Nơi Hiểu Nhi đi hát nhiều nhất có lẽ là câu lạc bộ nằm trên một khu phố ăn chơi nổi tiếng. Câu lạc bộ này có đủ loại người, sẵn sàng chi tiền để nghe cô hát, thậm chí chỉ muốn nghe một bài nhiều lần. Một số người nhìn vào, cho rằng Hiểu Nhi tiến thân vào con đường này không phải vì tài năng, mà là vì nhan sắc và cơ thể.
"Cô Hà! Khuya thế này rồi đừng về nhà nữa! Đi chơi với bọn tôi này!"
Hiểu Nhi vừa ra khỏi câu lạc bộ đã gặp một đám thanh niên say xỉn giở trò trêu ghẹo. Bọn họ lớn hơn hay nhỏ hơn cô đều có đủ, nhưng ai nấy cũng đều đang có ý đồ không tốt. Cô của khi ấy vẫn còn rất đanh đá và khó chịu, nên đã rất thẳng thắn trả lời.
"Đi chơi? Các người có đủ khả năng để bỏ ra 15 phút đi chơi cùng tôi không mà ngạo mạn vậy hả?"
Một người trong số đó vì say xỉn mà không giữ ý tứ, bước đến choàng tay mình lên vai của Hiểu Nhi, tay còn lại sờ lên môi cô.
"Bọn anh à? Bọn anh có thể tặng cho em tới tận 1 tiếng hơn lận đấy! Muốn sướng không?"
Cô trừng mắt, gạt tay hắn ta ra rồi mắng.
"Khốn nạn."
Đã hơn 12 giờ đêm, Hiểu Nhi vẫn còn một buổi ra mắt sản phẩm vào 9 giờ ngày hôm sau nên không thể day dưa với đám người này. Cô xem như mình gặp phải thứ không sạch sẽ, đi lướt qua người bọn họ. Nhưng thân cô thế cô, bọn họ đông người như vậy lại toàn là thanh niên trai tráng, cô vốn không thể nào thoát được. Một tên đàn ông có râu bước đến kéo tóc Hiểu Nhi làm cô đau đến mức phải kêu lên.
"Đứng lại! Cô nói ai khốn nạn? Hả?"
Cô đẩy hắn ta ra rồi vuốt lại tóc, vênh mặt hỏi.
"Điếc à? Tôi nói các người đấy!"
"Mày dám hả?"
Đám đàn ông đó xấn tới, tên có râu hung hăng vùng tay lên muốn đánh cô, nhưng ngay lập tức bị một cánh tay khác ngăn lại. Một người đàn ông chạy moto với dáng người cao ráo, ăn mặc rất sành điệu và điển trai bước đến. Anh tháo nón ra, đặt lên xe một cách cẩn thận rồi hỏi.
"Một đám đàn ông ức hiếp một cô gái chân yếu tay mềm như vậy, các người mặc váy ra đường à?"
"Mày là ai mà dám chỏ mũi vào chuyện của người khác hả?"
Đám đàn ông say xỉn bắt đầu động tay động chân làm Hiểu Nhi sợ hãi mà lùi lại. Cô lo cho an nguy của người đàn ông này, vì một mình anh vốn không đủ lực lượng để so với 5 gã đó. Ấy vậy mà anh không những không yếu thế, còn tay đánh chân đạp khiến bọn họ mềm mình. Lần này coi như gặp phải đối thủ đáng gờm, chúng co chân bỏ chạy mà không kịp nhặt lại dép.
Anh phủi tay, quay người lại nhìn Hiểu Nhi hỏi.
"Có sao không?"
"Không."
Lần gặp gỡ ấy, không ngờ trong lúc này đối với Hiểu Nhi lại có ý nghĩa và nhiều tiếc nuối đến như vậy. Cô vẫn nhớ những khi mình đi lưu diễn gặp thời tiết không tốt trở ngại, dù bảo Dương Giang không cần cất công đưa đón nhưng anh vẫn luôn đến đúng giờ. Anh mang ô che cho cô, luôn nghiêng hết phần ô về phía cô để vai mình bị ướt cũng mặc kệ.
Sáng hôm sau.
Hiểu Nhi hẹn Dương Giang ở nhà riêng của mình, đây là căn nhà mà cô đã mua ở gần trung tâm thành phố vì thường xuyên lưu diễn tại nơi này. Cổng vừa mở ra, anh đã cởi áo khoác da ra bước đến hôn ghì lên môi cô mà không hề có chuẩn bị gì. Cô hoảng hốt lùi lại, hai tay đơ ra một lúc lâu mới bấu vào ngực áo của anh. Dương Giang không có dấu hiệu muốn ngừng lại, liên tục dùng lưỡi của mình trấn áp môi của Hiểu Nhi làm cô không kháng cự được.
"Ưm..."
Dương Giang dứt môi, anh cứ nghĩ cô sẽ nổi giận mà tặng mình một cái tát nhưng không. Hiểu Nhi hôm nay rất lạ, cô không những không cự tuyệt mà còn muốn đáp lại tình cảm của anh. Cô dắt tay anh vào trong nhà, sau đó kéo cổ áo anh lại gần để hôn. Hai người quấn lấy nhau, nồng nhiệt, đắm say, là những nỗi lòng bị dồn nén bởi rất nhiều những phong ba bão táp bên ngoài. Dương Giang tiến tới, Hiểu Nhi chân chạm phải cạnh ghế liền ngã người nằm lên sô pha.
Hai người không để tâm đến những chuyện đã xảy ra mấy ngay nay, cứ xem như họ đang ở một thế giới riêng biệt mà chẳng bị ai quấy rầy. Dương Giang trầm mặc, nhìn Hiểu Nhi đang tự mình dâng hiến thứ quý giá nhất cho anh. Cô biết mình đang làm gì, và cô đủ tỉnh táo để nhận thức được chuyện đó.
"Hiểu Nhi..."
"Chẳng phải anh nói yêu em sao? Cho em thấy tình yêu của anh đi!"
Dương Giang đưa mắt nhìn xuống bầu ngực trắng nõn của cô, sau đó bắt đầu cúi người xuống ngậm lấy. Hiểu Nhi bị cảm giác kích thích đến mãnh liệt này làm cho tê dại cả người, không nhịn được mà kêu lên.
"A..."
Em chỉ có thể dùng thứ tình cảm hèn mọn này để hiến dâng cho anh, dù biết rằng chúng ta vẫn sẽ không chung đường. Sau ngày hôm nay, anh nhất định sẽ không còn gặp được em nữa...
...