Nhưng cô thật sự không thể nào tiết chế được anh cô đương nhiên bị anh ép cho đến không thể nào chịu được.
Sau một đem kịch liệt như thế, cho đến trưa cô mới có thể tĩnh lại.
Miệng thầm mắng tên nào đó dã thú dã man, kiểu gì cũng không thoả mãng được hắn.
Trang phục chỉnh tề Song Y mới đi xuống lầu, lúc này dưới lầu đang ồn ào tiếng của mẹ chồng cô khá lớn.
_ Không! Không được, mẹ không cho phép. - Tiếng của Ôn Nhu la toán lên.
_ Mẹ! - Thế An một bên nhăn mày.
_ Bà xã bình tĩnh - Thế Tường bên này đỡ bà xuống, một tay vuốt sống lưng bà cho nguôi giận.
Sáng sớm ra, nhị tiểu thư đã xách hai ba cái vali từ trên lầu đi xuống, lần đầu nghiêm túc chính xác tuyên bố với ba mẹ Thế cô muốn đi du học 5 năm.
Trước kia ba mẹ Thế cũng muốn cô đi du học nhưng cô lại bướng bĩnh không đi, vậy mà giờ cô muốn đi thì lại không cho đi.
_ Chị hai! - Thế An đang trong tâm trạng cục diện hoãn loạn, cầu xin không được liền quay sang cầu cứu.
_ Ba mẹ, Thế An mọi người sao vậy? - Song Y nhẹ nhàng từng bước đi xuống.
Không phải cô thích nhẹ nhàng đâu mà là tại... Ạch.... Tên đêm qua... Haizzz.
_ Song Y! Con xem Thế An nó muốn bỏ nhà đi! - Ôn Nhu đang trong lòng ông xã, nghe con dâu tâm can của bà xuống bà liền bỏ qua người kia chạy đến bên cô con dâu tâm can của bà báo tội.
_ Mẹ! Con bỏ nhà đi hồi nào? - Thế An bị cáo trạng sai, phản bát cực độ.
_ Thế An! Em đi thật sao? - Song Y tay ôm mẹ Thế, mắt hướng về Thế An đầy đau lòng.
_ Em muốn học hỏi nhiều hơn! - Thế An kiên định nhìn thẳng Song Y, cô sợ chỉ cần cô rủ mắt xuống là nước mắt liền rơi.
_ Mẹ! Tiểu An chỉ đi du học, em ấy muốn tiến thân em cứ cho em ấy đi, với lại coi như em ấy đi du lịch một thời gian - Song Y nhìn người mẹ này của cô đang đau lòng cô cũng đau vô cùng.
_ Nhưng mà, Lục Nhuận! - Ôn Nhu nhìn cô con dâu tâm can này bà, chuyện giữa Thế An và Lục Nhuận cả nhà ai cũng biết.
Chúng nó đang tìm hiểu nhau, cơ mà tự nhiên Thế An đòi đi du học, lại không nhắc về Lục Nhuận chút nào chắc chắn đã xảy ra chuyện..
_ Em để con bé đi đi, như vậy tốt chứ không xấu - Thế Tường nãy giờ im lặng bây giờ mới lên tiếng.
Đối với con gái của ông, chỉ cần con bé vui vẻ, con bé hạnh phúc thì chuyện gì cũng được.
_ Con phải thường xuyên gọi về đó! - Ôn Nhu lúc này không cản được, với suy nghĩ này bà cũng nghĩ phải để con bé tự ổn định lại.
5 năm chắc chắn là đủ để con bé chính chắn hơn, còn về Lục Nhuận, bà sẽ hỏi Song Y một chút.
_ Con nhớ mà, vậy bây giờ con đi được chưa? - Thế An nở một nụ cười tươi hướng về hướng mẹ ôm lấy bà.
_ um! Chăm sóc tốt cho bản thân mình! - Ôn Nhu bỏ Song Y ra quay sang ôm lấy Thế An đau lòng không thôi.
_ Chị Hai! Chị đi cùng em ra sân bay đi - Cô muốn nói chuyện riêng với Song Y nên đưa mắt nhìn Song Y một cái.
Thu xếp tất cả, hai cô gái nhỏ lên xe đi ra sân bay.
_ Qua đó phải biết tự chăm sóc bản thân đó! - Song Y nắm lấy tay của Thế An.
Cô lo cho Thế An rất nhiều, tính tình của Thế An có chút kì quái nhưng thật sự Thế An là một cô gái tốt vô cùng.
Nghĩ đến kiếp trước của Thế An cho đến bây giờ Thế An toàn phải chịu đau khổ điều này cũng khiến cho Song Y đau lòng vô cùng.
Đến sân bay, Song Y vẫn không ngưng miệng căn dặn Thế An đủ điều khi qua bên đó.
Nhìn Thế An kéo vali vào trong cửa, Song Y mới quay lưng đi.
Trong lòng cô cầu nguyên cho Thế An, kiếp nay cô cũng một chút đưa đẩy cho tình duyên của Thế An tốt đẹp hơn.
Nếu như mà giữa Thế An và Lục Nhuận không đến được thì người thật sự sẽ đến với Thế An phải là một người tốt hơn nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng Song Y cũng ra đến cửa, cô hôm nay ở nhà cũng không biết làm gì nên quyết định sẽ đi dạo một chút, mua cho Thế Thiên vài bộ đồ.
Quyết định rồi cô vui vẻ đi đến xe đang đợi. Song Y ngồi ngay ngắn vào xe mới nhìn thẳng lên tài xế.
Lúc này trong xe có 2 người lạ mặt.
_ Các người là ai, Á! - Song Y vừa lên tiếng thì tên ngồi kế bên đã đánh vào gáy cô một cái khiến cho Song Y bất tĩnh ngay.
_ Đi! - Tên ngồi kế bên ra lệnh cho người phía trước.
Chiếc xe từ từ đi khỏi sân bay.