Có đôi khi hắn đến một mình, có đôi khi dẫn theo vài gã sai vặt đến. Bọn sai vặt cũng cảm thấy hết sức hứng thú với cái thôn này, thường xuyên đi dạo khắp nơi. Các thôn dân thấy vậy, lúc mới đầu, còn lo lắng những người này có ý đồ bất lương. Mỗi lần có việc ra ngoài đều đóng chặt cửa chính cửa sổ.
Không còn cách nào, hiện trong nhà có bạc, ra cửa đều không có cảm giác an toàn.
La Tố cũng cảm thấy kì quái, cây mía nhà nàng vừa chặt xong, còn cây mía của những nhà khác phải cũng phải hơn một tháng nữa mới có thể được thu hoạch. Này đến nhìn cái gì a. chẳng lẽ Hoa gia này cũng chuẩn bị làm ruộng.
Đúng là Hoa lão ngũ có ý định làm ruộng.
Sau lần trước đến thu cây mía, hắn liền sinh ra hứng thú dào dạt với cái thôn này.
Ai bảo cái thôn này không giống với các thôn khác chút nào. Mặt mũi các thôn dân không mấy phúc hậu, nhưng người người đều rất có tinh thần. Nguyên một đám cả ngày cười ha hả, khiến hắn nhìn thấy cả người không được tự nhiên.
Thậm chí còn khiến hắn có một loại ảo giác, mình sống không bằng những người này.
Mấy đời nhà hắn, đều trung tâm tận tụy với Hoa gia đường xưởng, có thể nói là mệt chết mệt sống, dốc hết mồ hôi và nước mắt. Tuy sống có thể diện, nhưng thời điểm chân chính vui vẻ thật sự không có nhiều.
Cho nên những người Triệu gia thôn này, thực sự khiến hắn chịu đả kích không nhỏ.
Quan trọng nhất là, sau khi chủ tử nghe hắn kể lại, lại phân phó hắn chú ý quan sát động tĩnh bên này, trở về nói lại cho hắn nghe.
Sau khi đến nhìn mấy lần, rồi trở về hồi báo từng ấy lần, vị chủ tử bắt bẻ họ Hoa kia lên tiếng, sai Hoa lão ngũ chạy đến học hỏi, để về sau thôn trang trong nhà cũng học theo Triệu gia thôn người ta loại lương thực, đừng chỉ biết dựa vào lợi nhuận trong cửa hàng đến trợ cấp thôn trang.
Cho nên Hoa lão ngũ liền nghe lời đến học làm ruộng.
Vì để học được chút kinh nghiệm ấy, hắn phải tốn không ít tâm tư, bỏ ra không ít chỗ tốt. Hung hăng lừa gạt đám người quê mùa mà ban đầu hắn xem thường một phen.
Cũng may những thôn dân này đều không che giấu, biết cái gì đều nói ra hết. Bên cạnh đó cách thức làm ruộng cũng không mấy phức tạp, chỉ có một chuyện nhỏ cần phải lưu ý, đó chính là phải mua phân bón ở chỗ vị Triệu Thành tức phụ kia.
Nghe nói loại nước phù sa này rất quan trọng. Nếu không có loại phân bón này hoa màu vẫn có thể lớn, nhưng không tốt lắm, sản lượng cũng không cao.
Này khiến trong lòng Hoa lão ngũ hết sức không thoải mái, cảm giác như có một chuyện tốt đẹp, lại bị người ta nắm được điểm yếu.
Cái tiểu nương tử nông gia này, tâm cũng đặc biệt hắc, còn hắc hơn các lão gia nhà hắn.
"Ngươi muốn mua phối phương điều chế phân bón của ta?" La Tố kinh ngạc nhìn dáng vẻ Hoa lão ngũ như ăn phải cứt trước mặt.
Dáng vẻ không tình nguyện như vậy?
Hoa lão ngũ chịu đựng cảm giác chán ghét mềm mỏng nói: "Đất đai của Hoa gia chúng ta cũng nhiều, cứ đến mua mãi như vậy thì quá tốn sức, không bằng nhà mình điều chế ra được."
La Tố xoa xoa cằm, nhìn Hoa lão ngũ, trầm mặc một lát, cười nói: "Cái này không có phương thuốc, ta đều là thuận tay điều phối, không có ước lượng qua, cho nên không thể đưa ra phương thuốc."
Lời này tự nhiên là nửa thật nửa giả. Nàng quá quen thuộc tỉ lệ phối liệu, căn bản không cần dùng tới phương thuốc.
Hoa lão ngũ lập tức tức đau hông: "Hừ, ta không tin đâu. Triệu gia nương tử, ta thấy chuyện này chúng ta có thể hảo hảo bàn bạc, phương diện giá tiền, Hoa gia chúng ta bên này ngươi cứ tùy tiện ra giá."
La Tố cảm thấy rất mắc cười, người bình thường nghe lời này của nàng, tự nhiên là biết nàng đang từ chối khéo. Người này lại nghe thành viện cớ, sau khi bày sắc mặt, còn nói huỵch toẹt ra.
Bất quá phương thuốc này, vô luận thế nào nàng cũng không bán. Dù muốn bán, cũng không phải là bán cho Hoa gia.
Thứ này, nàng còn có chỗ quan trọng phải dùng đến. Triệu Từ vừa mới bước chân vào triều đình, xuất thân bần hàn, không có gì để dựa vào. Sau này nó chính là một con át chủ bài, nàng lưu lại một nước cờ này chính là vì muốn giúp Triệu Từ thăng quan, sao có thể bán cho Hoa gia.
Nàng cười nói: "Chuyện này ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta thật sự không có cách nào. Bất quá nếu ngươi có hứng thú, ta có thể điều phối cho ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Dù sao cũng là chuyện thuận tay."
Sau cùng lại thêm một câu: "Ta có thể tính tiện nghi cho ngươi một chút."
Hoa lão ngũ tức giận mặt mũi xanh mét bỏ đi.
Triệu mẫu lo lắng nói: "Bọn họ đến cùng là đại gia đình, nghe nói còn là hoàng thương, còn có quan hệ với Bắc Đô kia, liệu có đắc tội người ta hay không."
"Nương, sẽ không, dù sao vừa rồi ta đúng là không có phương thuốc." La Tố lắc lắc đầu.
Cho dù Hoa gia muốn dùng quyền thế ép người, có Triệu Từ ở kinh thành, nàng đích thân đến đó cáo trạng là được. Quan trọng nhất là, vị hoàng đế kia cũng xem như một vị vua chân chính, còn vừa mới khai quốc quân đâu. Một người anh minh thần võ như vậy, nàng không lo lắng triều đình sẽ hoa mắt ù tai.
Hoa lão ngũ tức giận hùng hổ trở lại biệt trang Hoa gia.
Sau khi đi vào cửa chính, sắc mặt đang thối lập tức biến thành chân chó. Đi qua cổng trong, liền hỏi một tiểu quản sự: "Chủ tử ở trong phòng?"
"Đang câu cá đâu, đừng đi quấy rầy chủ tử." Tiểu quản sự nhanh chóng nói nhỏ một tiếng.
Hoa lão ngũ đứng thẳng lưng, thầm nói không nên đi quấy rầy chủ tử lúc này, bằng không lấy tính tình chủ tử, chắc chắn sẽ cho hắn một ánh mắt lạnh căm.
Sau khoảng thời gian uống cạn một chung trà, mới nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm gọi người.
Đợi tiểu quản sự đi vào bẩm báo một tiếng, Hoa lão ngũ mới vội vàng đi vào trong phòng.
Trong sân nam tử đã buông cần câu, đang ngồi uống trà bên cạnh bàn đá, hương trà lan tỏa ra khắp nơi, nghe mùi chính là trà Bích Loa Xuân thượng hạng.
Người nọ mắt phượng vừa nhấc: "Chuyện không thành?"
Mặt mũi Hoa lão ngũ lập tức nhăn nhó: "Không thành, tiểu nương tử kia cứng mềm đều không ăn, cứ thế giả vờ ngây ngốc."
"Ha ha ha a." Nam nhân nở nụ cười: "Nghe ngươi kể về nàng, đã biết ngươi không thể đối phó được nàng."
"Cũng chỉ là một cái tiểu phụ nhân nông thôn mà thôi, nếu không phải chủ tử ngài thương tiếc nàng ta, ta đã vận dụng thế lực của Hoa gia, liền làm xong chuyện này rồi."
"Hừ." Người nọ cười lạnh một tiếng: "Chút chuyện cỏn con này, cũng cần dùng tới thủ đoạn không quang minh đó, những năm này Hoa gia ăn cơm là do gió thổi đến à?"
"Nhị gia." Hoa lão ngũ vội vàng cúi đầu xuống.
"Ta nói, sau này không được nhúc nhích ý niệm này trong đầu. Triệu gia thôn nhưng là có vài trăm người, ngươi động một cái, bọn họ sẽ từ bỏ ý đồ đáp trả?"
Lần này Hoa lão ngũ không nói được câu nào. Hắn xác thực cũng có chút băn khoăn. Chỉ là ban nãy bị tiểu phụ nhân kia chọc tức, nên quên mất chuyện này.
"Được rồi, chuyện này ngươi không cần bức bách nàng ta, muốn mua phân bón thì đến chỗ nàng ta mua, còn những thứ khác, ta tự có an bài."
Hoa lão ngũ vừa đi ra ngoài, người nọ lắc lắc lục lạc, nói với trung niên nam nhân trông thập phần trung hậu bên cạnh: “Ngươi đi đến Triệu gia thôn mua một mảnh đất tốt, ta muốn xây cái thôn trang ở bên đó. Chuyện này cần phải làm càng nhanh càng tốt."
"Là, nhị gia." Trung niên hầu cận nhận được mệnh lệnh đi nhanh ra ngoài.
Hoa Nhị Gia vuốt vuốt cái cằm góc cạnh rõ ràng của mình, mắt phượng mang theo vài tia vui vẻ: "Khó chịu đã lâu, cũng nên tìm chút việc vui."
Sau khi lại thấy Hoa lão ngũ tới tìm La Tố mua phân bón, lúc này tâm tư Triệu mẫu mới buông xuống. Tuy bây giờ có nhi tử làm quan, nhưng bà vẫn luôn cẩn thận như trước kia. Không hề có suy nghĩ cậy là quan gia lão phu nhân.
Hiện tại thấy quản sự Hoa gia không nói đến chuyện mua phương thuốc nữa, cũng cũng biết chuyện này đã êm xuôi. Sẽ không còn đến tìm nhà mình phiền toái.
"Không ngờ hắn cũng là người quang minh lỗi lạc, không giống như đám địa chủ kia chỉ biết bắt nạt người khác. Lần trước nữ tế Triệu Lão Thực không phải bị Lâm tài chủ gì đó bắt nạt thảm hay sao? Một tên địa chủ đã coi trời bằng vung như vậy, người ta là hoàng thương nhưng là độ lượng dễ tính đâu."
Triệu mẫu cười khen một câu.
La Tố gật gật đầu, lại lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Nếu Hoa lão ngũ giỏ trò lén lén lút lút, nàng còn cảm thấy bình thường. Nhưng lần này Hoa lão ngũ cư xử như thế, khiến nàng thấy hơi kỳ quặc. Dù sao lấy tính tình Hoa lão ngũ, không thể dễ dàng thỏa hiệp chuyện này như vậy. Trừ phi, có người đứng đằng sau giật dây, chỉ là nàng không biết là ai mà thôi.
Bất quá chuyện này nàng cũng không muốn nói cho Triệu mẫu biết, đỡ phải khiến cho bà lo lắng, nàng cười nói: "Tốt lắm nương, chuyện này đã giải quyết, ngài cũng không cần lo lắng. Bây giờ ta đi đến trư xá bên kia xem một chút."
Nói xong liền đi vào trong phòng thay quần áo.
Trải qua mấy tháng xây dựng toàn diện, hiện nay heo con ở trong trư xá Triệu gia thôn được dưỡng béo núc ních. Có thể tưởng tượng ra, qua mấy tháng nữa, những con heo này có thể mập mạp thế nào.
Lúc La Tố tới trư xá, hai hạ nhân Triệu gia đang ở bên trong trộn thức ăn gia súc cho heo. Loại thức ăn gia súc này do La Tố dùng phân gà điều phối, cũng có một chút dinh dưỡng giá trị.
Thấy cám nóng hổi trộn với trư thảo được đổ xuống máng, đám heo con kia buồn bực cúi đầu ăn lấy ăn để.
Lần này La Tố tính nuôi một trăm đầu heo một lần. So với những nhà khác đều là một nhà dưỡng mười đầu heo mà nói, quả thực là con số khổng lồ.
Ban đầu mọi người còn có chút lo lắng heo không dễ dưỡng, qua mấy tháng nay, thấy đám heo này không những không bị sinh bệnh, mà từng con từng con đều khỏe mạnh, đều hâm mộ La Tố quyết đoán, nuôi liền một lúc nhiều heo như vậy. Đến thời điểm cuối năm, cứ cho đám heo đó không thể còn sống hết, cũng có thể thu cái □□ thập lượng bạc.
"Đông gia, ngài yên tâm, đám heo này chúng ta đều làm theo căn dặn của ngài một ngày cho ăn bốn lần đâu. Đồ ăn đều có hàm lượng nhất định. Hơn nữa mỗi ngày lão phu nhân đều đến xem nhiều lần, không lo bị đói." Người vừa nói là hạ nhân La Tố mời đến Trương thẩm. Lúc trước La Tố nhờ Triệu Đại Mộc giúp đỡ tìm một đôi phu thê, hai người đều hơn 40 tuổi, làm người đàng hoàng. Bởi vì trong nhà chỉ có một nữ nhi chưa lập gia đình, đất đai thu hoạch cũng không tốt, cho nên hai người dứt khoát bán mình, giúp nữ nhi nhà mình tích cóp đồ cưới. Về sau được Triệu Đại Mộc chọn trúng, hai người đều đến đây. Còn ở bên cạnh trư xá xây một căn phòng, hai phu thê liền sống bên trong, mỗi ngày cũng tiện chăm heo.
La Tố nhìn một vòng, heo con bên trong đã ăn no bụng tròn vo, đang nằm ngủ đâu.
Nhìn những con heo này, La Tố cảm thấy như có vô số thịt heo bay nhảy trước mắt, còn có nén bạc trắng bóng. Về sau ngày ngày đều được ăn no thịt. Đây quả thực là hơn đứt gia đình phú hộ a.
"Đại nha, Bắc Đô bên kia gửi thư đến."
Trong tay Triệu nhị nương cầm một phong thư, cười tủm tỉm hướng trư xá bên này chạy tới, sau khi chạy đến, há miệng thở phì phò.
La Tố cười đón lấy thư: "Nhị nương, ngươi gấp cái gì?"
Triệu nhị nương vỗ vỗ ngực, cười nói: "Đây chính là thư quan sai nha môn vừa mới đưa tới, nói là Bắc Đô Thành bên kia gửi tới, ta nghĩ không chừng chính là thư nhà Triệu đại nhân chúng ta viết, mới không thể không vội đấy."
La Tố cười nhìn bà một cái, lại mở ra thư nhìn qua, vừa nhìn, con mắt cũng sáng.
Triệu nhị nương thấy thế, nói: "Nhưng là có tin tức tốt?"
"Uh, Nhị đệ nói sắp về quê thăm gia đình, tính tính ngày gửi thư này, chỉ sợ cũng đã mất mấy ngày." Lúc La Tố nói chuyện, hai mắt đều chứa đựng ý cười. Nói thật, nàng rất muốn nhìn thử xem tiểu thúc nhà mình mặc quan bào vào sẽ có dáng vẻ như thế nào. Dầu gì nàng cũng được xem là người có chút công lao, cũng cảm thấy hãnh diện yên tâm.
Triệu nhị nương nghe tin tức này, kích động vỗ tay: "Này rất tốt, ta lập tức đi nói cho tộc trưởng biết, chúng ta phải làm bữa tiệc cơ động mới được." Nói xong cười xoay người chân nọ đá chân kia chạy vào trong thôn.
La Tố thấy dáng vẻ kích động kia của bà, không nhịn được bật cười. Bên tai truyền đến tiếng heo con ngáy ‘khò khò’, tự dưng cảm thấy trái tim xao động