• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Song Tử Hùng thật muốn nhãy cẩn lên khi một nét kí trên tờ giấy kia, trước đó nó chỉ là 1 tờ giấy in chẳng đáng 1 xu, vậy mà bây giờ nó là cả ngàn vạn đó.

Hắn nghĩ trong bụng đem tờ giấy này về, ép nhựa mới được, nếu rách thì có mà chết.

_ Uyên Nhi! con ở lại dùng bữa cùng cha với giám đốc Thế luôn nha! - Song Tử Hùng sau khi cầm trên tay tờ giấy vàng, chưa bao giờ ông cảm thấy cuộc đời lại đẹp như vậy.

_ Giám đốc Thế, cậu không ngại khi có thêm con gái tôi chứ? - Nói với Song Mẫn Uyên xong hắn ta quay sang nguyên khuông mặt nịnh nọt, giọng nói tràn đầy vui vẻ.

Người kêu lại thì cũng kêu rồi, vậy mà còn cố tình quay sang hỏi anh làm gì cơ chứ.Thế Thiên chỉ nhàn nhạt mặt không cảm xúc, dưới cái ánh mắt chờ mong kia anh bố thí cho một cái gật đầu.

_ Giám đốc Song, ông có bao nhiêu người con? - món thịt bò hạn sang kia, anh cắt một miếng từ từ đưa vào miệng thưởng thức sau đó liếc nhìn Song Tử Hùng một cái rồi thu lại tầm mắt.

_ Một... Hà hà... Chỉ có một mình bảo bối này thôi - Song Tử Hùng bị câu hỏi này làm cho khượng lại, hắn suy nghĩ kỹ thật kỹ rồi mới trả lời.

Hắn thật có nghĩ đến Song Y, nhưng con bé kia từ khi còn trong bụng hắn đã không nhận định con bé đó, lại ly hôn 18 năm rồi thì hắn ta chẳng còn liên can gì. Nên chỉ có Song Mẫn Uyên hiện tại mới chính thức.

Câu trả lời này của Song Tử Hùng làm cho Thế Thiên dừng lại mọi hoạt động, lửa giận bùng cháy trong lòng anh.

" Lão già được lắm, vứt bỏ bảo bối của a h từ trong bụng, đến nay còn coi như cô không tồn tại. Được lắm, Song Tử Hùng "

Tâm trạng của Thế Thiên trùng xuống, nếu như không phải là hắn từ đầu muốn trả thù cho bảo bối, chấp nhận kí hợp đồng rẻ mạt này rồi từ từ nuốt chững cái Nhã Thị đó thì bây giờ anh đã sớm cho hắn một đấm rồi.

_ Vậy sao?, Em gái tôi có một người bạn, cô bé đó nhìn khá giống ngài đó, tôi còn tưởng cô bé là con ngài, cô bé cũng mang họ Song. - Anh thu lại tầm mắt của mình, tiếp tục thưởng thức miếng thịt kia.

_ Sao... Sao có thể, chắc là người giống người.. họ... Họ giống họ thôi, ha ha! - Song Tử Hùng lúc này bị doạ sợ, từ hành động đến sắc mặt nhợt nhạt hoàn toàn.

_ Cũng đúng, người giống người, họ giống họ bây giờ nhiều thật, phải không Song giám đốc - anh ngưng lại, đưa nguyên khuôn mặt tuấn lãnh của mình nhìn hết về phía Song Tử Hùng, đưa ra một nụ cười như không cười.

Mồ hôi trên trán của Song Tử Hùng bắt đầu chảy thành giọt. Hắn ta không nghĩ, Song Y lại có thể quen với em gái của Thế Thiên.

Xem ra lần này ông phải tiếp cận con bé nhiều một chút , sau khi lấy lòng con bé được thì nhờ nó nói giúp vài tiếng tốt cho Song Mẫn Uyên.

Xét về mọi thứ, Mẫn Uyên đến với Thế Thiên phù hợp hơn là Song Y.

Con về phần Song Y, hắn nghĩ sẽ tìm một người gia cảnh tương đối khá giả, phú hào cũng được lúc đó con bé sẽ không lo về cuộc sống nữa đời còn lại. Cũng coi như ông làm tròn trách nhiệm làm ba đi, bù đấp cho con bé như vậy là tốt quá rồi.

Còn sau lưng Song Y sau này có em rễ là Thế Thiên sẽ không ai dám bắt nạt con bé.

Nếu vậy thật sự tốt cả đôi đường a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK