứ gì lao đến.

Nhưng, không chỉ có cảm giác mềm mại đàn hồi, mà còn có mùi hương xộc vào mũi.

Mỹ nữ!

Tần Khải vươn tay theo bản năng, đến khi bàn tay nắm phải nơi có cảm giác không tệ kia thì mới phản ứng lại.

“A! Dê xồm!”

Phản ứng của mỹ nữ cũng không hề nhanh nhạy.

Một lúc sau mới thốt lên một tiếng, sau đó vội vàng tránh qua một bên.

Tần Khải bị tiếng kêu này gọi tỉnh, bàn tay to đặt trên chiếc váy ngắn vội thả ra.

“Không phải tôi nổi máu dê, do cô lao vào như vậy, là đàn ông ai cũng… Ai da, chết tiệt, là cô?”

“Là anh?”

Đến khi hai người nhìn rõ đối phương, không hẹn mà cùng nói ra một câu cùng lúc.

Giọng điệu đầy kinh ngạc và kỳ lạ!

Chu Tư Tư rõ ràng uống không ít, mặt cũng đỏ ửng.

Tần Khải nhăn mặt, cười xòa: “Thì ra là người đẹp Tư Tư à, hèn chi cảm giác ở tay có chút quen thuộc, khụ khụ… Không phải, ý tôi là trùng hợp thật, trùng hợp thật!”

“Giúp tôi với! Nếu không, nếu không tôi sẽ kể chuyện hôm nay cho Băng Băng, nói cho cô ấy biết anh sàm sỡ tôi!”

Chu Tư Tư căn bản không nghe thấy Tần Khải nói gì, trái lại còn gáp gáp túm lấy tay anh.

“Giúp gì chứ, tôi còn đang bận đây! Còn nữa, vừa nãy là tự cô lao vào, tôi đây là đang ở trong nhà vệ sinh, sao có thể gọi là lưu manh được chứ! Cô đừng có bốc lửa bỏ tay người chứ!”, Tần Khải theo bản năng muộn giãy tay ra miệng còn biện bạch.

Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai đều đang đợi anh quay lại, trước khi biết rõ rốt cuộc hai người muốn làm gì, Tần Khải không muốn gặp phiền phức thêm.

“Không giúp tôi, bây giờ tôi sẽ đi kiện!”

“Cô đúng là đồ lừa đảo!”

“Lừa đảo là anh đó! Đi với tôi trước, không có thời gian giải thích!”

Không có thời gian giải thích cho Tần Khải, Chu Tư Tư có vẻ như đang gặp chuyện thật, cô ấy nắm chặt cánh tay Tần Khải!

“Đợi đã, cô nói trước cho tôi biết phải giúp gì, giúp thế nào, để tôi còn chuẩn bị tâm lý”.

Kéo Chu Tư Tư lại, Tần Khải không nhanh không chậm lên tiếng, ánh mắt còn cố ý thoải mái đánh giá trên người Chu Tư Tư.

Nếu lúc bình thường, Tần Khải làm trò như vậy, Chu Tư Tư chắc chắn sẽ không nhịn được.

Nhưng bây giờ, Chu Tư Tư không hề có ý tức giận, còn bị Tần Khải khiến mình sốt sắng đến giẫm chân.

“Giúp tôi, hãy giả vờ là bạn trai tôi một lát! Chỉ một lát thôi! Tần Khải, anh là tốt nhất, giúp tôi đi!”. Chu Tư Tư lắc cánh tay tần Khải, vẻ mặt đáng thương.

Bởi vì bị kéo mạnh, cánh tay Tần Khải liên tục cọ xát vào nơi mềm mại đàn hồi kia.

Vóc dáng Chu Tư Tư không tệ, phát triển rất tốt.

Tiếp xúc gần gũi như vậy, Tần Khải cũng đỏ mặt, anh vội rút tay về.

Vừa nãy uống chút rượu, lại gặp chuyện kích thích như vậy, Chu Tư Tư là đang dụ dỗ anh phạm tội mà.

Phụ nữ đúng là lang sói, lời này thật sự không sai.

“Được, tôi giúp cô được chưa!”

Tần Khải cắn răng, đồng ý trước.

Anh nhìn ra được, dáng vẻ Chu Tư Tư như vậy rõ ràng là gặp chuyện rắc rối rồi.

Nếu không, với tính cách của cô ấy thì nào dễ nói chuyện như vậy?

Giúp người là niềm vui!

Huống hồ đối phương còn là người đẹp hiếm có, Tần Khải đương nhiên sẽ không từ chối.

“Sao còn chưa đến? Tên nhà quê kia lọt hố xí nào rồi? Anh Ngô, anh nói xem chắc không phải tên kia nhìn ra gì rồi chứ?”

“Chắc là không đâu, cậu đánh giá cao chỉ số thông minh của thằng khờ đó rồi, đợi tiếp xem sao!”

“Cũng đúng, vậy cứ đợi xem sao!”

Trong phòng VIP, Ngô Quảng đã bỏ thuốc nhưng Tần Khải mải mà vẫn chưa quay lại, hai người Ngô Quảng bắt đầu không kiềm được lo lắng.

Đương nhiên, không phải bọn họ lo lắng Tần Khải xảy ra chuyện gì, mà là lo lắng Tần Khải quá thông minh, đoán được âm mưu của bọn họ.

Cứ đợi như vậy hơn mười phút.

Ngô Quảng nhìn đồng hồ mấy lần, vốn đang tự tin dạt dào nhưng lúc này hắn ta cũng không còn ngồi im được nữa.

Lý Tiếu Lai đã bắt đầu đi đi lại lại không ngừng từ năm phút trước.

Sau khi chịu thiệt trong tay Tần Khải, Lý Tiếu Lai luôn nung nấu ý định báo thù.

Bây giờ thấy vịt đã vào nồi còn sắp vụt khỏi miệng, đương nhiên hắn ta thấp thỏm không yên.

Mà hai người đương nhiên không biết, Tần Khải gặp phải chuyện bất ngờ nên mới chưa quay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK