Ví dụ như bên này có bao nhiêu cửa hàng bán lương thực, bình thường có thương nhân nào đến đây đổ hàng hay không, bên này dư thừa nhất là cái gì.
Vừa phân phó nhiệm vụ cho Triệu Tiểu Ngũ xong, thì thấy Tiểu Lục hấp tấp chạy tới.
“Quốc cữu gia đến Xuyên Châu rồi.”
“Quốc cữu gia?” La Tố đang phác thảo kế hoạch làm ruộng, nghe lời này, ngẳng phắt đầu lên: “Quốc cữu gia là ai?” Kỳ thật trong đầu nàng nghĩ, thân thể quốc cữu gia kim tôn ngọc quý như vậy, chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy này làm cái gì không biết?
Tiểu Lục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng: “Là Trình quốc cữu a, chính là cữu cữu ruột của thái tử, nghe nói, hoàng thương Hoa gia cũng rất nghe lời hắn.”
Cuối cùng Tiểu Lục này cũng lộ ra một chút bản lĩnh của một gián điệp.
Lúc này La Tố mới hiểu, hắn chính là chủ tử sau lưng Hoa gia.
Nàng nhớ lại lần trước bị Hoa nhị gia giam lỏng lâu thật lâu, cũng không biết Trình quốc cữu có biết chuyện đó hay không, hoặc là có chủ ý xấu xa gì đối phó với nàng hay không. Nếu như đã có, liệu lần này có gây khó dễ cho nàng không đây.
Mặc dù hiện tại nàng cũng được coi là tâm phúc của hoàng đế, nhưng chuyện này không có ai hay biết. Vạn nhất Trình quốc cữu muốn đối phó nàng, ở hoàn cảnh lúc này của nàng, rất có thể sẽ không được trợ giúp.
Nói cách khác, nàng sắp gặp phải phiền toái lớn rồi.
La Tố xoa xoa huyệt thái dương, chuyện xấu sao cứ ùn ùn kéo đến vậy? Thật là làm cho người đau đầu.
Nàng đứng lên nói: “Có cần phải đích thân đi nghênh đón hay không?”
Tiểu Lục lắc đầu: “Hắn không sống ở bên này mà có một phủ đệ riêng, trước mắt còn phải đi đến chỗ khác xử lý công vụ, rồi mới đến Xuyên Châu. Xem chừng tạm thời cũng không có tinh lực chú ý đến phía bên ngài.”
“Nếu hắn không đến đây thì tốt rồi.” La Tố ngồi xuống ghế, gõ gõ mặt bàn: “Ta muốn uống trà, mau rót cho ta một chén trà giải tỏa áp lực.”
*
Hiện tại Trình quốc cữu đúng là không rảnh rỗi chú ý đến La Tố.
Mặc dù Hoa gia đã lần lượt đưa mật thư đến, nhưng hắn vẫn luôn bận chuyện bên này, chưa có thời gian đọc thư. Hơn nữa gần đây thái tử còn không thành thật, khiến hắn hai đầu khó khăn, sứt đầu mẻ trán.
Đặc biệt là Xuyên Châu bên này, Triệu Từ người Tề vương Lý Triết lưu lại ở chỗ này liên tục một khắc cũng không dừng đi qua đi lại khắp nơi, khiến dân chúng Xuyên Châu đều hết lời ca tụng Tề vương, đáng hận nhất là thuộc hạ của hắn không có tiền đồ như người ta, nguyên một đám chỉ biết đợi ở trong thành Xuyên Châu ăn no ngủ kỹ, không có ai nguyện ý đi vào trong núi sâu tiếp xúc cùng những dân chúng kia.
Vừa về đến Xuyên Châu, Trình quốc cữu liền thay thân một bộ y phục sạch sẽ, lại ăn uống no đủ, mới hỏi động tĩnh gần đây của Triệu Từ.
Tùy tùng lưu ở Xuyên Châu nói: “Hắn đã tìm nguồn nước.”
“Tìm được rồi?” Khuôn mặt Trình quốc cữu lộ vẻ kinh ngạc. Không nghĩ tới hạn hán xảy ra đã lâu như vậy, còn có thể tìm được nguồn nước.
Tùy tùng nói: “Triệu đại nhân đó dẫn người đi vào trong núi tìm mấy ngày, lăn qua lăn lại như cái tượng đất, không ngờ thật sự tìm thấy nguồn nước. Hôm nay lại đi ra ngoài, bảo là muốn đi tìm thêm mấy nguồn nước khác, giúp dân chúng có thể đợi được đến khi trời mưa.”
“Hắn thực sự nói như vậy?”
Trình quốc cữu vuốt vuốt chòm râu, trong mắt mang theo vài phần khen ngợi, lại cảm thấy tiếc nuối: “Đáng tiếc.” Người này là của Tề vương, nếu không, lão phu nhất định phải dùng hết cách níu kéo bồi dưỡng hắn.
Tùy tùng lại nói: “Quốc cữu gia, vậy chúng ta làm sao bây giờ, giúp hắn, hay là?”
Theo lý thuyết, Trình quốc cữu cùng Triệu Từ đều là phụng mệnh ở chỗ này cứu tế, nhưng người tinh mắt cũng đều biết chuyện cong cong thẳng thẳng trong đó, cho nên gần đây những người giúp đỡ Triệu Từ làm việc, cũng chỉ có đám người của Tề vương kia mà thôi.
Trình quốc cữu khoát tay áo: “Mà thôi, cứ xem tình hình thế nào đã.” Lại thuận miệng hỏi: “Gần đây còn có chuyện gì khác thường hay không?”
“Ngược lại không có chuyện gì quan trọng, trưởng tẩu Triệu đại nhân mới đến Xuyên Châu, nói là tới chiếu cố Triệu đại nhân, hai ngày trước đi tới thôn xóm phụ cận dạo một vòng, sau khi trở lại thì không thấy xuất môn.”
“Ra cửa còn mang theo trưởng tẩu?” Trình quốc cữu cảm thấy buồn cười: “Này cũng quá ly kỳ.”
Tùy tùng nói: “Ai nói không phải là, cũng may mấy ngày nay Triệu đại nhân đều bận rộn không thấy bóng dáng, nếu không người nói xấu còn có nhiều hơn.”
“Mà thôi, buổi chiều Triệu Từ trở về, bảo hắn đi đến gặp ta.”
Trình quốc cữu nói xong, liền đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay hắn đi qua không ít địa phương, mặc dù không có hoàn thành chuyện gì, nhưng là ứng phó với những người kia, cũng có chút phí tâm phí lực.
Bên này Triệu Từ cũng biết tin Trình quốc cữu đã đến đây, thần sắc trên mặt bất động. Lại nghĩ tới đồ vật mang theo trên người hôm nay, biết chuyện này không thể trì hoãn được nữa. Mặc kệ thành hay không thành, cứ phải thử xem mới biết. Cũng không thể để dân chúng ở đây tự sinh tự diệt.
*
La Tố cũng không có nhàn rỗi, sau khi Triệu Tiểu Ngũ đi thám thính xong tin tức trở về, nàng liền đem những tin tức này nhất nhất tiêu hóa.
Chuyện buôn bán ở Xuyên Châu hết sức không lạc quan, đặc biệt là từ sau khi chỗ này xảy ra nạn đói, thương nhân chạy đến đây ít càng ít, những thương nhân chịu đến đây bán lương thực, cũng là mấy nhà có tài lực cùng vật lực. Thương nhân nhỏ lẻ đều không dám tới nơi này, sợ bị nạn dân cướp hàng.
Mặt khác, nơi này không có nhiều đồ thừa thãi lắm, trong đó nổi danh nhất chính là một loại quýt. Loại quýt này rất ngọt, cho nên được chọn làm cống phẩm tiến cống cho quý nhân và quan lại trong hoàng cung hưởng dụng.
Chỗ này vẫn còn có cống phẩm tiến cống cho hoàng cung?
La Tố nghe tin này xong thì giật mình. Đây quả thực là ngủ trên núi vàng còn kêu nghèo.
Được nền kinh tế thị trường hun đúc, La Tố đối với hiệu ứng nhãn hiệu rất là am hiểu, chỉ với hai chữ cống phẩm, loại quýt này liền không lo không tìm được nguồn tiêu thụ. Hơn nữa nàng thấy còn có thể chế biến thành các loại đồ ăn vặt, chỉ cần thương nhân nguyện ý chuyên chở ra ngoài, cửa sinh ý này tuyệt đối có thể mang đến lợi nhuận khổng lồ cho người nơi này.
Có cái ý nghĩ này, La Tố cũng không thể tiếp tục nhàn rỗi.
Mặc kệ Xuyên Châu này có mưa xuống hay không, nhiệm vụ của nàng là không thể bỏ bê được, thừa dịp bây giờ còn hạn hán, nhanh chân đi khảo sát hoàn cảnh xung quanh.
Lần này nàng không đi vào trong núi nữa, mà là đi ra ngoại thành tìm dân chúng, hỏi thăm chuyện loại cam quýt.
“Năm xưa mỗi nhà mỗi hộ đều có thể trồng một hai cây ăn cho đỡ thèm, hiện tại nhà ai còn trồng nó chứ haiz, đến cơm đều không có mà ăn.”
Người nói chuyện là lão đại nương La Tố chọn để hỏi thăm.
Hiện giờ mùa màng không tốt, nhi tử bà đi đến thành Xuyên Châu làm công, bà ở lại đây trông nhà. Bởi vì La Tố cho bà hai cái bánh bột ngô, cho nên bà mới biết gì nói đấy.
La Tố nói tiếp: “Sao các ngươi không nghĩ tới chuện loại nhiều cây quýt hơn, chuyên môn bán quả quýt?”
“Bán quả quýt?” Đại nương kia coi đây là một câu chuyện cười. “Mọi nhà đều loại cây quýt, đều không lo trồng lương thực, loại nhiều ăn không hết, còn không phải là để nó tự rụng hết. Hơn nữa cũng đâu có ai thèm mua?”
Nói cách khác, người ở đây căn bản không có khái niệm về đặc sản.
La Tố nghĩ, ở đây quả quýt rụng đầy đất không có người muốn ăn, mà ở Bắc Đô thành bên kia, quả quýt chính là thứ hoa quả xa xỉ không phải ai cũng có thể ăn được. Thậm chí cũng chỉ có các phi tử được sủng ái trong hoàng cung mới có thể được ăn một vài quả quýt tươi ngon.
Đây là khoảng cách sinh ra khác biệt.
Nếu con người ở đây biết tận dụng sự ưu đãi của thiên nhiên, cửa sinh ý này tuyệt đối không có vấn đề.
Trong lòng La Tố vui mừng, đột nhiên có thể tìm được điểm đột phá.
La Tố rất muốn chia sẻ tin tức này với một người khác, cẩn thận suy nghĩ lại, cũng chỉ có thể tìm Triệu Từ thương lượng mà thôi. Bất quá nàng chờ mòn chờ mỏi, chờ đợi đến trời tối, vẫn không thấy hắn trở về.
“Sao đến giờ còn chưa về nhỉ?”
Đây là lần thứ ba La Tố sai tiểu Lục đi tìm thị vệ gác cổng hỏi.
Sau khi Tiểu Lục chạy đi hỏi thăm mấy lần, lúc trở lại vẫn là câu nói cũ: “Vẫn chưa trở lại đâu.” Thấy La Tố còn chưa có ý đi ngủ, bèn nói: “Có lẽ là quá muộn, đi đường núi không an toàn, liền ở thôn nào đó ngủ lại. Phu nhân cũng đừng chờ nữa.”
La Tố nghĩ cũng đúng, cảm giác đầu óc mình gần đây thật sự là càng ngày càng không dùng được. Tính, dù sao hiện tại cũng chỉ là lên ý tưởng mà thôi, còn phải đợi Triệu Từ trở về cùng nhau thương lượng một chút.
Sau khi nằm xuống giường, La Tố mới giật mình thấy rằng mình làm như vậy thật sự là rất không hợp lý. Thân phận hiện giờ của nàng là một góa phụ, nửa đêm chờ tiểu thúc không ngủ được, để cho người khác biết, còn không biết sẽ phỉ nhổ nàng thế nào đâu.
Về sau nên chú ý một chút mới được.
Sáng hôm sau Triệu Từ mới trở về nhà. Lần này toàn thân nhẹ nhàng mà khoan khoái, y phục sạch sẽ.
La Tố đang tập thể dục buổi sáng, thấy hắn vào cửa, trừng mắt: “Sao hôm nay ngươi lại trở về sớm như vậy?”
Triệu Từ mặc một thân y phục màu lam nhạt, chất liệu thông thường, vậy mà có thể lộ ra một cỗ cảm giác thanh nhã cao quý.
Thấy La Tố ở trong sân, trên mặt rõ ràng ngẩn ra, mới cười nói: “Hôm qua ta đã trở về thành, chỉ là đến chỗ Trình quốc cữu bàn chuyện công vụ, tối qua cũng ở lại bên đó.”
Nghe Triệu Từ nói đi gặp Trình quốc cữu, La Tố liền nhớ tới chuyện bị họ Hoa giam lỏng, liền nháy mắt với Triệu Từ.
Triệu Từ sai Triệu Tiểu Ngũ đi bưng điểm tâm đến, rồi cùng La Tố đi vào trong phòng khách.
Tiểu Lục cũng không phải là người ngoài, chuyện này La Tố cũng không muốn gạt nàng, hơn nữa còn phải để nàng ở chỗ này che đậy miệng lưỡi của thiên hạ, đỡ phải để người khác truyền ra mấy lời không êm tai. Đợi tiểu Lục rót trà xong, nàng mới nói về chuyện bị Hoa Nhị Gia giam lỏng ở Bắc Đô Thành.
“Nghe nói họ Hoa này cùng Trình quốc cữu có quan hệ không tầm thường, ngươi nói hắn có làm khó chúng ta không.”
Triệu Từ thấy nàng nghiêm trang nói chuyện này, trên mặt nhẹ nhàng cười một tiếng, tựa hồ không lo lắng chút nào: “Tẩu tử yên tâm đi, thời gian hắn ở Xuyên Châu cũng không lâu nữa đâu.”
“Thật à?”
“Đúng vậy, hôm qua hắn cũng hỏi ta chuyện ở Tây Nam xử lý đến đâu rồi, định quay về Bắc Đô thành, chắc hẳn cũng không ở đây được mấy ngày nữa.”
Trên thực tế Trình quốc cữu vội vã trở về như vậy, cũng nằm trong dự đoán của Triệu Từ. Chuyện Tây Nam, lúc trước hắn muốn chen một chân, dựa vào cơ hội cứu trợ thiên tai, có được danh tiếng tốt. Nhưng ở chỗ này đợi thời gian dài, sau khi mắt thấy vô vọng, tự nhiên phát hiện chén canh này không dễ uống. Giờ còn không đi, chẳng lẽ định chờ dân chúng bạo động lần nữa mới đi?
La Tố cũng muốn hỏi cụ thể một chút, nhưng biết Triệu Từ cũng không thể lộ ra quá nhiều, nên không hỏi nhiều, nàng đem ý tưởng hôm qua vừa nghĩ ra, ở Xuyên Châu này loại cây quýt nói với Triệu Từ.
“Cấu tạo và tính chất của đất đai nơi đây rất thích hợp loại cây quýt, hơn nữa quốc thổ Đại Chu bát ngát, nếu thương lộ thông suốt, toàn bộ số quýt của Xuyên Châu kể cả Thục Châu, cũng có thể đổi thành bạc.”
Triệu Từ trầm ngâm một lát, mới nói: “Mấy ngày nay ta đi đến rất nhiều thôn xóm, đúng là thấy rất nhiều cây quýt. Mặc dù hiện tại khô hạn, tựa hồ có chút ảnh hưởng, nhưng vẫn có dấu hiệu nở hoa kết quả. Hiện giờ đã tìm được nguồn nước, có thể truyền lệnh cho dân chúng để tâm chăm sóc những cây quýt này, đợi đến thời điểm thu hoạch, cũng có thể có chút trái cây đem bán.”
“Nếu thật sự được như vậy, dân chúng sẽ có hy vọng sống, hơn nữa, ta thấy đến lúc đó không nên đổi bạc, mà đổi lấy lương thực thì tốt hơn.”
Hai mắt La Tố tỏa sáng nhìn Triệu Từ.
Ánh mắt Triệu Từ trốn tránh lóe lên một cái, nhìn chằm chằm chén trà trong tay: “Ý tưởng này của đại tẩu rất hay, kể từ bây giờ, không thể không giao hảo cùng những thương gia kia, đợi xử lý xong chuyện nguồn nước, ta sẽ lập tức đi đến gặp thương gia bản địa.”
La Tố thấy Triệu Từ ủng hộ ý tưởng của mình như vậy, trong lòng nhất thời càng thêm có lòng tin, hận không thể đem toàn bộ ý tưởng của mình nói ra hết. Bất quá thấy hai đầu lông mày của Triệu Từ chất chứa tâm sự, biết hắn đang lo chuyện Tây Nam khô hạn, chỉ sợ lúc này không có lòng dạ lo chuyện buôn bán, nên chỉ có thể giữ lại trong lòng.
Dù sao thời gian còn nhiều, sau này nhất định có cơ hội.
Sau khi Triệu Từ dùng đồ ăn sáng xong lại đi ra ngoài, La Tố mới bừng tỉnh nhớ tới một việc, hình như nàng quên hỏi Triệu Từ xử lý gương dẫn khí kia như thế nào rồi.