"Cậu điên rồi hả? Có tin tôi đánh chết cậu không?"
Bây giờ đã không còn gì để mất nữa, trong lòng anh dường như chỉ còn đau khổ và đắng cay. Tình yêu chết rồi, sẽ chẳng bao giờ tìm được thần dược nào để tiêu tưới cho nó. Sau vài cái nắm cổ áo của Hà Hùng, Dương Giang bất ngờ đẩy ông ta ngã người loạng choạng ra xa. Anh quát.
"Đủ rồi. Cô ấy thành ra nông nỗi này còn không phải do ông sao? Ông không có tư cách làm cha của cô ấy ông hiểu không?"
Hà Hùng bần thần ngồi xuống ghế, tự nhìn lại những gì mà ông ta đã làm cho con gái của mình. Chẳng có gì ngoài những khắt khe và những lời nói khó nghe cả. Chỉ vì cô là con gái của Lâm Lệ Hồng thôi sao? Đam mê của cô, sự nghiệp của cô bây giờ cũng đã tan thành mây khói. Người không còn, chỉ còn lại những tiếc nuối và nhớ thương. Hiện hữu ngay trước mặt thì không biết nắm giữ, đến lúc mất đi mới tiếc nuối đã không còn ý nghĩa gì.
Tang lễ của Hiểu Nhi được diễn ra tại Diệp gia, cô cũng sẽ được an táng bên cạnh mộ của mẹ mình. Ngày đưa tang, đã có rất nhiều fan hâm mộ đến đưa tiễn và khóc thương cho một giọng hát ngọt ngào nhưng đầy bạc phận. Bọn họ cũng vô cùng bất ngờ, khi biết cô là con gái ruột của một nữ ca sĩ từng một thời vang bóng. Hoa Ly dù đang mang thai, nhưng vẫn cương quyết muốn đưa tang để tiễn chị mình đoạn đường sau cuối. Cô cầm di ảnh của Hiểu Nhi, bước đến đặt xuống bên cạnh mộ của mẹ mình.
"Chị về với mẹ nhé! Cuối cùng thì, chị được hoàn thành được tâm nguyện rồi phải không?"
Vừa đặt di ảnh xuống, phía sau lưng đã có người xông vào làm ồn. Cô và Tần Viễn quay đầu nhìn, mới thấy người đó chính là Hà Hùng. Ông ta mặc quần áo xốc xếch không chỉn chu, hơn nữa còn đang say mèm.
"Tránh ra! Các người không được phép. Tôi không cho phép con tôi nằm ở đây!"
Ông ta xông đến đứng đối diện với Hoa Ly. Cô nhìn ông ta, đôi mắt đỏ ngầu lúc này chỉ có những đau thương xen lẫn oán giận. Chính ông ta đã khiến Hiểu Nhi thành ra bây giờ, bức cô vào chỗ chết chỉ bởi vì những định kiến và khắt nghiệt. Một người con gái đang ở độ tuổi đẹp nhất với biết bao nhiêu ước mơ và hoài bão, lại bị chôn vùi dưới nấm mồ sâu.
"Ông không có quyền gì để cấm cản ai cả. Tang lễ của chị tôi, không cần một người cha tệ bạc như ông đến đây đưa tiễn."
Tần Viễn bước đến muốn ngăn Hà Hùng, nhưng Hoa Ly lại đưa tay ra giữ anh lại. Cô nhìn thẳng vào ngón trỏ đang chỉ vào mặt mình, còn ông ta thì run rẩy.
"Mày! Vậy thì mày có tư cách gì hả?"
"Tôi là em gái ruột của chị ấy. Ông nên nhớ, chính ông là người đã khiến chị ấy ra nông nỗi này, tự nhận mình là một người cha mà không tròn trách nhiệm thì cũng giống như tự bôi nhọ mình mà thôi."
Hoa Ly đột nhiên nhíu mày, cô thấy bụng mình có cảm giác rất lạ, nên sau khi nói xong đã lùi lại để cho Tần Viễn và Dương Giang giải quyết. Nhưng xem ra Hà Hùng rất dữ dội, ông ta không chịu bỏ đi còn muốn đập phá đồ đạc trong tang lễ. Cô trong mắt ông ta, cũng giống như một Lâm Lệ Hồng khác đang tìm mọi cách để chống đối và chọc tức. Hà Hùng điên rồi. Ông ta thật sự đã không còn tỉnh táo nữa.
Hai bên giằng co, Hà Hùng cứ muốn tấn công Hoa Ly nhưng bị Tần Viễn và Dương Giang giữ chân lại. Cô bám vào mép bàn, dì Lê thấy sắc mặt cô không tốt nên mới vội vàng đến hỏi thăm.
"Hoa Ly! Con làm sao vậy?"
Cô lắc đầu, nhưng giọng cũng đã run lên.
"Con thấy, bụng hơi đau một chút."
"Có khi nào sắp sinh rồi không?"
Dì Lê lo lắng, nhìn Hoa Ly đang cắn môi có vẻ rất đau. Bà ngước mắt lên, nhưng vì không để ý đang có tranh chấp ở trước mắt nên đã lên tiếng gọi.
"Tần Viễn à! Hoa Ly dường như sắp sinh rồi?"
Anh giật mình, cả anh và Dương Giang đều quay người lại nhìn mà không để ý Hà Hùng đã lấy ra một con dao găm. Ông ta đưa tay ra trong tích tắc đã ghim vào bụng của Tần Viễn. Người trong tang lễ hốt hoảng, có người bỏ chạy, có người nhìn thấy máu từ bụng anh chảy ra thấm ướt áo liền kêu lên.
"Máu! Giết người rồi!"
Hoa Ly bước đến, nhìn trước mắt hỗn loạn mà trong lòng bồn chồn không yên. Giây phút Tần Viễn gục xuống đất, cũng là lúc bụng cô quặn lên từng cơn đau dữ dội. Dương Giang và dì Lê gấp rút đưa cả hai vào bệnh viện, còn Hà Hùng cũng ngay lập tức bị bắt giữ. Vết thương mà ông ta gây ra cho Tần Viễn không nặng, cũng may chưa chạm vào phần mềm nên không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc vừa tỉnh lại, anh đã muốn xuống giường để đến phòng sinh xem tình hình của Hoa Ly. Nhưng Dương Giang đã ngăn lại.
"Phía bên đó đã có dì Lê rồi, anh bị như vậy còn muốn đi đâu?"
"Cô ấy cần tôi bên cạnh, tôi không thể để cô ấy vượt cạn một mình."
Tần Viễn vừa đứng dậy bụng đã truyền đến cơn đau dữ dội. Anh nhíu mày, nhưng vẫn không dừng lại mà cố gắng bước đi. Dương Giang không còn cách nào khác, chỉ có thể để anh ngồi trên xe lăn rồi đưa anh đến chỗ của Hoa Ly. Lần đầu sinh con quả thực không dễ dàng chút nào, mặc dù cô đi bộ và vận động nhiều nhưng cơ thể nhỏ nhắn không đủ sức để sinh con.
Hoa Ly nằm trong phòng sinh, thời khắc một người phụ nữ chuyển dạ cũng giống như bước một chân vào Quỷ Môn Quan vậy, rủi ro rất nhiều.
"Cố thêm một chút!"
Bác sĩ và y tá túc trực chạy ra chạy vào, Hoa Ly trán đẫm mồ hôi vẫn đang cố gắng vật vã để sinh con.
"Ưrghh..."
"Đau quá..."
...