• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Tiểu sư thúc, cuối cùng cũng tới rồi!

Nghe thế, Tiểu Lý sợ tới mức run lẩy bẩy, nhanh chóng tiến lên, cung kính cầm lên thẻ ngân hàng mà Tần Khải đặt lên bàn.

Thấy cảnh này, Vương Dao trợn to mắt, nhìn với ánh mắt mong đợi.

Thú thật, cô chủ Vương cũng có chút tò mò, không biết trong thẻ của Tần Khải có tiền thật không?

Đinh Quốc Cường thấy thẻ có chút cũ kỹ thì cũng lo lắng, sợ Tần Khải sẽ xấu mặt nên lén ra hiệu bằng mắt cho Tiểu Lý.

Dù Tần Khải không có tiền thì cũng không được nói ra, quần áo vẫn phải “bán”.

Cậu Ngưu và bạn gái đứng kế bên, hoảng hốt nhìn cảnh này.

Năm người, mười con mắt nhìn chằm chằm vào máy POS trên quầy thanh toán.

Chỉ có Tần Khải là mải ngắm nghía xung quanh.

Tuy thường ngày anh tiết kiệm nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh không có tiền.

Tiểu Lý sợ hãi cầm thẻ, bấm số tiền lên máy POS mà vẫn không quên liếc nhìn Đinh Quốc Cường, cắn răng một cái, cầm thẻ quẹt xuống.

Roẹt...

Vừa quẹt xong, máy POS xuất hóa đơn.

Đủ tiền rồi?

Nhiêu đây cũng không phải mấy nghìn mà là mấy trăm nghìn đó.

Tiểu Lý lo mình bị hoa mắt nên giơ tay dụi, sau đó lại nhìn con số trên máy tính.

Cô ta thấy đằng sau số dư tài khoản của Tần Khải có mang thêm một chuỗi số không thì hai chân nhẹ bổng, mắt tối đen, không đứng vững.

Tên này không phải là thằng nhà quê sao?

Số dư trong tài khoản của Tần Khải mua được cả cửa hàng này ấy chứ, thậm chí còn thừa tiền cơ.

Thấy phản ứng của Tiểu Lý không ổn, Vương Dao hơi sửng sốt.

Cái thẻ cũ của Tần Khải quẹt được tiền thì cô ta cảm thấy cây vạn tuế sắp nở hoa rồi.

Lại quan sát biểu cảm của Tiểu Lý, Vương Dao có thể đoán được số tiền bên trong chắc không ít.

Bằng không thì sao có thể dọa một nhân viên làm tại cửa hàng của nhãn hiệu xa xỉ, khách mua toàn là kẻ có tiền chứ.

Trong lòng tò mò, Vương Dao định tiến lên tìm kiếm chân tướng.

Nhưng cô ta vừa quay đầu thì thấy Tần Khải đang cười tủm tỉm nhìn mình, lúc này mới hừ một tiếng rồi quay ngoắt sang hướng khác.

Cô ta là cô chủ nhà họ Vương, tuyệt đối không thể để Tần Khải chê cười mình.

“Anh Tần, quần áo của anh đã được đóng gói xong, còn đây là thẻ của anh”.

Tiểu Lý kính cẩn dâng thẻ tới trước mặt Tần Khải, thái độ thay đổi 180 độ so với lúc trước.

Tần Khải nhận thẻ, nhìn quần áo đã được đóng gói cẩn thận, không muốn ở lâu nên xoay người rời đi.

Tiểu Lý thấy Vương Dao nói giúp Tần Khải thì cho rằng quan hệ hai người cũng không phải kiểu bình thường.

Vì thế cô ta đưa túi quần áo cho Vương Dao.

Cô chủ Vương cầm lấy theo bản năng, đi được hai bước thì mới nhận thấy có gì đó hơi sai sai.

Vương Dao bĩu môi, vẫn cầm túi quần áo đi ra, dáng vẻ chẳng khác nào cô vợ nhỏ đang giận dỗi.

Tần Khải lén liếc một cái, lập tức bị Vương Dao tóm được.

Thấy cô chủ Vương bắt đầu nhe răng, huơ huơ nắm đấm uy hiếp, Tần Khải mới lộ ra nụ cười vô hại, ngượng ngùng dời mắt đi.

Đinh Quốc Cường và đám người nhà họ Đinh đều ở ngoài, đông người thì nhiều chuyện, giờ không phải là lúc so đo với cô chủ Vương.

Ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ, Tần Khải từ chối lên xe của Đinh Quốc Cường, mà ngồi vào chiếc Maserati của Vương Dao.

Đương nhiên Đinh Quốc Cường không dám nói gì.

Anh ta đang cầu Tần Khải cứu mạng ông già nhà mình mà.

Còn về nhà họ Vương, đây cũng là một trong bốn gia tộc lớn nên anh ta không dám đụng vào Vương Dao đâu. Mà vừa vào xe, Vương Dao đã ném quần áo của Tần Khải vào đầu chính chủ đang ngồi hàng ghế phía sau.

“Anh dám lợi dụng tôi! Họ Tần, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này!”

Vừa khởi động xe, Vương Dao vừa tức giận nói.

Cô ta là con gái nhà lành đúng nghĩa, là cô chiêu nhà họ Vương, thế mà lại phải xách đồ cho tên lưu manh Tần Khải này.

Nếu tin này truyền ra, danh dự cô ta sẽ bị hủy hoại hết.

Cầm quần áo thôi mà, không thì hôm nay tôi cầm đồ giúp cô nhé?”, Tần Khải bĩu môi, không phục cãi lại.

“Anh... cái đồ ngốc nhà anh! Tôi không muốn nghe anh nói gì nữa đâu!”

Vương Dao tưởng rằng Tần Khải không hiểu ý mình nhưng cô ta vừa dứt lời, khi nhìn qua gương chiếu hậu, cô ta thấy Tần Khải đang nhìn mình cười đầy quái lạ.

Cảm thấy bản thân bị chơi xỏ, sắc mặt Vương Dao hiện tại đỏ tới tận mang tai.

Dù trong lòng đang bực bội nhưng lúc này Vương Dao cũng không tiện bùng nổ.

Để tránh sự xấu hổ, cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề: “Họ Tần, trong thẻ anh có bao nhiêu tiền thế? Rõ ràng khi nãy nhân viên kia đã sợ tới tái mặt luôn, chắc số dư tài khoản không ít nhỉ?”

“Khụ khụ... cũng tạm thôi. Đây là tiền tôi để dành cưới vợ đấy, cô để ý kỹ thế làm chi? Chẳng lẽ cô... có ý với tôi?”

“Xí... ai có ý với anh! Anh nằm mơ đi!”

Vương Dao tức giận giẫm chân ga, hành động này là để trả thù Tần Khải.

Người họ Tần nào đó đang ngồi ghế sau bỗng tái phát bệnh cũ, vừa la hét thê thảm vừa ghim kim cho bản thân.

Tiếng động cơ vang dội, Vương Dao cười tươi vô cùng.

Coi như cô ta đã nắm được thóp Tần Khải rồi, cộng thêm việc phát hiện được trong tiệm của Phạm Tư Triết, hai nhược điểm này đúng là pháp bảo để đối phó Tần Khải.

Mạng người là quan trọng nhất nên phía trước có người mở đường cho họ.

Đinh Quốc Cường lo lắng cho an nguy của bố nên giẫm ga hết cỡ.

Vương Dao cũng không chịu thua, hai người chạy như đua xe, chỉ khổ cho Tần Khải.

Vất vả lắm hai bên mới tới bãi đỗ xe của bệnh viện, Tần Khải vội vàng bước xuống khỏi chiếc Maserati.

Nếu không phải anh nhanh nhẹn ghim mình một cái thì chắc đã ọe hết khi vừa thò đầu ra khỏi xe rồi.

Thấy bộ dạng thảm thương của Tần Khải, Vương Dao đắc ý cười, giơ nắm đấm, dáng vẻ hung dữ như đang nói: Đáng đời, dám đối đầu với cô đây à!

Tôi...

Tôi nhịn!

Tần Khải nghiến răng, lo sợ cho chuyến đi tới nhà họ Vương tí nữa mình sẽ phải ngồi xe của “nữ tướng cướp” kia.

Anh quyết định làm người rộng lượng không so đo với kẻ tiểu nhân, không chấp nhặt với con hổ cái.

“Thần y Tần, mời anh!”

Đinh Quốc Cường cung kính mời Tần Khải, trong lòng lại rất lo âu.

Khi anh ta rời bệnh viện, Từ Vọng Đức đã dặn đi dặn lại là phải mau chóng tìm cho ra Tần Khải.

Tình hình của bố anh ta không thể chờ thêm nữa.

Tần Khải cũng biết mạng người quan trọng.

Tình hình của Đinh Kim Lộc vốn không mấy khả quan, còn bị Hồ Tiểu Chiêu dày xéo như thế, cứu được hay không cũng khó nói lắm.

Bị bệnh không đáng sợ nhưng cái gì họ cũng thử khi tuyệt vọng, đặc biệt là còn biến thành vật thí nghiệm cho lang băm nữa, đây mới là điểm chí mạng.

Hiện tại Đinh Kim Lộc có toàn mạng được không thì 50% dựa vào y thuật của Tần Khải, nửa còn lại thì phụ thuộc vào Hồ Tiểu Chiêu đã làm gì bậy bạ trước đó.

Đinh Quốc Cường đi trước dẫn đường, đoàn người vội vã vào thang máy, Vương Dao biết Tần Khải muốn đi cứu người nên cũng trở nên biết điều đến lạ, không léo nhéo với Tần Khải nữa.

Sau khi lên lầu, thang máy vừa mở, Tần Khải đã thấy Đinh Kim Phúc và người nhà họ Đinh.

Ai cũng đang lo sốt vó, nhưng lại chẳng thể giúp được gì.

Từ Vọng Đức và Trương Khải đều đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tần Khải.

“Thần y Tần, cậu đến rồi, tôi van cậu, tôi xin cậu cứu em trai tôi!”

Đinh Kim Phúc vừa thấy Tần Khải thì nhanh chóng tiến lên, trong giọng nói tràn đầy sự van nài.

“Tiểu sư thúc, phá lệ một lần đi, ông Đinh cũng không sung sướng gì”, Trương Khải thở dài, cũng khuyên một câu.

“Tôi mà không muốn chữa thì còn ở đây làm gì?”

Tần Khải nhếch môi, ánh mắt lướt qua mọi người ở đây.
Chương 50: Tài năng mà người khác chỉ có thể ngưỡng mộ

“Cùng vào đi, bệnh nhân đã bị người khác đụng vào, tôi cũng không muốn gánh tội đâu”.

“Vâng vâng, thần y yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế xảy ra”.

Đinh Kim Phúc vội hứa hẹn, dẫn theo người nhà họ Đinh đi về phía phòng bệnh.

Vương Dao cũng đi lẫn trong đám đông, cô ta như thể tiến vào trong kho báu để tìm báu vật vậy, mắt không ngừng nhìn lung tung.

Trước đó bà nội đã nhắc tới việc y thuật của Tần Khải hơn người.

Trong lòng Vương Dao có chút tò mò, rất muốn xem thử Tần Khải sẽ chữa bệnh cứu người thế nào.

Tần Khải đi đầu, còn chưa đến phòng bệnh đã thấy một người đứng ở cửa.

“Là anh à? Hừ!”

Hồ Tiểu Chiêu đang u sầu trước cửa phòng bệnh, vừa thấy Tần Khải là hừ lạnh một tiếng, sau đó giận tới mức đỏ mặt tía tai.

“Là tôi! Cũng trùng hợp quá, chúng ta lại gặp mặt nhỉ!”, Tần Khải cười tủm tỉm, dáng vẻ ngây thơ vô tội.

“Anh...”, Hồ Tiểu Chiêu giơ tay chỉ thẳng vào Tần Khải, bị chọc tức tới mức nói không ra lời.

Đối với hành động này, Tần Khải không nói gì, Đinh Kim Phúc lại hừ lạnh rồi tiến lên: “Họ Hồ, nếu cậu còn dám ăn nói vớ vẩn với thần y Tần, tôi sẽ xé rách cái miệng thối của cậu. Vả lại nếu tí nữa em trai tôi mà có vấn đề gì, ha ha...”

Hồ Tiểu Chiêu bị ánh mắt lạnh lẽo của Đinh Kim Phúc dọa sợ, lùi ra sau hai bước mới có thể đứng vững.

Anh ta dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tần Khải mà không dám nói gì nữa.

Tần Khải mỉm cười, giơ ngón giữa với Hồ Tiểu Chiêu rồi mới tiến vào phòng bệnh.

Chỉ chậm trễ đôi chút mà sắc mắt Đinh Kim Lộc đang thở máy trên giường đã xanh mét.

Hít vào thì ít, thở ra thì nhiều.

Từ Vọng Đức vào trước đang loay hoay sốt ruột, thấy Tần Khải vào thì nhanh chóng lùi sang một bên.

Tình trạng của Đinh Kim Lộc hiện tại không ổn tí nào, bệnh tình chuyển xấu nhanh chóng, không thể trì hoãn thêm nữa.

Dù không hiểu biết về y học nhưng Đinh Kim Phúc nhìn vào cũng thấy hoảng tới mức chảy mồ hôi lạnh.

Đinh Quốc Cường lật đật tiến lên, nắm lấy cánh tay Tần Khải, vừa nài nỉ vừa lắc tay anh: “Thần y Tần, dù thế nào thì anh cũng phải cứu bố tôi!”

“Biết trước thế này thì ban nãy hà cớ gì phải làm vậy!”

Tần Khải xua lắc lắc cánh tay, Đinh Quốc Cường mới chịu buông.

Tần Khải đi tới trước giường bệnh, vươn tay lật mở mí mắt Đinh Kim Lộc, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, anh lắc đầu.

“Thần y, em trai của tôi... rốt cuộc thế nào?”

Đinh Kim Phúc vội hỏi, thấy Tần Khải lắc đầu, tim nhảy thót lên cổ họng.

“Sao hả, cái này ông phải hỏi vị thần y họ Hồ ngoài cửa ấy. Ha ha... may là tôi tới kịp, trễ thêm hai phút thì thần tiên cũng chẳng cứu nổi đâu”.

Tần Khải nói xong thì lấy ra một viên thuốc không biết tên gì từ trong túi nhỏ đeo bên người, nhét vào miệng Đinh Kim Lộc.

Bệnh nhân đang hôn mê nên không có tri giác gì.

Cơ mà điều này cũng không thể làm khó được Tần Khải, anh lấy kim bạc ra hơ trên lửa vài lần.

Mọi người chỉ thấy Tần Khải ghim kim lên cổ Đinh Kim Lộc, sau đó Đinh Kim Lộc đang hôn mê vô thức mở miệng nuốt đồ vật.

Thoáng chốc, thuốc đã được nuốt xuống, nhưng nét mặt Tần Khải vẫn chẳng hề thả lỏng.

Anh lại lấy từ trong túi ra một bộ kim châm cứu.

Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường, người nhà họ Đinh đều lo lắng đứng một bên.

Kim trong túi đựng có độ dài khác nhau, độ dày cũng không giống.

Cây nhỏ thì chưa tới một centimet, lớn thì dài bằng bàn tay.

Có cây mảnh như lông trâu, cây thì thô dày như kim may áo.

Mấy cây kim bạc này được đựng chung, số lượng lên tới mấy trăm.

Người ngoài nghề nhìn thì không thể phân biệt nổi nhưng Tần Khải lại chẳng cần nhìn, anh cứ giơ tay là lấy chính xác loại mình cần.

Anh ghim kim tìm huyệt vị không hề tốn sức, thuần thục trôi chảy.

Từ Vọng Đức một bên muốn hỗ trợ nhưng không thể chen vào.

Thấy thủ pháp thành thạo của Tần Khải, ông ấy há hốc mồm ngạc nhiên, mắt quan sát cẩn thận.

Từ khi tốt nghiệp viện y tới lúc hành nghề, ông ấy đã chữa bệnh hơn hai mươi năm.

Từ Vọng Đức lại chỉ có thể nhìn ra vài mục đích khi ghim kim của Tần Khải.

Năng lực này mà thuộc về một bác sĩ Đông y bảy, tám mươi tuổi thì Từ Vọng Đức còn có thể chấp nhận.

Nhưng điều quan trọng là tuổi của Tần Khải, anh còn trẻ như vậy mà trình độ chữa bệnh đã xuất sắc cỡ này.

Nói là thần y đương thời cũng chưa đủ thể hiện tài năng của anh.

Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường không phải dân trong nghề, cũng không nhìn ra được gì nhưng thấy cách ghim kim của Tần Khải, họ cũng biết anh không phải kẻ tầm thường.

Kim bạc được canh chỉnh chính xác, năng lực này không phải chỉ luyện một, hai năm là đạt được.

Cùng là bác sĩ Đông y, nếu lấy Tần Khải so sánh với Hồ Tiểu Chiêu thì kết quả rõ như ban ngày.

Người sáng suốt đều nhìn ra được trình độ của Tần Khải xuất sắc hơn Hồ Tiểu Chiêu không biết bao nhiêu.

Từ lúc Tần Khải vào cửa tới giờ chưa được năm phút, sắc mặt Đinh Kim Lộc đã dần trở nên hồng hào với tốc độ mắt thường có thể nhìn.

“Bưng một chậu nước ấm vào đây!”

Tần Khải lên tiếng, Từ Vọng Đức mới tỉnh táo lại, vội vàng tự mình đi làm.

Nước ấm vừa được đưa tới trước giường, Đinh Kim Lộc đang nằm trên giường bệnh bỗng ho sù sụ, khóe miệng tràn ra máu.

Tần Khải cầm khăn nóng lau qua loa một chút.

Sau đó từ từ rút từng cây kim trên người bệnh nhân ra.

Làm xong, anh lau mồ hôi trên trán, chậm rãi đứng lên.

“Sao rồi, thần y Tần, em trai tôi...”

Tần Khải vừa đứng lên, Đinh Kim Phúc và Đinh Quốc Cường nôn nóng tiến tới.

“Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm, tôi vừa dùng kim đánh tan máu bầm của ông ấy, tạm thời không sao!”

Tần Khải nói chuyện xong thì cũng đi tới trước bàn, Từ Vọng Đức còn tinh tế kéo ghế cho anh ngồi.

Anh ngồi xuống, cầm bút viết ra mấy chữ lớn, nét như gà bới vậy.

Người của nhà họ Đinh không rõ kiến thức chuyên ngành nên Từ Vọng Đức phải cẩn thận đứng xem.

Đây là chữ bác sĩ, tên thuốc cũng viết tắt khá nhiều, đường nét của chữ có hơi khác bình thường, người ngoài không đọc ra.

Chỉ bác sĩ hoặc dược sĩ mới hiểu những gì Tần Khải viết.

Từ Vọng Đức đứng cạnh quan sát, càng nhìn trong lòng càng ngạc nhiên.

Ông ấy cứ tưởng Tần Khải chỉ tinh thông Đông y, nhưng giờ ông ấy lại thấy anh thành thạo viết đơn thuốc Tây y và bệnh án.

Từ Vọng Đức là người thường nhìn nhận khách quan theo ấn tượng ban đầu, giờ ông ấy đã thay đổi ấn tượng về Tần Khải.

Trừ Đông y và châm cứu thành thạo thì hiển nhiên Tần Khải cũng rất hiểu biết về y học hiện đại.

Dù biết rõ bệnh tình Đinh Kim Lộc nhưng Từ Vọng Đức cũng không thể kê ra vài loại thuốc hiếm thấy.

Tần Khải lại có thể ghi ra, hốt thuốc đúng bệnh, anh có thể cho ra phương án trị liệu tốt nhất với tác dụng phụ ít nhất.

Trình độ như thế, ông ấy chỉ có thể ngưỡng mộ!

“Cầm lấy, đi vào hiệu thuốc mà mua, uống thế nào thì bên kia sẽ có người hướng dẫn cho anh”.

Tần Khải vừa nói vừa đưa đơn thuốc cho Đinh Quốc Cường.

Làm xong tất cả, anh mới đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK