Mặc dù La Tố đã tiến hành khuyên bảo Từ Oánh một phen, nhưng trong lòng cũng không để tâm chuyện này. Nàng là người rất hiện thực, ở xã hội này, nếu như nữ tử không có một chút ý thức tự lập, dù nàng có giúp nhiều thế nào, có quan tâm nhiều bao nhiêu, cũng đều là vu sự vô bổ.
Buổi chiều lúc cùng Triệu Từ ăn cơm, nàng nổi tính nhiều chuyện: "Gần đây ngươi cùng họ Hoa kia thương nghị chuyện gì vậy?"
Triệu Từ đang từ tốn nhai cơm, nghe La Tố hỏi, hắn để bát đũa xuống, uống một hớp trà, mới cười nói: "Vốn dĩ chuyện này cũng không có ý định gạt ngươi. Lần trước bệ hạ đưa mật chỉ tới, ta suy tư mấy phen, vẫn cảm thấy chỗ mấu chốt nằm trên con đường thương nghiệp. Không nông không yên, không buôn bán không giàu. Bệ hạ muốn chính là cái phú, hiện giờ có ngươi mở rộng chuyện canh tác trồng trọt, sau này nông nghiệp Đại Chu không lo không thịnh. Nhưng cái phú này, thì phải phát triển từ thương nghiệp. Cho nên ta liền tìm hắn ta nghiên cứu và thảo luận một phen. Bất quá cũng không nói cho hắn biết đây là mật chỉ của bệ hạ."
"Hóa ra là như vậy." La Tố yên tâm: "Ta còn lo lắng ngươi bị chịu thiệt thòi. Hắn vốn là gian thương, tâm tư lại không mấy chính nghĩa, lần này đầu quân vào bên Tề vương cũng không biết là thật hay giả, chúng ta càn phải đề phòng một chút." Nàng lo lắng Triệu Từ thành thật như vậy sẽ bị người lừa gạt.
Triệu Từ nghe xong, thiếu chút nữa phụt cười.
Hóa ra ở trong mắt nàng, hắn là một người đàng hoàng dễ bị người khác bắt nạt như vậy. Chẳng lẽ là hắn biểu hiện quá mức chính trực, hay là lớn lên quá mức vô hại.
Mặc dù có chút thất bại, nhưng Triệu Từ cũng không mở miệng giải thích. Bất kể như thế nào, hắn vẫn luôn hy vọng mình ở trong mắt La Tố là một người tốt.
Cơm nước xong, hai người cũng không trở về phòng mình, mà ngồi trong sân tán gẫu ngắm sao.
Hiện giờ trong phủ đều là người của Triệu Từ, không cần thiết tránh né như ngày trước. Còn nội gián tiểu Lục, nàng tuyệt không lo lắng. Chuyện nàng cùng Triệu Từ muốn làm, cứ cho Tề vương có biết, cũng sẽ không làm khó dễ bọn họ.
La Tố hạnh phúc nằm ở trên ghế dựa, nhìn Triệu Từ đang yên tĩnh nằm bên cạnh ngắm trời cao, đột nhiên nhớ tới chuyện của Từ Oánh.
"Từ Oánh thu xếp tìm tiểu thiếp cho họ Hoa, ngươi nói chuyện này cần phải làm sao?"
"Đây là chuyện của nữ nhân." Triệu Từ hiển nhiên không hào hứng với cái đề tài này.
La Tố nhíu mày: "Này cũng cùng nam nhân các ngươi có quan hệ. Ngươi thử nghĩ mà xem a, nếu không phải nam tử thích tam thê tứ thiếp, nữ tử nào sẽ cam tâm tình nguyện giúp đỡ trượng phu mình thu xếp thú tiểu thiếp."
Lần đầu tiên Triệu Từ thấy bộ dáng hờn ghen làm nũng của nàng như vậy, trong lòng không nhịn được mềm nhũn, cười nói: "Người khác như thế nào ta không biết, ta chỉ biết, đối với ta mà nói, nếu không phải là người trong lòng ngưỡng mộ, một cái đều ngại nhiều."
Hắn nói, con mắt còn có hàm ý nhìn La Tố.
Nghe được câu trả lời tương đương với thổ lộ này, khuôn mặt La Tố ửng hồng, nghiêng đầu nghĩ, này nam nhân cổ đại nói lời dỗ ngon dỗ ngọt nữ nhân, cũng không thua kém gì nam nhân hiện đại.
Quả nhiên, thiên tính của nam nhân bất kể là qua bao nhiêu thời đại vẫn đều giống nhau.
Qua mấy ngày, Từ Oánh lần nữa đến chơi, nụ cười trên mặt chính là muốn ngăn cũng cản không được.
"Nhờ có La tỷ tỷ ngày đó nhắc nhở ta, nếu không, ta tất nhiên sẽ hối hận." Từ Oánh nhớ tới suy nghĩ ngày đó của mình lại cảm thấy sợ. Nếu quả thật thay nhị gia tìm nữ nhân, lúc này nàng chỉ sợ còn đang trốn trong khuê phòng khóc thầm.
La Tố cười nói: "Phu quân ngươi đây là không vui ý tìm thông phòng?" Nàng đúng là nhìn không ra họ Hoa kia còn có bản tính tốt này.
Từ Oánh thẹn thùng gật đầu: "Hắn nói... Nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, một cái là đủ rồi."
La Tố nghe xong, cảm thấy lời này quen tai, nghĩ nghĩ, đây không phải là lời Triệu Từ vừa nói hay sao. Như thế nào nam nhân không phải chung một tính tình, lời nói dụ dỗ nữ nhân lại giống nhau đến vậy.
Liệu không biết đến lúc đó, có mấy ai có thể làm được như đã hứa.
Trước khi Từ Oánh ra về, La Tố rốt cuộc vẫn không nhịn được, nói thêm một câu: "Ngươi đang có thai, nên vạn phần chú ý tới người bên cạnh, nếu không có hối cũng không kịp."
Dường như Từ Oánh nghe hiểu, như có điều suy nghĩ gật đầu.
Buổi chiều lúc Hoa nhị gia trở về nhà, Từ Oánh đang đọc sách, thấy hắn trở về, vội vàng đứng dậy đón tiếp.
"Sao hôm nay chàng về muộn vậy?"
"Ta cùng bên Tây Nam thương hội có chút chuyện làm ăn cần nói, làm trễ nãi chút thì giờ. Còn nàng, hôm nay hài tử có ngoan ngoãn không?"
Từ Oánh đỏ mặt cúi đầu: "Còn nhỏ như vậy, tự nhiên là ngoan ngoãn."
Hắn cười gật gật đầu, nhận lấy chén trà do tiểu nha hoàn bưng đến, nói: "Nghe nói hôm nay nàng lại chạy ra khỏi phủ."
"Thiếp đi gặp La tỷ tỷ." Từ Oánh thành thật khai báo. Nàng cùng La đại nhân quan hệ hảo, chuyện này cũng không phải là cái gì bí mật. Hơn nữa bình thường Hoa Nhị Gia vẫn luôn ủng hộ các nàng thường xuyên lui tới.
Hắn vờ như lơ đãng nói: "Cũng khá lâu rồi ta chưa gặp lại La đại nhân, không biết nàng ấy thế nào rồi?"
"Rất tốt, cũng là khí hậu trong thành Xuyên Châu thích hợp dưỡng người hơn. Lúc trước nàng ấy một mình ở Lâm Gia Câu, thân thể tiêm gầy."
Hắn gật gật đầu: "Trong phủ có mấy loại thuốc bổ thích hợp cho nữ tử, lần sau nàng tới đó, thì cầm một chút mang qua. Đừng lấy danh nghĩa trong phủ, mà dùng thân phận bằng hữu đưa qua."
Từ Oánh có chút chần chừ: "La tỷ tỷ không thích thu lễ vật."
Hắn cười nói: "Thỉnh thoảng đưa đi là được rồi. Cũng đừng đưa quá nhiều, tránh cho người ta nghĩ nhiều."
"Cái này thiếp biết rõ." Từ Oánh mừng rỡ đáp ứng. Là một người vợ, tự nhiên là hy vọng trượng phu mình ủng hộ nàng kết giao với khuê trung mật hữu bên ngoài. Lúc trước nàng còn lo lắng sau khi lập gia đình, phu gia sẽ trói buộc nàng, không cho nàng ra cửa kết giao bằng hữu. Hiện tại thấy phu quân bao dung độ lượng như thế, trong lòng Từ Oánh vô cùng vui vẻ. Sau này có thể cùng một nam tử như vậy của án tề mi, chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Phu thê khó nói trong chốc lát tán gẫu, hắn liền cho người hầu hạ Từ Oánh đi ngủ trước, còn mình đi đến thư phòng xử lý công vụ.
Trong phủ chỉ có hắn và Từ Oánh là chủ tử, lúc này nửa đêm, cả tòa nhà im ắng, chỉ có bọn hạ nhân đứng canh gác ở hành lang.
Hắn tiến vào thư phòng, liền bắt đầu lật xem sổ sách của chưởng quỹ các nơi gửi về.
Kể từ khi Tây Nam bên này dựa vào Tây Nam thương hội, thâu tóm được một chút sản nghiệp Tây Nam, lợi dụng bến cảng vận chuyển bằng thủy lộ, đem hàng hóa Tây Nam chuyên chở ra ngoài bán, lợi nhuận của Hoa gia cũng nâng cao thêm một tầng.
Mà lợi nhuận nhiều nhất trong đó lại là từ sản nghiệp, vẫn là chảy vào trong phủ thái tử.
Hắn cười lạnh một tiếng.
Thái tử một nước như thế, dù hắn có là người trung quân ái quốc, cũng không dám đem tính mạng dòng dõi tất cả đều phó thác ở trên tay một chủ tử như vậy. Nếu không sau này, Hoa gia hắn chẳng phải thật sự biến thành ngân khố cho hắn ta muốn gì được nấy?
Bất quá từ trước đến nay hắn làm việc luôn lưu lại một con đường lùi, mặc dù đã âm thầm đánh giao hảo cùng Tề vương, hắn vẫn không quên phụng bồi vị thái tử điện hạ địa vị không yên kia.
Hắn đang tập trung xem sổ sách thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Cô gia, phu nhân sai nô tỳ đưa thức ăn khuya đến cho ngài."
Hắn nghe vậy, nhíu nhíu mày, đặt sổ sách sang một bên: "Vào đi."
Một lát liền thấy một cái nữ tử mặc xiêm y xanh lục đẩy cửa vào, lúc này đã nửa đêm, vẫn còn mang theo hoàn bội. Hắn nhận ra, người này là nha hoàn thiếp thân của Từ Oánh Hồng Hạnh.
"Cô gia, đây là cháo tổ yến vừa mới nấu xong, nhân lúc còn nóng ngài mau ăn đi." Hồng Hạnh cười dịu dàng nói, nhanh tay cầm lấy chén nhỏ múc cháo ra.
"Không cần, cứ để đấy là được rồi, ngươi lui xuống trước đi." Hắn tiếp tục cầm lấy sổ sách. Tâm tư đám tỳ nữ này, trong lòng hắn rõ ràng, đều là những nô tài không thành thật vọng tưởng thứ không thuộc về mình mà thôi.
Đám người ngu xuẩn này, hắn bình thường sẽ không giữ lại bên người. Hắn không hiểu lấy tính cách của Từ Oánh, sao lại giữ một cái nha hoàn ngu xuẩn như vậy ở bên người.
Hồng Hạnh lại nhìn không ra hắn đang không vui, nàng liếc nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, dáng người cao ngất thon dài, trong lòng từng đợt hỏa nóng lên, cúi đầu xoắn khăn tay: "Cô gia, phu nhân nói, nhường nô tỳ hôm nay hầu hạ cô gia."
Thanh âm nàng thỏ thẻ, hoàn toàn không có một chút chanh chua như ngày thường.
Hắn nghe vậy, khóe miệng khẽ cong một cái, mang theo vài phần xem thường, lập tức lại dùng dáng vẻ tươi cười che giấu, hắn đứng lên, cúi đầu nhìn nha hoàn trước mắt: "A, ngươi nói phu nhân cho ngươi đến đây hầu hạ ta?"
"Dạ, phải." Hồng Hạnh căng thẳng cúi đầu.
Hắn duỗi ngón tay nâng cằm nàng lên, cưỡng bách nàng ngẩng đầu. Đập vào mắt hắn là một khuôn mặt trái xoan, trên mặt hồng hồng giống như vừa dùng son phấn trang điểm. Cặp mắt kia quyến rũ mê người, xác thực có mấy phần tư sắc.
"Vậy ngươi nói một chút, là nhường ngươi như thế nào hầu hạ ta?"
"Nô tỳ, nô tỳ hội hầu hạ ngài." Hồng Hạnh hết sức gian nan mới nói được trọn câu, hô hấp đều có chút không thông. Khuôn mặt ửng hồng càng thêm xinh đẹp.
Hắn cười lạnh: "Phải không, vậy bây giờ bắt đầu đi, ở chỗ này, tự mình động thủ."
Nói rồi hắn quay lưng lại, cũng không thèm nhìn nàng một cái.
Rất nhanh, sau lưng liền truyền đến tiếng cởi quần áo sột soạt. Sau lưng nóng lên, liền tiếp xúc với một thân thể nóng bỏng.
Hồng Hạnh đang kích động chuẩn bị đưa tay sờ mặt hắn, đột nhiên ngón tay bị nắm chặt, nàng hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng, đã bị hất xuống đất: "Cút ra ngoài!"
"Cô gia." Hồng Hạnh khó hiểu nhìn hắn.
"Người đâu." Hắn lạnh giọng kêu.
Một lát liền có hai gã sai vặt đi vào, thấy Hồng Hạnh nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt đều có chút cổ quái.
Hắn lạnh giọng nói: "Tạm nhốt lại trong phòng củi, ngày mai để cho phu nhân xử trí."
"Rõ." Hai gã sai vặt vội vàng áp giải người đi ra ngoài, Hồng Hạnh mới vừa hô hai câu, trong miệng liền bị nhét tất. "Đàng hoàng một chút, bằng không chủ tử tức giận, ngươi không có cơ hội sống đến sáng mai đâu." Lúc này Hồng Hạnh mới không cam lòng an tĩnh lại.
Hắn lấy khăn tay ra xoa xoa tay, sau đó nhanh chóng vứt nó xuống đất.
Hôm sau Từ Oánh tỉnh lại mới biết được chuyện này, hắn đã ra khỏi phủ.
Từ Oánh giận điên người không muốn thấy mặt Hồng Hạnh, sai người trực tiếp đuổi ra khỏi phủ. Bà vú đến cầu tình, Từ Oánh lạnh lùng nói: "Nếu không phải nghĩ tới tình cảm chủ tớ mấy năm nay, hôm nay cũng không phải đơn giản đuổi ra như vậy."
Bà vú nghe ra Từ Oánh đây là quyết tâm, cũng đành lực bất tòng tâm, vụng trộm đi gặp Hồng Hạnh: "Ngươi đúng là hồ đồ, tiểu thư còn chưa đáp ứng, ngươi đã tự tiện chủ trương. Bây giờ thì tốt rồi, chọc giận tiểu thư không nói, còn liên lụy tiểu thư bị cô gia hoài nghi đâu, hiện giờ ta cũng không giúp được ngươi."
Vành mắt Hồng Hạnh đỏ bừng vội vàng quỳ xuống đất cầu xin: "Cầu xin mụ mụ cứu ta đi, về sau ta sẽ không dám nữa. Dù gì ta cũng hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao a. Hơn nữa lúc này đây ta thật sự suy nghĩ cho tiểu thư. Nàng không nghe ngài khuyên bảo, không để an bài người cho cô gia, sau này cô gia bị người câu đi làm sao bây giờ?"
"Ngươi thật là khờ a." Bà vú lắc đầu: "Tiểu thư đã sớm hỏi qua ý tứ cô gia, chính miệng cô gia đã nói không cần, ngươi tự mình làm càn, cũng khó trách tiểu thư tức giận đâu."
Bà đưa tay từ trong túi tiền móc ra một chuỗi tiền đồng: "Tốt lắm, dầu gì những năm này chúng ta cũng coi như có chút tình cảm, số tiền này ngươi cầm lấy ra ngoài sinh sống qua ngày đi, sau đó tìm một người tốt mà nương tựa."
Nói rồi thở dài đi vào trong phủ.
Hồng Hạnh nhận lấy chuỗi tiền kia, hai mắt đỏ bừng.
Không quan tâm Hồng Hạnh vui hay không vui, đã ra khỏi phủ, tự nhiên sẽ không có cơ hội đi vào lần nữa. Trong lòng Từ Oánh cũng vì chuyện này mà khổ sở mấy ngày, cộng thêm nhị gia cũng sinh khí với nàng, mấy ngày nay dỗi vào ngủ phòng trong, tâm tình liên tục buồn bực.
"Ta đi tìm La tỷ tỷ trò chuyện." Này nếu không tìm người trò chuyện một lát, rất có thể nghẹn ra bệnh mất.
Bà vú nghe vậy, nhanh chóng phân phó nha hoàn Hồng Đào giúp đỡ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngựa xe đi đến Từ phủ bái phỏng La Tố.
Còn chưa ra cửa, bên ngoài liền có Hoa quản gia đến bẩm báo: "Phu nhân, nô tài Hoa tam phúc có việc gấp bẩm báo."
Từ Oánh nghe vậy, cách cửa nói: "Chuyện gì?"
"Phu nhân, mấy ngày nay không hiểu làm sao, toàn bộ Xuyên Châu thành đều đồn đại tin tức khâm sai đại nhân cùng La Tư Nông tán gẫu mật thiết. Bọn họ còn nói đây là tin do người trong Hoa gia chúng ta truyền ra. Hiện giờ không tìm được nhị gia, nô tài thật sự không biết phải làm như thế nào."