Tích..tắc…
Tiếng đồng hồ khổng lồ nằm trung tâm vương quốc kêu.
Cô chạy vụt tới bờ biển Rie, cô không dùng phép thuật vì ở lâu đài đó, vì cất giữ viên kim cương thứ 8 nên cũng phòng thủ khá dày đặc, có thể quét được từ trường hay sóng âm do ma thuật tạo ra. Với lại đi như thế này quen rồi.
Lặn xuống biển Rie, nơi có truyền thuyết khá là ấn tượng với cô
[Theo truyền thuyết, biển Rie là nơi sinh sống của các loài tiên cá ở thế giới cổ tích. Vào ban ngày, họ là những phụ nữ rất xinh đẹp và hiền dịu, sẵn sàng chỉ đường cho hải tặc bị lạc. Nhưng ban đêm, họ lại trở thành những con thú ăn thịt đến đáng sợ. Dù cảnh giác đến mức nào thì vẫn bị quyến rũ bởi vẻ đẹp thuần khiết nhưng ma mị của họ, và nhiều người đã bị ăn thịt vì bị cái đẹp che mắt, nhất là đàn ông.]
“Ghê quá! Phải đề phòng thôi!”
Cô từ nhỏ đã được tập bơi nên khi xuống nước có thể nín thở rất lâu, thậm chí tới một tuần. Nhưng trừ bờ biển Rie này, nó có một kết giới được tạo ra vào ban đêm, làm cho những người thậm chí nín thở có lâu đi nữa vẫn phải chết chìm vì ngạt thở
Để tránh mất hơi, cô lấy hơi nước từ không khí và sương mù tạo thành một quả cầu để bao bọc đầu cô. Nó có thể giúp cô qua biển để tới lâu đài, nơi cất giữ viên kim cương cuối cùng.
Nhưng cô đã lầm. Họ còn hung dữ hơn cô tưởng. Khi cô vừa xuống được tầm 5 mét, một số người cá đã tới cắn lấy chân cô, còn phá cả bong bóng cho cô không còn không khí
“Chết tiệt! Cái kết giới này mạnh quá!”
Cô dư sức giữ được bong bóng nếu không có kết giới này. Có cả Đức Vua chắc gì phá được.
Cô gần như đuối rồi, cơ thể như đầu hàng với sức của hàng loạt người cá hung tàn duói biển Rie, nhưng cô đã không làm vậy khi nghe thấy tiếng gọi của ai đó
“Alice!..”
Thì ra anh đến cứu cô. Từ khi nào mà…
Anh dùng phép thuật tối thượng đánh bay lũ người cá, nhân lúc họ bất tỉnh liền ôm cô quay lên bờ.
Đất liền của lâu đài đó dần xuất hiện. Họ lên bờ vừa lúc lũ người cá đuổi theo.
“Suýt nữa em chết rồi đấy!”
“Anh theo em làm gì?”
“Không cám ơn, còn la nữa sao?”
“Thì cám ơn!”
“Còn viên cuối cùng nữa chứ gì? Theo anh, anh biết nó ở đâu!”
Hai người dần đi sâu vào ngôi đền. Những giọt nước còn đọng lại từ từ rơi xuống nền đất lạnh ngắt. Viên kim cương cuối cùng ở trong ngôi đền sáng lấp lánh không gì đẹp bằng, phảng phất những tà hơi nước xung quanh.
Họ chạy thật nhanh để lấy nhưng khi vừa tới nơi thì họ phát hiện ra một điều
“Bẫy?!”
Viên kim cương thật ra chỉ là ảo ảnh, chết tiệt! Nhưng cô chợt thấy phía trước mặt cô là một mê cung dày đặc và dài đằng đẳng, tâm chính là hòm chứa kim cương. Cô và anh đang đứng trên bậc cao nhất nhìn xuống. Họ đang do dự liệu có nên xuống hay không?
“Giờ sao đây? Chúng ta không thể ghi nhớ được, nó quá dày! Nhưng cửa đi ra đã bị đóng lại, chỉ còn cách liều mạng mà đi xuống”
“Nhưng nếu thất bại chúng ta sẽ chết trong này!”
“Anh sẽ cố gắng ghi lại vào giấy. Hồi nhỏ ta hay chơi trò này không phải sao? Cách nhanh nhất không phải cứ đi từ đích rồi tìm đường đến chỗ ta đang đứng là được!”
“Cổng vào mê cung ở phía nam.”
Anh và cô bắt đầu ghi nhớ con đường và dần di chuyển vào mê cung. Không ngờ trong này lại còn có cả quái vật, càng sâu quái vật càng mạnh, có vẻ như con boss hiện tại khiến cho cả hai thấm mệt rồi
“Chết rồi! Liệu anh còn sức chứ?”
Anh đã bị chấn thương khá nặng sau lần tấn công của con quái vật thứ 55. Quả thật, cô không thể đọ lại một mình
“Em chạy đi!”
Đòn tấn công của con quái vật bắt đầu khai triển. Cô nhắm mắt chờ chết, nắm chặt lấy tay anh. Dù anh có muốn chết cũng không để anh chết một mình!
“Đùng”
Một đòn tấn công vô cùng mạnh từ phía trên. Chàng trai bí ẩn đeo một chiếc mặt nạ của tên Jocker, khoác chiếc khăn choàng màu đen bên ngoài và đỏ tươi bên trong.
“Này..!?”
Cô ngạc nhiên, chàng trai đã lập tức biến mất sau cú nổ của con quái vật ban nãy. Nhưng chuyện hồi nãy về chàng trai kia mặc kệ đã, phải lo cho anh trước.
Cô cõng anh về phía viên ngọc, chữa trị cho anh bằng pháp thuật. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng mở hòm kim cương, viên kim cương sáng lấp lánh, đây là viên kim cương cuối cùng rồi. Cô nhẹ nhõm quỵ xuống rồi cả hai cùng về lâu đài nghỉ ngơi sau 5 tiếng đồng hồ ở đền cổ.