Tần Viễn đi loạng choạng về phía trước, vẫn cố gắng kéo theo tảng đá ở sau lưng dù đã sắp không đứng vững. Anh gặp ảo giác rồi, còn nhìn thấy được ở nơi khô cằn này đang tồn tại một hồ nước trong vắt.
“Giao Cửu Chi Linh cho ta, để người trong tảng đá kia tan biến, ta sẽ trả ngươi về thế giới thực.”
Anh lắc đầu, sự choáng váng này khiến anh không đủ tỉnh táo phân biệt ra thứ gì nữa. Tay anh chạm vào hồ nước mát mẻ ở trước mặt, cùng với những lời nói bên tai mình.
“Giao Cửu Chi Linh đây!”
“Để cô ta chết đi thì có sao?”
Không.
Tần Viễn nhăn mày, trái tim anh đập lên từng nhịp mạnh mẽ và trong chốc lát đã bừng tỉnh. Anh nhận ra rằng đây không phải thật, đoạn đường anh đi giữa thời tiết khô cằn này không hề có hồ nước nào cả. Ảo giác này là do anh vì quá suy nhược mà tạo thành, anh không thể bị nó đánh lừa được. Vượt qua hồ nước trong veo trước mặt, Tần Viễn kéo tảng đá đi về phía trước, hai chân anh run run bám trên mặt đất đã nứt nẻ. Mùa hè ở nơi này thực chất đã hoá thành hoang mạc, vừa nóng vừa khô như muốn bứt người ta vào đường cùng.
Vừa bước qua khỏi bụi xương rồng trước mặt, anh cuối cùng cũng thoát khỏi “cửa tử” mà đến với mùa thu. Gió mát thổi vào, làm chiếc áo sơ mi của Tần Viễn phồng ra, anh đã gầy đi một chút, tóc cũng dài hơn một chút.
“Đoá Cửu Chi Linh này rực rỡ quá, ngươi mang đi hủy thì thật phí!”
Trong rừng vang lại một giọng nói của phụ nữ, vừa ma mị lại vừa có chút đáng sợ. Tần Viễn cứ như đang giả điếc không nghe thấy gì, cứ vậy mà bước đi. Anh biết núi tuyết đang ở trước mặt, biết rằng Hoa Ly đã sắp được cứu nên nhất định không bỏ cuộc.
“Nhất định sẽ có cách, nhất định… Sẽ…”
Cơ thể của một người bình thường, vốn không chịu đựng được khi dãi nắng dầm mưa trong điều kiện thời tiết quá khắt nghiệt. Tần Viễn gồng mình đi qua cả một sa mạc đã là một điều phi thường. Anh ngã gục tại chỗ, bị nước mưa như thác trút xuống làm cho ướt đẫm. Trong tiếng mưa ồ ạt ấy, đã có rất nhiều giọng nói khác nhau muốn mê hoặc lấy anh, muốn anh hái đoá Cửu Chi Linh trên người Hoa Ly xuống.
“Giàu sang phú quý đổi lấy Cửu Chi Linh, ngươi có cần không?”
“Trường sinh bất tử đấy, ngươi không cần à?”
Mình không được bỏ cuộc, không được gục ngã. Chỉ còn một chút nữa thôi, nhất định sẽ gặp được núi tuyết, hái được Thiên Sơn Tuyết Liên. Mình… Phải cứu Hoa Ly…
Tần Viễn bám bàn tay đã dính đất cát của mình lên mặt đất ẩm ướt, cố gắng gượng người đứng dậy. Ba mùa xuân, hạ, thu đều trôi qua khá nhanh, nhưng khi đến mùa đông thì kéo dài một cách kì lạ. Có lẽ đây là thử thách cuối cùng của tạo hoá dành cho anh, muốn anh phải dùng sự kiên trì, thậm chí bằng cả tính mạng để đánh cược.
Tuyết dày lập tức bao phủ cả cánh rừng, bàn chân của Tần Viễn cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương vì giày cũng mòn đế. Cả người anh rét run, băng trên tảng đá đang giam cầm Hoa Ly lại ngày một dày đặc, ấy vậy mà những đoá Cửu Chi Linh trên kia vẫn đang rực rỡ. Anh bị trận tuyết lớn này làm cho thấu xương, hàng mi cũng đang phủ lên những hạt tuyết trắng nhỏ. Áo quần tả tơi, tay chân như bị tuyết làm cắt da cắt thịt mà bắt đầu sưng đỏ, đau rát.
Lần này cũng giống như những lần trước, khi trải qua các mùa Tần Viễn đều nghe thấy những lời mê hoặc dụ dỗ.
“Đổi màu mắt sáng, lấy lại sự sống cho người ở trong tảng băng kia, ngươi thấy thế nào?”
Lời mê hoặc khác những lần trước này khiến Tần Viễn bừng tỉnh. Anh nhìn khắp xung quanh, một màu tuyết trắng xóa cùng với những cành cây khô bị tuyết lấp đầy. Giọng anh khàn khàn, giống như đã vắt hết sức lực để nói chuyện.
“Là ai đang nói chuyện vậy? Là ai vậy?”
“Nếu ngươi nguyện ý đổi màu mắt của mình cho ta, ta sẽ giúp cô gái kia sống lại.”
Một người phụ nữ từ giữa màn tuyết trắng hiện ra với một màu tóc bạc, nhưng khuôn mặt lại trẻ trung yêu kiều. Cô ta mặc chiếc váy được kết từ các khối băng tinh khiết, mang theo vẻ quyền lực hiếm có. Tần Viễn nhíu mày nhìn thật kỹ, vì bây giờ anh đã không thể trụ nổi nữa nếu như tuyết cứ rơi mãi thế này.
Cô ta phất tay, tuyết liền ngừng rơi và truyền cho Tần Viễn một luồng hơi ấm. Anh hoài nghi nhìn, sau đó lại hỏi.
“Có thật là sau khi tôi đổi màu mắt cho bà, thì bà sẽ cứu cô ấy không?”
“Có lừa ngươi thì ta cũng không được lợi ích gì, đoá Cửu Chi Linh đó dù sao ta cũng không cần. Thứ mà ta cần, là một đôi mắt nhìn thấy đủ loại màu sắc trên đời này.”
Vì Tuyết Nữ vốn là một người đàn bà chỉ nhìn được hai màu đen trắng, nên cô ta mới tạo ra khu rừng bốn mùa và vô số những cám dỗ. Cô ta đã biết trước được rằng, rồi sẽ có người tình nguyện tìm đến mình để hiến dâng màu mắt, và không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy. Tần Viễn thở ra một hơi run rẩy, hai tay anh đã rướm máu vì cái lạnh buốt ở nơi này, lại thêm việc kéo dây thừng đi suốt chặng đường dài.
“Bà không lừa tôi chứ?”
…