• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sợi xích ấy khiến Tống Viễn đau đớn mà hét lớn, oán khí cũng ngày một tăng theo sự tức giận của Tống Viễn.

Mọi người có mặt điều chăm chú nhìn theo cứ tưởng là sẽ nhanh hạ được Tống Viễn nhưng...

...Rầm...

Nghe được tiếng động cả đám nhìn về hướng có tiếng động.

" Nguyệt Nguyệt..." Hạ An hốt hoảng thấy Tuyết Nguyệt đang nằm ở trên sàn.

" Nguyệt Nguyệt mày sao vậy? Đừng làm tao sợ mà " Đỡ Tuyết Nguyệt lên.

Khả Như cũng lo lắng mà chạy lại xem Tuyết Nguyệt, khi Khả Như lật người Tuyết Nguyệt lại thấy được ba dấu móng tay in trên lưng Tuyết Nguyệt mà hoảng hốt.

Từ đó thấy được từ miệng vết thương ngoài chảy máu thì có một thứ khói đen nhạt bay ra. Vết thương của Tuyết Nguyệt như trúng phải chướng khí.

Miệng vết thương không ngừng chảy máu mà còn có dấu hiệu bị ăn mòn dần, phần da xung quanh lưng của Tuyết Nguyệt đang lở loét ra.

Nếu để tình hình này kéo dài thì có thể thấy được cả xương bên trong mất. Sắc mặt của Tuyết Nguyệt đang dần tái mét đi.



" Chướng Khí " Diệp Thanh nhẹ giọng lên tiếng rồi đi đến gần.

Hạ An nghe vậy liền kích động quay sang nhìn Diệp Thanh " Chướng Khí? Vậy có cách nào cứu không? " Nước mắt lưng tròng.

" Chỉ có một khả năng..." Tuệ Ngân cũng lên tiếng.

" Cách gì? " Đình Phong đứng trước mặt nhìn Tuệ Ngân khẩn trương.

Tuệ Ngân liếc nhìn sang phía Tống Viễn " Chính là lấy hắn ta làm thuốc giải " Ánh mắt bỗng chốc lạnh đi.

Minh Quân nghe được không nói gì tiến gần hơn Tống Viễn, liền giơ tay bóp lấy cổ Tống Viễn mà nói.

" Ngươi nên dùng phần hồn còn lại của mình làm thuốc giải cho em ấy đi " Sắc lạnh nhìn Tống Viễn.

" Muốn tao làm thuốc giải sao? Chúng mày đừng có mơ, hiện tại hồn của tao khắp nơi là Chướng Khí nếu lấy làm thuốc giải chẳng khác nào chúng mày tăng thêm lượng độc cho nó " Nhìn tất thảy mà cười khẩy.

Nghe xong lời đó của Tống Viễn Minh Quân càng siết chặt tay, những tơ máu ở trên trán của Minh Quân cũng nổi chặt chịt.

" Chuyện đó ngươi không cần lo, ta sẽ tận dùng hết lẫn phần hồn và thể xác của người " Bóp mạnh hơn.

Ngay lập tức hồn phách của Tống Viễn phát sáng lên, hắn chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh rồi biến mất.

Và trên tay Minh Quân xuất hiện một viên có màu nữa trắng nữa đen và nó to bằng một viên ngọc trai.

" Chúng ta mau về đó rồi thanh tẩy chúng thôi " Khả Như nhìn Minh Quân.

" Vậy còn xác của hắn ta ở đâu? " Lạc Thủy lên tiếng hỏi.

" Việc này em biết, có một lần em nghe được hắn được người nhà chôn cất ở khu nghĩa trang ở ngoại ô thành phố " Hạ An lên tiếng.

" Tốt, vậy tôi, Hạ An sẽ đi đến đó " Đình Phong nhìn tất thảy rồi nói.



" Tôi cũng sẽ đi cùng " Diệp Thanh xung phong đi theo.

" Vậy còn Nguyệt Nguyệt " Hạ An lo lắng nhìn Tuyết Nguyệt đang ngất.

" An em đừng lo, bọn chị sẽ đưa em ấy về Minh Giới " Khả Như nhìn Hạ An.

" Sau khi xong chuyện, lấy xác hẳn rồi chúng ta gặp ở Minh Giới " Nhìn Diệp Thanh và Đình Phong.

" Được, bọn tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhanh chóng " Đình Phong gật đầu.

" Nhưng trước tiên chúng ta ra khỏi đây thôi " Tuệ Ngân đột ngột lên tiếng.

Minh Quân bế Tuyết Nguyệt rồi nói " Đi thôi, theo tôi "

Minh Quân liền bước đi về phía trước, tất cả mọi người cũng đi theo sau. Đi được khoảng không xa nữa phía trước liền xuất hiện một cánh cổng không gian.

Minh Quân bế Tuyết Nguyệt đi vào trước kế đó là Hạ An và dần dần tất cả đều đi qua cổng không gian đó.

Và mọi người đều xuất hiện ở trước một lâu đài rất to, Minh Quân không nói gì liền nhanh chân bước vào bên trong đó.

Mọi người phía sau cũng đi theo sau, đến cổng lâu đài Khả Như nói gì đó với người gác cổng, sau cùng là cánh cổng được mở ra.

Đúng lúc đó Họa Y cũng từ phía trong đi ra, thấy Khả Như và Minh Quân liền mừng rỡ chạy lại. Đến gần thấy Tuyết Nguyệt trên tay Minh Quân mà bà thầm mừng thầm.

Nhưng Họa Y nhìn kỹ thì có máu từ đâu đó chảy xuống bà liền hốt hoảng mà lên tiếng.

" Mấy đứa bị thương ở đâu sao? " Lo lắng.

" Mẫu Hậu bọn con không sao, người bị thương là Nguyệt đó " Khả Như lên tiếng giải thích.

" Ôi trời, nào mau bế con bé vào trong nhanh lên " Quay lưng đi mất.

Thế rồi sự ngạc nhiên của Hạ An và Đình Phong cũng hiện rõ trên mặt. Vẫn còn ngỡ ngàng với lâu đài phía trước mặt mà chưa dám bước đi.

" Mau vào đi, đừng đứng ngoài đó lâu sẽ có mấy con quỷ khác tìm đến đây " Tuệ Ngân quay lại nhìn.

Hạ An nghe xong thì liền tái mặt mà nhanh chân đi vào. Còn Đình Phong thì nhìn nhìn xung quanh vừa đi vào trong.

" Chị Ngân, nơi này là Minh Giới sao ạ? " Hạ An thắc mắc hỏi.

" Ừm đúng rồi đó, Minh Giới nằm giữa Nhân Giới và Ma Giới " Vừa đi vừa giải thích.

" Vậy tại sao chị bảo có quỷ ạ? "

" Vì ở đây ma quỷ làm tay sai và người hầu ở đây "

" Vậy sao " Gật gật đầu.

" Tới rồi, đây là phòng của mọi người " Chỉ hai căn phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK