La Tố đã đáp ứng Tề vương, nên không thể không ra đi. Chuyện trong thôn cần phải an bài, bên nhà mẹ đẻ cũng cần đến cáo biệt, ngoài ra còn phải bàn giao lại chuyện buôn bán cây mía. Hơn nữa Tề vương còn phải đến Tây Nam xử lý chuyện dân biến, cho nên hai người ước định sau trung thu sẽ đến Bắc Đô thành trước.
Thời điểm Triệu Từ cùng Lý Triết rời thôn, lão tộc trưởng mang theo tộc nhân liên tục đưa đến cửa thôn.
Lão tộc trưởng không biết thân phận của Lý Triết, cho nên chỉ dùng đạo đãi khách nói một hồi lời khách sáo. Trọng điểm vẫn là tán gẫu cùng Triệu Từ. Tỷ như dặn Triệu Từ phải làm quan thật tốt, không được bôi nhọ tổ tiên dòng tộc, còn nói lần này rời đi quá mau, trong thôn vẫn chưa kịp ăn mừng vì hắn, trên mặt còn mang theo vẻ tiếc hận.
Nói xong, nước mắt chảy ròng ròng.
La Tố thấy vậy, thầm nói cảm xúc của lão nhân gia này thật đúng thập phần phong phú a. Nàng vụng trộm nhìn phản ứng Triệu Từ, thấy hắn từ đầu tới đuôi đều là mỉm cười trấn an, không khỏi có chút buồn cười, con mọt sách này thật sự là tên không hiểu phong tình, lúc này cần phải kéo tay lão nhân gia hảo hảo khóc một phen mới là.
Đang cười trộm, ánh mắt Triệu Từ liếc sang nàng một cái, nàng còn chưa kịp phản ứng, người kia đã thu hồi ánh mắt, tựa hồ cái nhìn mới rồi chỉ là lơ đãng.
Trái tim La Tố đập lỡ một nhịp, không có tâm tình cười tiếp.
Đám người đi, La Tố đỡ Triệu mẫu đi ở phía sau cùng, nhìn mấy người cưỡi ngựa đi xa, Triệu mẫu khóc phất tay.
"Nương, không phải không lâu nữa chúng ta cũng đến Bắc Đô thành sao, đến lúc đó lại được gặp Nhị đệ."
Triệu mẫu khóc lắc đầu: "Trong lòng của ta cũng hiểu, nhưng là không nỡ xa hắn."
La Tố thầm nghĩ, may là không nói cho lão nhân gia ngài biết lần này Triệu Từ không phải hồi Bắc Đô, mà là đi đến Tây Nam xử lý dân biến, không thì chẳng phải ngài sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Triệu Từ đi chưa được hai ngày, La Lão Căn vội vã đến Triệu gia thôn. Nghe nói Triệu Từ đã đi rồi, trong lòng cực kỳ thất vọng.
"Ta vừa mới nghe tin tức đã tới rồi, thế nào lại không bắt kịp."
Đối với long trung nhân phượng Triệu đại nhân nhà thân gia, trong lòng La Lão Căn rất yêu quý, lần trước không biết tin Triệu Từ muốn trở về, lần này lại bởi vì đất đai trong nhà nhiều, hắn không nỡ hoa bạc thuê công nhân, tự mình làm hết, mỗi ngày tất bật chân không chạm đất, cho nên cứ thế không biết Triệu Từ đã về. Đến lúc biết được tin tức, đã qua vài ngày, lúc này mới nhanh chân chạy tới Triệu gia thôn.
Thấy dáng vẻ La Lão Căn thất vọng như vậy, La Tố cười nói: "Thời gian nhị đệ ở nhà cũng không nhiều, hắn còn có công vụ quấn thân đâu. Về sau vẫn còn có cơ hội."
"Ai biết a, hắn đến cùng làm quan ở Bắc Đô thành, còn không biết khi nào mới trở về đâu." La Lão Căn than thở, lại oán giận khuê nữ mình không hiểu chuyện, không chịu nhờ người thông báo cho hắn.
La Tố nghe xong chột dạ. Lúc đấy nàng cũng bận rộn, cho nên thật sự không nghĩ tới việc nhờ người đến thông báo cho La Lão Căn. Hơn nữa nàng cảm thấy La gia cùng Triệu gia mặc dù có quan hệ thông gia, nhưng lão cha mình cùng Triệu Từ cũng không phải là quan hệ thân thích thân cận, cho nên lúc Triệu Từ trở về, đối với La gia mà nói chẳng có liên quan gì, nên tất nhiên cảm thấy đó không phải chuyện quan trọng.
Ai có thể nghĩ tới, cha nàng lại chấp nhất như vậy, cứ muốn gặp quan lại người ta.
Mặc dù La Lão Căn không gặp được người, nhưng được Triệu mẫu giữ lại ăn cơm trưa. Triệu mẫu sai La Tố đi mua rượu ngon thức ăn ngon trở về, hảo hảo chiêu đãi thân gia.
La Lão Căn nghe Triệu mẫu phân phó, có chút ngại ngùng: "Ta đây cũng không phải là khách."
Triệu mẫu cười nói: "Lần trước không mời thân gia đến, thật sự là thất lễ, lần này chắc chắn phải chuộc tội."
Bị Triệu mẫu nói như vậy, La Lão Căn lập tức thẹn thùng, lời oán giận cũng không nói được nữa. Thấy Triệu mẫu đi phòng trong khâu mũi giày, hắn mới nhớ tới chuyện phụ nữ có chồng nhà mình phân phó, vội vàng đi vào trong phòng bếp tìm khuê nữ đang nấu cơm. Thấy xung quanh không có người, mới nhỏ giọng nói: "Nương ngươi thấy, hiện tại nhị đệ ngươi cũng đã làm quan, ngươi đã ở Triệu gia giữ hơn một năm, cũng không thể trì hoãn nữa. Tuy cần phải giữ đạo hiếu, nhưng tình huống của ngươi khác với người khác, không cần phải làm thế nữa cũng được. Ta và nương ngươi đều bàn hết rồi, như ngươi vậy cũng không cần đi làm vợ kế, tìm một tráng hán nông dân thật tốt, danh chính ngôn thuận làm tức phụ người ta cũng thừa sức."
"..." La Tố đột nhiên cảm thấy đầu đau óc đâu nhức."Cha, hiện tại ta không muốn nghĩ đến chuyện này. Cuộc sống hiện tại đang rất tốt."
"Tốt ở đâu." La Lão Căn nóng nảy: "Lúc này ngươi còn trẻ, nếu trì hoãn, về sau không dễ tìm người trong sạch. Khuê nữ a, chúng ta là nông dân, không cầu gả cho người giàu có, chỉ cần nhân cách người tốt liền thành. Ngươi cũng đừng hồ đồ như vậy nữa."
La Tố xoa xoa đầu, hiện tại chuyện nàng sợ nhất là người khác khuyên nàng nhanh chóng lập gia đình. Cứ như nàng không lấy chồng, chính là tội ác tày trời.
Sống hai đời, đời trước làm một người độc thân, nên không bị ai thúc giục kết hôn. Đời này làm tiểu tức phụ, ngược lại bị nhiều người thúc giục.
Nàng nhỏ giọng nói: "Cha, nhị đệ ta mới làm quan, lần này trở về còn nói muốn tiếp ta cùng bà bà đi Bắc Đô đâu, ta cuối cùng không tốt để một mình bà bà đi đến đó, như thế nào cũng phải chờ tức phụ Nhị đệ vào cửa, bà bà bên này có người hầu hạ, ta mới nghĩ tới chuyện đó. Bằng không người ta không thể không chọc xương sống ta a. Ta này chín mươi chín bước đều đã đi, còn không thể bước nốt bước cuối cùng?"
La Lão Căn vừa nghe lời này, cảm thấy cũng thập phần có đạo lý. Cái gì cần làm đều đã làm, nếu lúc này nóng nảy, chuyện lúc trước chẳng phải đều là làm không công. Dứt khoát nói: "Được rồi, ta cũng không thúc giục ngươi nữa. Quay đầu lại ngươi tự mình để tâm chút. Lần này ta trở về cũng dẫn Tiểu Hổ về, bằng không ngươi đi Bắc Đô thành cũng không có phương tiện."
Nghe ông muốn dẫn La Tiểu Hổ về, La Tố hơi lo lắng nói: "Vậy hắn đi trở về như thế nào đọc sách a. Bên này cách xa, đến lúc đó đi học sẽ không tiện đâu." Nàng thật sự không muốn khiến cho việc học của La Tiểu Hổ bỏ dở giữa chừng. Mặc dù La Tiểu Hổ không phải là mầm non tốt, nhưng cũng không thể để mặc hắn mù chữ a. Thời gian này đi học trong tộc đường của Triệu gia thôn, đã có tiến bộ rất lớn. Kiên trì vài năm nữa, coi như là cái người đọc sách. Về sau bất kể làm việc buôn bán hay là đi làm công cho người ta, cũng có thể khiến cho người ta phải liếc mắt nhìn.
La Lão Căn nói: "Chuyện này ngươi cũng đừng quan tâm. Đây đều là mệnh của hắn, chúng ta là gia đình nông dân, cũng không cầu ra cái sao Văn Khúc."
"Vậy cũng không được." La Tố kiên quyết phản đối nói:"Ta cùng bà bà đã tính rồi, phòng ở này cũng cần người trông coi. Đến lúc đó Trương thúc Trương thẩm cũng sẽ lưu lại đây. Ta nghĩ đến lúc đó để tiểu Hổ ở nơi này, nhờ Trương thúc bọn họ chiếu cố. Đợi đến ngày hưu mộc, tiểu Hổ sẽ trở về. Cha, vất vả lắm tiểu Hổ mới chịu khó học bài, ngươi cũng không thể khiến hắn lãng phí cơ hội tốt như vậy."
"Cái này..." La Lão Căn nghe vậy hết sức do dự: "Có thể hay không bị người ta nói ra nói vào, dù sao tiểu Hổ cũng không phải là người Triệu gia."
"Ai dám nói xấu hắn, hắn là đệ đệ ruột của ta. Lúc xây tộc đường ta không có thiếu ra bạc ra khí lực."
Thời gian qua La Lão Căn cũng nguyện ý lắng nghe khuê nữ mình, lại cảm thấy nàng nói cũng rất hợp lý, đành phải nói: "Vậy để hắn tiếp tục lưu lại bên này đi."
Chuyện La Tiểu Hổ sắp xếp xong xuôi, La Lão Căn cũng không còn chuyện muốn coi băn khoăn, vô cùng cao hứng ăn trưa, ăn xong liền đánh xe bò đi về.
Triệu mẫu đứng ở cửa tiểu viện thấy thân gia đi, mới quay đầu lại nhìn La Tố đang đứng trong sân: "Ngươi đã nói cho cha ngươi biết chuyện chúng ta sắp đến Bắc Đô thành chưa?"
La Tố không ngẩng đầu, vừa làm việc vừa nói: "Đã nói, lúc trước ông cũng đoán, cũng không nói gì."
"Như vậy cũng tốt, dành thời gian trở về bên đó một chuyến, mang theo chút lễ phẩm trở về. Cùng cha mẹ ngươi hảo hảo trò chuyện." Triệu mẫu vẫn cảm thấy áy náy. Mặc dù đến Bắc Đô là qua ngày tốt lành. Nhưng so với Triệu gia thôn mà nói, vẫn là khiến đại tức phụ chịu ủy khuất. Hơn nữa về sau tức phụ từ nhi vào cửa, đại tức phụ cũng không thể quản gia làm chủ. Còn không bằng ở trong thôn tự tại.
Nhưng Từ nhi nói không đi không được, bà cũng chỉ có thể nghe theo. Ngược lại khổ đại nha. Chỉ mong sao sớm tìm được cho nàng một nhà khá giả.
Bởi vì đã quyết định muốn đi Bắc Đô Thành, La Tố bắt đầu tay an bài chuyện trong nhà.
Lương thực trong nhà, cây mía trên núi đều cần thu. Còn có con heo bây giờ còn chưa thể xuất chuồng, sau khi nàng đi, đều cần người chiếu khán.
Nàng nói ra chuyện khó xử với lão tộc trưởng, hy vọng có thể nhờ người trong tộc chuyên môn giúp đỡ chiếu khán, đến lúc đó nhà nàng sẽ trả tiền công.
Lão tộc trưởng biết bọn họ muốn đi tìm nơi nương tựa Triệu Từ, tự nhiên sẽ không mặc kệ, lúc này gọi đại nhi tử cùng La Tố đi đến đất đai Triệu gia xem xét, đem những chuyện cần giao phó đều ghi chép lại. Kiểm kê tài sản, đợi ngày sau La Tố trở về thu ngân lượng.
Những chuyện này không phải do nàng tự tay xử lý, nên trong lòng La Tố vẫn có chút không yên. Nhưng hiện tại cũng không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời bàn giao cho người khác.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, nàng muốn đi tìm Hoa lão ngũ cáo biệt. Bằng không đột nhiên đi như vậy, nhỡ đâu Hoa lão ngũ nảy sinh tâm tư xấu sẽ không tốt.
Chỉ là La Tố không nghĩ tới nàng còn chưa đi tìm Hoa lão ngũ, Hoa lão ngũ đã tìm tới cửa, hơn nữa còn mang theo lễ phẩm, heo quay gà nướng, chất đầy trên khay.
"Đây là lễ ra mắt nhị gia nhà ta đưa đến mời mọi người trong thôn, về sau đều là hàng xóm, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau." Hoa lão ngũ khách khí nói, tất nhiên đây là lời nhị gia nhà hắn phân phó. Bằng không, chẳng bao giờ hắn nói ra được mấy lời khách khí như vậy. Rõ ràng, Hoa gia bên kia muốn chiếu khán cô nhi quả mẫu bọn họ.
La Tố bị Hoa lão ngũ làm cho bối rối: "Hàng xóm cái gì chứ? Ta đâu có quen nhị gia nhà các ngươi."
Hoa lão ngũ hừ nhẹ một tiếng: "Lúc trước nhị gia nhà ta mua một mảnh đất trống ở phía đông thôn các ngươi, hiện tại thôn trang đã xây thành, hôm nay mới vào ở đâu."
Nghe Hoa lão ngũ giải thích, La Tố mới hiểu được. Lúc đầu thấy có người xây dựng thôn trang ở cạnh Triệu gia thôn, lúc ấy còn đưa tới chấn động. Chỉ là về sau nàng vẫn bận, không có chú ý mà thôi. Không ngờ người Hoa gia muốn chuyển đến đây sống. Nàng thấy người Hoa gia thật sự là nhàn rỗi không có chuyện để làm, mặc dù Triệu gia thôn này cũng có khuôn cách nông gia mười phần, nhưng so với những nơi non nước hữu tình, phong thủy đại cát mà nói, thì kém hơn rất nhiều. Có xây thôn trang cũng không nên xây ở chỗ này a.
Còn nữa, mảnh đất xấu xí kia, là phong thủy bảo địa?
Bất quá không quan tâm thế nào, hiện giờ người ta đã chuyển đến đây, còn nhiệt tình tặng lễ, nàng cũng không thể không biểu hiện một chút.
La Tố tự nhiên không bỏ được đáp lễ lại heo quay gà nướng, nhanh nhẹn cầm lấy rổ đi đến chuồng gà nhặt ra ba mươi quả trứng. Cười tủm tỉm đưa cho Hoa lão ngũ: "Nông dân chúng ta không có gì tinh quý, đây đều là trứng gà hôm nay mới đẻ, còn ấm đâu, trở về cho nhị gia nhà các ngươi nếm cái tươi mới."
Hoa lão ngũ thấy nàng không phóng khoáng, trong lòng càng thêm khinh bỉ, sai gã sai vặt bên cạnh đón lấy rổ: "Đa tạ, chúng ta còn phải đi nhà khác." Nói xong dẫn người rời đi.
La Tố xem bọn họ đi, nụ cười trên mặt càng phát ra sáng lạn, quay đầu lại nhìn heo quay cùng vịt nướng trên bàn, lại là sung sướng không thôi, bẻ một cái đùi gà xuống nếm thử, thế nhưng còn nếm ra vị ngọt của mật ong. Tóp tép, người lớn lên trong đại viện đúng là biết hưởng thụ, lúc này mà đã có gà nướng mật. Vừa ăn nàng vừa nghĩ xem người Hoa gia sao lại đột nhiên chuyển đến đây, lại còn là hàng xóm, mặc dù nàng ở nơi đây cũng không đến hai tháng, nhưng dầu gì vẫn cần phải quan tâm, lo lắng người Hoa gia khiến Triệu gia thôn chịu ảnh hưởng không tốt.
Đợi Triệu mẫu trở lại, nàng kể cho Triệu mẫu nghe chuyện người Hoa gia đến tặng lễ, Triệu mẫu không nghĩ nhiều, hoan hoan hỉ hỉ đem heo quay cùng gà nướng đặt vào trong phòng bếp, nói chờ bọn nhỏ trở về liền nấu ăn. La Tố không nói ra lo lắng trong lòng, đỡ phải khiến bà suy nghĩ nhiều. Thấy Triệu mẫu đi trong phòng bếp, nàng đi đến nhà lão tộc trưởng nói về chuyện Hoa gia.
Lão tộc trưởng cũng là hoan hoan hỉ hỉ. Ông cũng nhận được một con heo quay cùng gà nướng, đều là món ngon a. Thấy La Tố đến, tộc trưởng phu nhân mời La Tố ở lại dùng bữa. La Tố cười từ chối, cùng lão tộc trưởng ở trong sân nói chuyện Hoa gia chuyển đến Triệu gia thôn.
Lão tộc trưởng dập tất điếu thuốc, cười nói: "Chuyện như vậy ta đã sớm biết, chỗ kia mặc dù gần chỗ chúng ta, nhưng không năm trong địa giới của ta. Hơn nữa, Hoa gia ở Bì Lăng huyện này cũng có chút thế lực, chúng ta tiểu môn tiểu hộ không thể trêu vào. Dù sao cũng chỉ là xây nhà mà thôi, không ảnh hưởng lẫn nhau được."
"Không phải là ta lo lắng xuông, chỉ là muốn nhắc nhở người trong tộc chúng ta về sau làm việc cố kỵ một chút, đừng gây chuyện với người ta. Phụ cận trong thôn trước kia một người địa chủ cũng không có, mọi người cũng cũng đã quen rồi. Hiện tại mọi nhà đều giàu, ta liền lo lắng xảy ra chuyện không tốt."
"Ta sẽ quản bọn họ, ngươi yên tâm đi. Hiện tại thôn chúng ta cũng có người làm quan, bọn họ cũng phải cố kỵ." Lão tộc trưởng mặt mũi tràn đầy chân thành nói.
Nghe lão tộc trưởng nói chắc chắn như vây, La Tố cũng không nhiều lời nữa. Dù sao nàng cũng đã nói suy nghĩ của mình, về sau mà có chuyện gì, nàng cũng không thể khống chế được.
Nói thật, tuy nàng cùng người Hoa gia hợp tác, nhưng không hề có cảm tình gì với Hoa gia. Chỉ hy vọng là nàng buồn lo vô cớ.
Thời tiết nóng bức, sau khi La Tố về nhà cũng không đi ra ruộng làm việc, mà xuống bếp cắt một chút heo sữa quay chuẩn bị làm cơm, còn đâu đặt vào thùng treo ngược trong giếng nước giữ tươi.
Triệu mẫu nói: "Hôm nay trời nóng, buổi tối làm rau trộn dưa chuột ăn. Bọn nhỏ rất thích ăn món đó."
La Tố đang thả thùng nước xuống giếng, cười nói: "Hảo, lát nữa ta ra vườn rau xanh xem một chút."