Đôi mắt vô hồn nhìn anh, giọt nước mắt chảy xuống trên đôi gò má đã lạnh ngắt. Không phải là cô đã chết đi, chỉ là linh hồn tạm thời chỉ như một con búp bê. Có thể nói, cô đang bị nguyền rủa và lời nguyền sẽ chấm dứt nếu nó tìm lại được cảm xúc.
Có truyền thuyết: Lúc trước tại một ngôi làng, có một anh chàng chuyên làm ra búp bê. Nhưng một ngày, anh không còn làm những con búp bê như trước kia mà ấp ủ dự định làm một con búp bê có thân hình, cảm xúc và ánh mắt như con người. Sau năm năm, con búp bê đã hoàn tất. Con búp bê ấy được đặt là Marry. Marry và anh thợ sống chung với nhau. Dần dần, Marry gần giống như một con người, tình cảm cô dành cho anh ngày càng chân thật hơn. Đối với giới pháp sư thời đó, cách để họ mạnh hơn là tìm ra những cái mới lạ rồi ăn chúng, làm cho sức mạnh của họ biến đổi lạ hơn. Và Marry cũng nằm trong số mục tiêu của bọn họ. Marry đã bị nguyền rủa và tước đi hết cảm xúc, trước mắt anh, cô vẫn là một Marry, nhưng Marry ngày đó đã không còn nữa rồi...*
Câu chuyện này nằm trong những cuốn sách cổ nhất và bám dày đặc bụi nhất của lâu đài. Anh và cô đã từng đọc nó. Nhưng đó mới chỉ là một phần ba cuốn sách đó. Bởi vì nghe đồn rằng, chính anh chàng thợ làm búp bê đã viết ra câu chuyện này và đã phân cuốn sách đi thành ba phần. Một phần là mở đầu, vẫn còn trong sách. Chương hai đã nằm trong cửa hàng năm đó. Chương cuối thì vẫn còn là một bí ẩn.
*: những phần như vậy chỉ tóm tắt lại nội dung của cuốn sách
Trong mỗi chương, ở cuối phần, chữ viết tay bằng mực đã khô nhưng vẫn còn đọc được rõ có ghi một số gợi ý về nơi cất giấu phần tiếp theo.
Ở phần gợi ý tìm chương hai ở phần mở đầu, anh đã ghi: "Bao nhiêu năm tình cảm sinh sôi, ta luôn đứng nhìn nơi đó vào cuối hoàng hôn đỏ rực"
Một quý ông đã tìm được sau mười năm nghiên cứu, ông ta đã đấu giá với giá là mười ngàn tỉ đô la so với ngày nay. Chủ nhân hiện giờ là cô Christa và cô đã gửi tặng lại cho ông John, tức là cha của Alice.
"...Anh cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng đến giờ anh mới nhận ra, anh đã yêu cô ấy. Phải, rất yêu. Nhìn ngắm Marry, anh lại nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp này nở nụ cười. Sau đó, anh tìm mọi cách để phá giải lời nguyền nhưng bất thành, anh không muốn cô ấy chết mặc dù Marry mà anh đang nhìn ngắm bây giờ không còn là Marry mà anh yêu trước đây. Cuối cùng, anh đã tạo ra một kết giới để bảo vệ Marry và ngôi nhà, anh đã bỏ đi..."
Ở phần gợi ý phía dưới chương hai, anh ghi: " Con tim em đã hoàn toàn trống rỗng nhưng ta luôn nhìn vào và đặt ở nơi đó... tình yêu dành cho em"
...
Giờ nghĩ đi nghĩ lại, cô và anh đã bỏ bao nhiêu năm trời vẫn không tìm thấy chương ba cuốn truyện, nhưng quả thật, địa điểm chưa tìm đến là con búp bê Marry. Tóm lại, Alice đã bị dính phải lời nguyền búp bê. Lời nguyền này tước đi hết cảm xúc, tình cảm của người bị nguyền và biến họ thành con rối, búp bê. Rất nhiều người bị nguyền, phần lớn là các cặp đôi trong trường hợp mối tình tay ba, còn ít thì là trả thù nhưng đa phần đều thất bại hoặc chết do tốn quá nhiều năng lượng để thực hiện vì đây thuộc trong những top ma thuật bị cấm sử dụng. Nếu nói đúng hơn thì người mà bị nguyền phải là Yuki. Nhưng không thể trách cô ấy hay Sora, dù sao đi nữa cũng phải tìm cách phá bỏ lời nguyền.
Khi vừa nghĩ đến, bỗng có một giọng nói trong đầu anh vang lên, là của Shi!
"Khi đã biết thì không được tiết lộ
Khi đã nghe thì không được nói
Khi đã thấy không được diễn tả
Khi ngươi bị dính nguyền thì không được phá bỏ, nếu vi phạm sẽ chết không toàn thây!"
Giọng nói man rợ lặp lại đến hai lần.
Là sao chứ?! Tức là khi phá bỏ lời nguyền, Alice sẽ chết không toàn thây sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vậy Alice... sẽ phải như thế này suốt đời sao? Anh không thể chấp nhận sự thật này được!
Shi, cô đúng là đồ khốn nạn! Cô có cần phải sử dụng cái thủ đoạn hèn hạ này để chiếm được tình cảm của Sora đâu chứ!? Khốn nạn!
Cơ chế hoạt động của chiếc lồng do Sora tạo ra ngày càng tối dần, phạm nhân càng nguy hiểm, màu sắc chiếc lồng càng tối hơn, nó sẽ tạo nên kết giới cực mạnh kết liễu đối phương, cái quan trọng phụ thuộc vào vấn đề thời gian. Chết tiệt! Thời gian không còn nhiều nữa!
...
"Alice, cậu đã có chương hai rồi sao? Ở đâu vậy?"
Kou mừng rỡ, cầm mảnh ghép thứ hai trong tay nhưng vẫn nâng niu nó, có vẻ nó đã quá cũ rồi, nếu không cẩn thận sẽ rách mất.
"Của cha tớ cho đấy."
Alice đang mang một dĩa bánh kem dâu cho anh.
"Chào cháu, Kou.
"Chào bác ạ!"
"Đây là trang câu chuyện các con đang tìm sao? Ta thấy câu gợi ý ở đây hay thật."
"Hay sao?"
Cả hai đứa đều ngạc nhiên.
"Các con thấy không? Từ "con tim" ấy? Nó không phải là "con tim" mà các con đang nghĩ đâu."
Ông cười, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy hàm ý, ông có ý gì khi nhấn mạnh chữ "con tim"?
...
Con..tim?
Kou chợt nhớ lại câu nói của cha Alice. Đúng vậy! Giờ anh đã biết được ý nghĩa của câu nói này rồi, "con tim" không phải là "con tim" mà chính là "con tim"!
"Alice...chờ anh..nhé?"
Anh dịu dàng nhìn cô rồi dịch chuyển đi đâu đó.
...
"Ah..!"
Thì ra còn vướng kết giới, Kou đã dùng ma thuật cổ để hóa giải. Căn nhà gỗ hiện ra, nổi bật so với những căn nhà hiện đại nằm sát bên.
Trong căn nhà gỗ mặc dù nhìn rất cũ nhưng lại không cũ chút nào, cứ như là có một ma thuật vĩnh cửu đã bảo vệ ngôi nhà này vậy. Ấm áp. Mặc dù không liên quan nhưng Kou đến đây là vì trang truyện thứ ba. Chính trang cuối cùng này chắc chắn có ghi lời giải bùa chú.
Con búp bê mang tên Marry, rất đẹp, giống như trong tranh vẽ minh họa của trang thứ nhất, đẹp đến quyến rũ, sắc sảo, không gì sánh bằng, nhưng nó vẫn thiếu. Phải, cái mà nó thiếu chính là linh hồn và cảm xúc, nếu thiếu chúng, vẻ đẹp của con búp bê này cũng chỉ giống như một lớp phấn giả tạo trên một cơ thể hoàn hảo theo khuôn khổ.
Phần bên trong con búp bê trống rỗng, như một chiếc hộp đựng một thứ gì đó. Nó chứa đựng trang truyện thứ ba mà anh đang tìm.
Trên phần tim, một dòng chữ ma thuật xuất hiện:
"Muốn mở ra phải trả lời: Từ khóa là gì?"
"Từ khóa"?
À, thì ra gợi ý đó cũng liên quan đến cơ chế này.
"Con tim"
Dòng chữ bắt đầu biến mất và hiện lên một dòng chữ khác:
"Đúng. "
Dòng chữ mất đi hoàn toàn.
"Cạch"
Phần thân mở ra một không gian tối đen, dần hiện ra một mảnh giấy. Kou cầm lên đọc:
"...Anh đã bỏ đi và đi đến vùng đất tinh linh - là nơi sinh sống của những vị tiên hay những sinh vật huyền bí. Lúc trước chính anh là người đã cứu một trong số họ thoát khỏi pháp sư Hoàng gia trong một cuộc săn tìm cái mới và lạ.
"Anh có thể đến tìm và nhờ sự giúp đỡ của chúng tôi bất kì lúc nào."
Thoạt đầu, anh nghĩ chắc mình không cần đến ân huệ cao cả này, nhưng giờ đây, anh nghĩ mình không nhờ không được.
Vị tinh linh năm xưa đã đưa cho anh một sợi dây chuyền chạm ngọc xanh, được lấy từ viên đá hiếm nhất xứ sở này - Lubbert, một viên đá có sức mạnh vĩnh cửu, xóa mọi lời nguyền mạnh nhất và cổ nhất.
"Marry...em..."
Anh đã trở về ngôi nhà năm xưa và sử dụng viên đá phá bỏ lời nguyền, mặc dù lời nguyền búp bê có thể giết bất kì ai hay thứ gì muốn phá bỏ lời nguyền, nhưng viên đá Lubbert này nổi tiếng của giới pháp sư vì một đặc điểm riêng duy nhất: phong ấn phạm vi nhất định để lời nguyền kích hoạt khi bị phá bỏ, tức khi anh phá bỏ lời nguyền, thay vì lời nguyền sẽ giết Marry thì viên đá sẽ chọn phạm vi mà người dùng muốn là sợi dây chuyền, thì khi kích hoạt, sợi dây chuyền tự nổ tung và không làm người bị nguyền tổn thương. Tuy nhiên, lời nguyền này cũng nổi tiếng vì đặc điểm mà không lời nguyền nào có được: Thời gian. Phải. Đối tượng bị nguyền càng nhiều sức mạnh thời gian có thể phá bỏ càng ít.
"Marry..?! Marry của anh."
Anh đã khóc. Thời gian đã hết. Anh đã không trở về kịp lúc. Marry đã không còn là Marry của anh nữa. Lời nguyền đã ngấm vào người Marry, giờ cô không khác nào một con búp bê vô tri vô giác.
Nếu anh lựa chọn sống với cô, anh chỉ càng thêm đau khổ, do đó, anh đã sử dụng ma thuật hiến dâng bản thân để biến cơ thể thành những hạt nguyên tử rồi cấu thành kết giới cực mạnh thuộc dạng hiếm hoi, tùy thuộc vào người dùng mạnh hay yếu thì kết giới sẽ bền chặt hay tan vỡ, nó cũng ít được sử dụng vì khả năng thành công chỉ mang xác suất 0.0001%. Còn viên đá Lubbert thì mất tích bí ẩn, không ai có thể biết được.
"Chào anh."
Một anh chàng có mái tóc vàng với khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt dịu hiền nhìn Kou. Có vẻ hiện giờ cơ thể hiện giờ mà anh đang thấy chỉ là linh hồn của anh ta? Anh nghĩ vậy, bởi vì đôi khi nhìn kĩ thấy vài chỗ anh ta hơi trong suốt.
"Anh là..?"
"Tôi tên là Gray là tác giả của ba phần truyện này. Anh là người giải đáp gợi ý số ba đúng chứ?"
"Phải"
"Vậy sao? Có phải anh đang có ý định tìm viên đá Lubbert sau khi đọc xong phần ba không?"
Linh hồn Gray đột nhiên lại biến mất và ngồi trên giá sách nhỏ gần đó.
"..."
Câu trả là im lặng, tức là "phải". Phải, anh đang tìm viên đá đó, một viên đá có thể cứu sống Alice.
"Tôi sẽ cho anh."
"Thật sao?"
Kou mừng rỡ.
"Anh đang tính hỏi tôi điều kiện à? Không có đâu. Tôi chỉ cho anh vì anh và tôi giống nhau."
Gray cười.
"Chúng ta thật giống nhau, về hoàn cảnh người còn gái mình yêu lẫn..."
"...lẫn cả tính cách hi sinh tất cả vì cô ấy."
Ngay cả giọng nói cũng giống nhau, cứ như Gray và Kou là anh em song sinh bị lạc vậy. (đương nhiên đây chỉ là giỡn thôi)
"Anh có thấy gì không Kou? Chiếc đồng hồ cát mà những vị tinh linh đã cho tôi, nó đã hoạt động vì viên đá Lubbert và nó có mối liên kết nhau, khi nhận biết được ai đang bị lời nguyền, viên đá sẽ truyền sóng hạ âm đến đồng hồ cát và làm nó hoạt động."
Gray đột ngột xuất hiện từ phía sau, đưa trước mặt Kou đồng hồ cát được chạm khắc tinh xảo, bên trong những lọ thủy tinh là những hạt cát tiên màu trắng giống như màu sắc của viên đá Lubbert đang từ từ chảy xuống, thời gian của Alice không còn nhiều.
"Nhưng nếu như anh muốn đồng hồ này, đổi lại với tôi một thứ được chứ?"
"Tôi thắc mắc này, tại sao một viên đá hiếm như vậy anh lại không đưa ra điều kiện, trong khi anh lại đưa điều kiện với đồng hồ cát?"
Kou ngạc nhiên khi nghe Gray ra điều kiện.
"Bởi vì thời gian là thứ không bao giờ mua được bằng kim cương, bằng tiền, nhưng lại có thể đánh đổi."
"Vậy anh muốn đổi gì, Gray?"
"Kí ức."
"Kí....ức?"
Kou ngỡ ngàng. Gray nhìn anh và cười:
"Phải. Kí ức. Có phải anh là một trong những người đặc biệt và lấy lại được kí ức rồi phải không?"
"..."
"Tôi biết con người có những kí ức đẹp, cả anh cũng vậy, cùng với người mình yêu, tôi đoán thế. Do đó, tôi sẽ chỉ lấy đi kí ức tạm thời của anh, coi cô ấy chung thủy với anh ra sao, tôi tò mò lắm."
" Cô ấy không phải là loại người thế..._"
"Để tôi cho anh biết, đừng nói với ai nhé, nếu nói cũng được, trong tương lai, người anh yêu sẽ gặp được một người, người đó rất yêu cô ấy và sẽ xuất hiện ngay sau khi những mớ rắc rối này kết thúc."
"Anh... tiên đoán được tương lai?"
Gray thở dài:
"Cũng có thể nói là như vậy, chắc là do tác dụng phụ khi giải phong ấn thất bại."
"Tôi nghĩ đây là điều tốt đó chứ? Nếu biết tương lai xảy ra chuyện gì thì có thể tránh được."
"Nếu anh nghĩ thế cũng được, nhưng đối với tôi, tôi nghĩ việc chứng kiến trước những cảnh tượng thế này thì quả thật là bất công. Anh nghĩ thử xem, Kou? Tôi bản thân chỉ có pháp thuật tạo búp bê, đâu giống như anh, khi thấy Marry mà tôi chẳng làm gì được, đau lòng lắm chứ?"
"Thôi được, tôi đồng ý."
"Tuy nhiên, thời gian không còn nhiều nữa, với lại để sử dụng viên đá, tôi phải làm khế ước chuyển giao đồ vật."
"Tôi cứ tưởng là giao dịch bình thường chứ?"
"Không phải, viên đá này khá đặc biệt nên cần phải có chủ nhân rõ ràng, nếu không làm khế ước, nó sẽ không hoạt động."
"Nhưng có lâu không?"
"Không lâu lắm."
"Nhưng không đủ thời gian để giải phong ấn cho Alice."
"Chuyện đó cứ để tôi."