“Người con gái này, đối với ngươi rất quan trọng sao?”
Tần Viễn nhìn cô ta chắc nịch.
“Nếu như được đổi mạng của mình cứu sống cô ấy, tôi cũng sẽ đổi.”
Tuyết Nữ gật đầu hài lòng.
“Vậy ngươi còn chần chừ làm gì nữa?”
Anh thở dài, tay chạm lên mặt băng lạnh buốt giam cầm Hoa Ly mà từ từ nhắm mắt lại. Một lần nữa mở mắt ra, đã nhìn thấy bầu trời trên đầu và xung quanh trắng muốt, đến cả chiếc váy mà Hoa Ly đang mặc trong tảng băng kia cũng là một màu trắng. Tần Viễn bất ngờ ngất đi, mọi thứ xoay vòng giống như một vòng tuần hoàn rồi quay về với quỹ đạo ban đầu.
***
Đổi lấy Cửu Chi Linh, đổi lấy màu mắt nhìn thấy được muôn sắc màu rực rỡ để hồi sinh một người. Hoa Ly? Hoa Ly?
Tần Viễn bừng tỉnh giấc, đã thấy mình đang nằm trên giường, nhìn sang bên cạnh thì lại thấy mấy thiết bị y tế. Nơi này chẳng phải là phòng bệnh sao? Anh làm sao lại có thể ở nơi này? Mọi thứ xung quanh, từ bình hoa, đến rèm cửa và đĩa trái cây trên bàn đều chỉ có hai màu đen trắng. Chuyện này không phải mơ, màu mắt của anh đã thật sự bị Tuyết Nữ lấy đi rồi.
“Hoa Ly?”
Anh nhăn mày ngồi dậy, cơn đau rát từ lòng bàn tay truyền đến làm anh khựng lại. Đưa tay lên nhìn, vết xước đang rướm máu được băng bó bằng băng gạc là vết hằn mà anh đã dùng sức để kéo dây thừng. Mang dép lê rồi đẩy cửa ra ngoài, hai màu đơn sắc này khiến anh vẫn chưa thích nghi được. Một y tá thấy anh đang hoảng loạn, vội bước đến hỏi thăm.
“Tần tổng! Anh làm sao vậy? Anh cần giúp gì ạ?”
“Hoa Ly đâu? Chuyện này… Tôi làm sao lại ở đây?”
Y tá bảo anh và Hoa Ly được tìm thấy khi đang nằm bất tỉnh trên một tảng đá ở bờ suối và được đưa vào bệnh viện. Cả anh và cô đều đã hôn mê hai tuần rồi, dù bác sĩ không hề tìm ra thương tích gì nhưng cả hai cứ như đang ngủ một giấc ngủ dài. Tần Viễn được y tá chỉ đường đến phòng của Hoa Ly, anh hồi hộp đến mức tim sắp ngừng đập mà từ từ đẩy cửa ra. Cô nằm ở trên giường, hình ảnh trắng đen này làm lòng anh thắt lại, vừa vui mừng vừa đau đớn. Khoảnh khắc Hoa Ly ngã người từ trên sân thượng xuống vẫn còn ám ảnh lấy tâm trí anh, khiến anh không ngừng lo sợ.
Anh sợ mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, sợ mình không kịp giải thích với cô, sợ cô sẽ hoá băng tuyết mãi mãi. Chậm rãi bước đến gần, Tần Viễn vẫn còn hoài nghi về những gì mình đang nhìn thấy. Anh chần chừ do dự một lát sau mới đưa tay ra, chạm lên gò má của Hoa Ly. Môi anh run lên, sau đó nở nụ cười, lòng như trút được gánh nặng thở ra một hơi.
Cô đột nhiên choàng tỉnh, mở mắt ra nhìn lên trần nhà thở hỗn hển như vừa trải qua ác mộng, một cơn ác mộng kéo dài khủng khiếp. Tất cả mọi người đều phỉ báng Diệp gia, đều muốn bôi nhọ danh dự của cha cô. Hôn lễ tan vỡ, váy cưới lộng lẫy bết dưới đất lạnh cùng với bó hoa cưới, nhẫn vừa trao tay cũng rơi xuống đất. Tất cả những hình ảnh này tua đi tua lại trong đầu Hoa Ly như một thước phim ám ảnh cô.
“Không. Không phải như vậy.”
Rốt cuộc cô đã trải qua những gì? Tần Viễn đã trải qua những gì? Cô không nhớ rõ rằng mình có đi theo anh đến hồ nước mắt hay không, cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra trong cấm địa. Rốt cuộc đâu là thật, còn đâu mới là ảo? Những chuyện đã xảy ra như một giấc mơ, nhưng khi tỉnh lại mới nhận ra đó không hề là mơ.
Hoa Ly bật người ngồi dậy, nhìn thấy Tần Viễn thì lập tức bao nhiêu uất ức dồn nén khiến cô như bộc phát. Cô trừng mắt, phản ứng rất dữ dội.
“Anh. Là anh. Tại sao anh còn đến đây? Những chuyện mà anh đã làm còn chưa thoả mãn sự thù hận trong lòng anh sao?”
Anh lắc đầu, vội vàng nói.
“Không phải. Không phải như vậy. Anh thật sự không…”
“Tần Viễn anh nghe cho rõ đây! Chúng ta đã chấm dứt rồi, đã kết thúc rồi. Tôi còn hận bản thân mình tại sao đến bây giờ vẫn còn sống được, vẫn còn có thể nhìn thấy anh nữa kìa!”
Tần Viễn nhíu mày, bây giờ trước mắt anh chỉ thấy được hai màu đen trắng, nhưng nỗi uất hận và đau đớn trên gương mặt Hoa Ly lại khắc vào tim anh rất rõ. Oan nghiệt nối tiếp oan nghiệt, lẽ nào anh và cô đã thật sự cùng đường rồi sao?
“Em không thể nghe anh giải thích được sao?”
Hoa Ly từ từ đứng dậy, mặt đối mặt với anh.
“Giải thích? Anh hận tôi đến như vậy mà vẫn còn cố chấp muốn giải thích sao? Giải thích điều gì chứ?”
Cô bây giờ chỉ biết rằng mình đã nhục nhã ra sao trước những lời miệt thị của mọi người trong hôn lễ, nhớ đến thái độ của mẹ anh đối xử với mình. Cô nhớ ánh mắt thương hại của người ta khi nhìn cô trong chiếc váy cô dâu lang thang trên đường. Cha cô có lỗi với cha anh, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng người ta có quyền lên án kể cả khi ông đã chết.
Hoa Ly không nói gì nữa, cứ như vậy mà đi lướt qua mặt của Tần Viễn. Anh quay người lại kéo tay cô, nhưng vì bàn tay đau rát nên không đủ sức, bị cô gạt ra mà không một cái quay đầu.
…