Mẹ Thế từ hôm Thế Thiên và Song Y cùng nhau bước về, nói câu tuần sau đám cưới cho đến hôm nay được 3 ngày bà không ngậm được mồm.
Bà cười từ sáng đến tối, cho đến đi ngủ bà vẫn cứ cười điều này khiến cho Thế Tường cũng vui lây.
_ Vợ à! Thấy em vì việc này mà vui đến vậy hay là mình thêm 2 -3 đứa nữa đi. - Thế Tường tạp niệm đầy mặt, đối với Khúc Ôn Nhu từ trước khi cưới đến nay đều luôn si mê bà quá độ
_ Lão già! Không được không đứng đắng, chuẩn bị làm ông nội rồi đó - Ôn Nhu nghe lão công nói bên tai, bà thật đỏ cả mặt.
Nhìn bộ dạng của vợ xấu hổ đến giận dỗi, ông không kềm được nữa, trực tiếp bế bà vào phòng của hai người.
Cả nhà đều vui vẻ chỉ riêng mình Thế An mấy ngày rồi không cười nổi.
Vui thì vui cho anh hai chứ còn chuyện của cô chẳng vui tí nào.
Đêm hôm trước cả văn phòng tổ chức tiệc nhân dịp Lục Nhuận lên chức gần hơn chục người đều ở đó.
Lúc đầu Lục Nhuận bảo sẽ đón cô nhưng vì tăng ca nên cô bảo hắn ta đi trước, lúc cô đến thì mọi người trong phòng đều đang ầm ỉ.
Cái gì chứ, cảnh tượng như thế là sao?.
Hình ảnh không đáng có cứ quanh quẩn trong đầu cô mà thôi.
Cô chỉ là đến trễ 1 tiếng thôi mà, vậy mà anh miệng nói yêu cô vậy mà sau lưng lại lén lút như vậy là thế nào.
Anh ngồi đó, cúc áo sơ mi mở ra 3 nút, trên đùi là một nhân viên nữ của phòng anh đang ngồi lên đùi anh, vui vẻ uốn qua éo lại.
Anh không đuổi mà còn cười, cười rất mãn nguyện là đằng khác.
Mọi người đang vui vẻ hò reo cổ vũ thì ngay cửa ra vào một loại sát khí có thể nổ banh cả vũ trụ đang từng đợt từng đợt lớn lên.
Đùng,,,, rầm rầm.
Cánh cửa bị đóng lại, lực đạo kinh người đến mọi người nhìn thấy phải ngừng thở.
Cánh cửa đó, Nó.... Tét... Làm... Hai?
Lục Nhuận đẩy ả nhân viên kia ngã nhào xuống đất, tay chân lúc này rung đến lợi hại.
_ Tiểu... Tiểu An! Anh, anh có thể giải thích - Lục Nhuận xưa nay ngoại trừ đối với Thế Thiên có phần kính nể còn lại chưa bao giờ biết sợ ai, vậy mà hôm nay, đối với anh Bầu trời này đã sập rồi.
_ Người chơi vui vẻ, tôi có việc - Tay của Thế An còn cầm nấm cửa của nữa cái cửa còn lại cặp mắt trừng lớn liếc nhìn mọi người.
Sau đó cô liện nữa cái cửa trên tay đó qua một bên quay lưng bước đi.
Lục Nhuận không để mất thêm một giây nào vội vàng chạy theo.
_ Tiểu An.... Tiểu An nghe anh giải thích - Thân hình cao lớn của hắn chỉ cần chạy vài bước liền kéo được cô lại.
Cô dùng ngón trỏ chỉ vào mặt anh môi mím chặc mắt trừng lớn, mặt vênh lên hết cở.
Ngón trỏ chỉ lên má hắn nơi đó có dấu son môi
Ngón trỏ chỉ đến cổ áo hắn nơi đó cũng có dấu son môi.
Ngón trỏ chỉ vào ba cúc áo bị mở tanh banh của anh.
Sau đó ngón trỏ lại chỉ thẳng vào mặt anh kèm với gương mặt đỏ chót của cô.
Hành động này của cô là bảo chỉ cần anh nói thêm một lời, tôi đảm bảo bác sĩ sẽ chỉ có thể làm thủ tục nhận xác anh mà thôi.
Sau đó Thế An quay người bỏ đi hai tay của cô nắm thành quyền, rung đến nổi cả người cô bước đi cũng rung theo.
Nhớ lại hết thời khắc đó, về đến nhà không nói với anh việc vui của anh hai đang đến lúc này mà cô nói thì sẽ phá hỏng chuyện tốt của anh hai nên đành tự mình cam chịu.
_ An An! An dưa hấu! - Tiếng Song Y vang lên làm cắt vòng suy nghĩ của Thế An.
_ Oh! - Thế An cố nén nổi buồn đó đi, trở lại gương mặt rạng rỡ.
Song Y là ai cơ chứ, sao có thể dấu được cô vừa bước vào phòng cô đã thấy được nét mặt không tốt của Thế An.
_ An An! Mau nói mình biết, đã có chuyện gì? - Song Y nhìn Thế An nén đau thương mà đau cả lòng.
Thế An mang bộ mặt vui vẻ tháo bỏ ngay.
_ Dễ nhận ra vậy sao? - Cô bất mãn, bất mãn lắm a.
Song Y gật đầu một cái thật mạnh.
_ Tên Lục Nhuận khốn nạn, hắn ta dám chơi mình - Thế An giờ phút này không kềm lòng được nữa, liện miếng dưa hấu đang ăn giang dỡ mặt bừng bừng sát khí.
_ Hắn ta làm gì? - Song Y biết ngay là chuyện liên quan đến Lục Nhuận mà.
Từ ngày nhị tiểu thư Thế gia có tình cảm với người khác giới, tính tình thay đổi đến đáng sợ.
Dịu dàng, thục nữ, nhẹ nhàng đến mọi người trong gia đình có chút sợ.
Thế An kể lại cho Song Y nghe sự việc này, càng kể cô càng thêm tức sắc mặt còn hơn cả quỷ hút máu.
Song Y hiểu được tình hình, thật rất đồng csmr với Thế An.
_ Vậy cậu tính thế nào? Dù sao cũng phải gặp nói chuyện mới phải - Song Y nghĩ rằng sẽ có hiểu lầm nào đó ở đây, thế nên cô không muốn Thế An như kiếp trước chịu khổ sở vì tình nên lúc này một lòng muốn giúp Thế An.
_ Có là gì đâu mà phải nói, dù sao cũng chỉ là tìm hiểu thôi, hắn ta không còn liên quan đến mình nữa rồi - Thế An hít mạnh một hơi, thở ra cũng mạnh một hơi.
_ Có hiểu lầm nào không? - Song Y cũng vì tâm trạng này của Thế An mà lo lắng vô cùng.
_ Hiểu lầm? Vậy nếu anh hai mình cũng y như vậy trước mặt cậu vậy có được coi là hiểu lầm - Thế An nghiêm túc nhìn sang Song Y.
_ Mình...! - Song Y nhất thời cứng họng không biết phải nói gì, đúng nếu là cô thì cô cũng như vậy.
_ Vậy quyết định của mình là đúng có phải không? - Thế An đứng dậy mặt hết quyết tâm nhìn Song Y.
_ Uhm, chỉ cần cậu hạnh phúc là được! - Song Y không biết phải nói gì hơn, đúng thật là cô chỉ muốn Thế An hạnh phúc mà thôi nhưng mà thế này có phải là không đúng