“Chậm một chút, ai không biết còn tưởng Vị Ương Cung của trẫm thiếu thức ăn.” Hắn tao nhã gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng.
Thị nữ theo hầu cười khẽ, tôi cũng chẳng thèm để ý.
Khi đĩa thịt thỏ được bưng lên, tôi vừa ăn vừa liếc mắt nói, “Có ai biết được cơm trên mâm. Từng hạt từng hạt biết bao cay đắng.” (Điền gia- Nhiếp Di Trung)
“Ái phi nói rất đúng.” Hắn uống chén canh, còn tôi húp món canh thịt mình thích nhất, mùi vị thật tuyệt.
Dùng bữa xong Lưu Triệt lại vội vàng rời đi, tôi buồn chán khoác thêm chiếc áo da hươu cùng Nam Lăng ra ngoài tản bộ.
Sau Y Lan Điện có một vườn hoa nhỏ, bây giờ đã vào đông, trăm hoa héo tàn, bỗng nhiên một mùi thơm dìu dịu của hoa mai thảng tới, tôi lần theo mùi hương, đi qua bức tường cao thì đến một rừng mai, những đóa hoa mai đỏ tươi đang khoe sắc rực rỡ, tôi chợt nhớ tới Thanh Tuyết Cư, bóng người thiếu niên anh tuấn dưới tàng mai như đã xa xăm lắm rồi.
Vừa rồi nhìn sắc mặt Lưu Triệt phê duyệt tấu chương có thể đoán định sắp khai chiến, Hoắc Khứ Bệnh nay đã là Phiêu Kỵ tướng quân, thống soái vạn quân, năm đó khi ở Định Tương, dáng người xông pha chém giết trong màn mưa máu đã khắc sâu trong tâm trí tôi không cách nào quên được.
Một lần từ biệt đã là mấy năm.
“Nam Lăng.” Tôi dừng lại.
“Vâng.” Nàng giúp tôi vén cành mai.
“Bệ hạ có mấy phi tần?” Tôi lại nghĩ tới Doãn phu nhân xinh đẹp.
“Vệ hoàng hậu ở Tiêu Phòng Điện, Trịnh mỹ nhân Kim Hoa Điện, Doãn phu nhân Quế Cung, Lý cơ Bắc Cung và mỹ nhân người.” Nàng kể ra.
“Phụ thân Doãn phu nhân làm quan gì?” Có thể được hưởng sủng ái đến thế thì thế lực đằng sau hẳn không thể khinh thường.
Nàng nghĩ nghĩ chốc lát rồi lắc đầu nói, “Nô tỳ không biết, chưa bao giờ nghe nói đến người nhà Doãn phu nhân, phụ thân của Trịnh mỹ nhân là Trung tán đại phu Trịnh Ngự.”
Tôi dừng bước, Nam Lăng nói tiếp, “Năm năm trước bệ hạ cải trang vi hành thì dẫn theo Doãn phu nhân hồi cung, lúc đầu chỉ phong làm thải nữ, lúc ấy người được sủng ái nhất Vị Ương Cung là Vương phu nhân, chỉ tiếc là lâm bệnh qua đời.”
Nghe đến tên Vương phu nhân tôi lại thương nhớ, nàng đỡ tôi chậm rãi dạo bước, “Khi Vương phu nhân được sủng ái nhất thì cư xử vẫn rất hòa hảo, giọng nói lại đặc biệt hay, Vệ hoàng hậu còn từng khen nàng có thanh âm tuyệt nhất.”
Trong năm năm đó rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra lại bóp chết cuộc đời Vương phu nhân, khiến nàng bị giam nhốt một năm ở Vĩnh Hạng, nội tình năm đó không thể nào biết được, bên dưới lớp vỏ hoàng gia còn cất giấu mưu sâu chước quỷ nào.
Yêu hận có thể thu hồi theo ý nhưng sinh tử thì chỉ giây lát đã chẳng còn đường về.
“Nếu luận về vũ kỹ thì mỹ nhân đương nhiên là xuất sắc nhất Hán cung.”
“Ngươi còn chưa thấy sao biết được?” Tôi bật cười, con bé này nịnh hót vẫn còn non nớt lắm nhưng lại hồn nhiên.
“Trong hậu cung có ai không biết, bệ hạ nói vũ kỹ của người trong thiên hạ chỉ có bốn chữ xứng để diễn tả.”
“Bốn chữ nào?”
“Khuynh quốc khuynh thành.” Nàng quay nhìn tôi đầy hâm mộ.
Thật ra vũ kỹ của tôi không giỏi như hắn nói nhưng tôi không hiểu hắn vì sao lại khăng khăng như thế, có lẽ là nói quá đấy thôi.
“Tất cả mọi người đều nói người có thể so với Thích phu nhân năm đó.”
“Ta không muốn có kết cục giống Thích phu nhân.” Tôi lạnh lùng nói.
“Nô tỳ không dám.” Nàng sợ sệt rụt cổ không dám nói nữa.
Qua rừng mai, bóng cây xung quanh cũng thay đổi, tôi hốt nhiên nhìn thấy một góc áo tím lập lò sau gốc cây hòe sừng sững.
“Ngươi ra ngoài trước, ta muốn vào gặp một người.” Tôi nói nhỏ với Nam Lăng.
Nàng không dám nghịch ý tôi, bèn đi lấy đèn.
Rừng mai chằng chịt, tôi lại mặc ngoại bào màu tối nên được bóng cây che khuất, thuận tiện di chuyển tới sau một gốc cây to, tôi bị một màn phía trước làm cho kinh ngạc.
Sau thân cây có hai người đang đứng, nam tử sắc mặt nghiêm trọng đang thì thầm bên tai nữ tử áo tím, khoảng cách không gần không xa, tôi có thể thấy rõ, đó là Hàn Bác!
Tôi còn đang nghi ngờ thì Hàn Bác đề phòng nhìn quanh, tôi lập tức rụt về phía sau cây. Một lúc sau lại lén thò đầu ra, khuôn mặt trông nghiêng của nàng kia đập vào mắt tôi, mắt phượng lúng liếng, đường nét hoàn hảo, chính là Doãn phu nhân!
Tôi lùi lại, hồi hộp như vừa khám phá ra bí mật nào đó. Hai con người chẳng chút liên quan sao lại ở cùng nhau? Hàn Bác đã cứu tôi, từ đáy lòng tôi không muốn tin hắn là loạn thần.
Tôi ôm ngực núp phía sau cây không dám nhúc nhích, đầu óc rối ren, đến khi tiếng bước chân người đi xa tôi mới vòng theo đường khác rời khỏi đó.
Đến đường chính lại không thấy bóng dáng Nam Lăng, tôi mới sực nhớ ra không phải vừa rồi Hàn Bác đã thấy nàng đấy chứ! Tôi gọi vọng vào rừng cây.
“Mỹ nhân.” Tiếng nói sợ hãi của Nam Lăng vang lên.
Tôi bước đến dưới một gốc mai, Hàn Bác đang chắn trước mặt Nam Lăng, quắc mắt nhìn nàng.
“Nam Lăng, ngươi lại đây.” Tôi bình tĩnh nói, tấm áo choàng bằng da hươu mềm mại rủ xuống từ đầu vai, phất phơ trong gió.
Hàn Bác vẫn cứ chắn đường, tôi tức giận quát, “Ngươi có để bổn cung vào mắt không!”
Lần đầu tiên tôi giận đến vậy, còn cố ý xưng là bổn cung, tuy có gượng miệng nhưng bây giờ chỉ có thể lấy thân phận để trấn áp hắn.
“Vi thần không dám.” Hắn hành lễ, Nam Lăng nhanh chóng lẻn về phía sau tôi.
“Ngươi hãy đi trước, ta có lời muốn hỏi hắn.”
Nam Lăng đi xa một chút lại quay nhìn.
Tôi thong thả đến bên cạnh hắn, nghiêng người nói, “Cám ơn ngươi ngày đó hạ thủ lưu tình.”
“Vi thần không biết thân phận mỹ nhân, thật đắc tội.” Hắn cúi đầu sâu xuống, khàn khàn nói.
Tôi hạ giọng, “Nàng không thấy gì cả.”
Hàn Bác cả kinh ngẩng phắt lên nhìn tôi, mắt tối sầm, hai tay nắm chặt bên hông.
“Tri ân tất báo, đạo lý này ta hiểu, nên hôm nay xem như ta không biết gì.” Tôi vỗ vai hắn nói.
Hắn cúi đầu không nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Vì sao người phải ngụy trang thành cung nữ Vĩnh Hạng?”
“Ở hoàng cung này có ai là không ngụy trang? Ngươi không có sao?” Tôi cười nói mà lòng lại đắng chát.
“Vi thần mạo phạm.” Tôi nghe được trong ngữ khí của hắn có sự bất cam.
“Ta và ngươi không cần phải khách khí, nhưng ta vẫn muốn khuyên một câu, việc bất trung bất nghĩa không thể làm.” Tôi gạt cành mai, ngắt một đóa cắm vào tai rồi xoay người rời khỏi.
Trách mắng Nam Lăng vài câu qua loa rồi thôi, nàng còn nhỏ, còn chưa lây nhiễm thói dối trá trong cung. (Vâng, cho em xin)
Trở lại Y Lan Điện, tôi thấy mệt, bèn cởi trung y ra, Lưu Triệt lại đúng lúc từ ngoài đi vào, tôi hoảng hốt che y phục lại.
“Đêm nay trẫm ở lại đây.” Hắn thản nhiên nói, cung nữ cũng đồng thời cởi ngoại bào.
“Nô tỳ thân thể không khỏe…” Tôi bối rối tìm cách.
“Chuẩn bị nước tắm.” Hắn phân phó.
Tôi ngồi trên tháp chẳng nói thêm, chui tuột vào chăn luôn, hắn lại lôi tôi ra, đặt xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, cắn vài cái rồi nói, “Tắm xong ngủ tiếp.”
“Nếu có kẻ phản bội người, bệ hạ sẽ xử trí như thế nào?” Tôi dò hỏi.
Lực tay hắn mạnh hơn, lạnh lùng thốt ra một chữ, “Giết!”
Tôi run bắn, nằm trong lồng ngực hắn mà không thấy ấm áp chút nào, cứ ngây ngốc nhìn hắn, trước mặt lại hiện lên khuôn mặt của Hoắc Khứ Bệnh.
Bể tắm rộng rãi nóng ấm, cả căn phòng đặt những chậu than với hơi nước lượn lờ, trong nước thả nhiều cánh hoa, Lưu Triệt ôm tôi đến gần bể.
“Người tắm trước đi, nô tỳ đợi bên ngoài.” Tôi nhìn tỳ nữ cởi bỏ từng lớp y phục cho hắn mà lòng bồn chồn.
“Thay đồ cho Lý mỹ nhân.” Hắn làm như không thấy điệu bộ lúng túng của tôi.
Nhóm cung tỳ lập tức sáp lại, tôi che ngực không dám buông.
“Ái phi muốn trẫm tự động thủ?” Lưu Triệt mỉm cười, vừa nói vừa bước về phía tôi, y phục nửa hở trên người cũng dao động theo bước chân.
“Cho họ ra ngoài hết đi.” Tôi đỏ mặt nói, giọng lại thấp như tiếng muỗi kêu.
Khi ngẩng lên trong phòng tắm đã không một bóng người, tôi nuốt xuống, tuy đã từng thân cận da thịt nhưng từ đáy lòng tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt để hầu hạ hắn với thân phận của một phi tần, tôi vào cung vốn là để tìm đường về nhà, tuy rằng không có đầu mối.
“Lại đây, ngoan nào.” Hắn đã cởi xong y phục, đang đứng bên bể tắm với nhiệt khí lập lờ quanh thân, quang cảnh thật…kiều diễm.
Tôi cứ dùng dằng không chịu qua, bất ngờ bị hắn ôm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã rơi tõm xuống nước, làn nước ấm bao phủ lấy tôi, y phục chưa cởi cũng bị ướt nhẹp dính sát vào người.
“Người…” Tôi ngoi ngóp trong nước lại thấy Lưu Triệt tao nhã bỏ nốt lớp y phục cuối cùng, làn da màu lúa mạch hiện rõ khiến tôi cố kiềm chế không được nhìn xuống, quay lưng đi, tôi dựa vào thành bể.
Thắt lưng bị giữ chặt, tay bị tách khỏi thành bể kéo ra ngoài, sau đó ngoại bào bị cởi ra, bàn tay nóng bỏng của hắn chạm vào da thịt tôi, sóng nước dập dờn càng khiến tôi ý loạn tình mê, chết trân để mặc hắn hành động.
“Nô tỳ tự làm được.” Tôi chôn đầu thật thấp, lại phát hiện chỉ còn lớp áo lót như ẩn như hiện dán trên người.
“Sao lại không biết thương tiếc chính mình như vậy?” Hắn lướt qua vết thương trên vai tôi, dưới làn nước ôm sát cơ thể tôi, hắn cao hơn tôi nhiều nên hai chân tôi chới với lơ lửng trong nước.
Lưu Triệt đêm nay mềm mỏng lạ thường,mà lòng tôi lại càng thêm khổ sở, chỉ khi hắn trừng mắt giận dữ mới có thể giúp tôi giảm bớt mặc cảm tội lỗi.
Mái tóc đen tuyền bồng bềnh trên mặt nước đẹp như hải tảo, hắn động tình ghì siết thắt lưng giam tôi trong lòng, hai tay từ sau vòng lên ôm lấy bầu ngực trắng mềm khiến tôi run rẩy.
“Ái phi đêm nay thật ôn nhu.” Hắn cúi nhìn dáng vẻ thất thần của tôi, còn xấu xa cắn xuống vai tôi rồi dịu dàng day day.
“Ưm…” Tôi vô thức rên lên.
Vành tay và tóc mai chạm vào nhau, nụ hôn rải khắp cổ, da thịt như gần như xa va chạm, đôi tay trước ngực tôi cứ liên tục vày vò làm tôi không cách nào chịu nổi.
Hắn nâng eo tôi lên, bàn tay di chuyển trên người tôi hòa cùng gợn nước tạo ra thứ xúc cảm kỳ lạ.
Thoải mái và hổ thẹn đan xen, hơi nước che mờ đôi mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống mặt nước, tôi biết đã không thể khống chế được nữa rồi, chỉ có thể mặc hắn dẫn dắt đi đến nơi chẳng còn đường về.
“Sau này không được làm tổn thương bản thân nữa.” Hơi thở hắn dần gấp gáp, mở cánh môi tôi vội vã duyện quyến, bàn tay trên vai đặt tôi vào thành bể.
“Ưm…” Tôi hổn hển, đầu óc hỗn loạn.
Hắn mở hai chân tôi ra, tôi không chỗ bấu víu, dùng tư thế cực kỳ hổ thẹn vòng qua thắt lưng hắn.
“Đừng…” Tôi bấm móng tay vào vai hắn cầu xin, thống khổ lần trước còn chưa hoàn toàn quên.
“Sẽ không đau nữa, đừng sợ.” Hắn khắc chế bản thân, động tác dịu dàng không vội tiến vào.
Cách lớp y phục ướt mỏng, nụ hôn âu yếm từ tai rê xuống ngực, đầu lưỡi lạnh lẽo trơn trượt khiến tôi từng trận run rẩy. Lưu Triệt so với đêm đó cứ như hai người khác nhau, tôi vắt vẻo trong lồng ngực vạm vỡ của hắn mà chẳng còn phân được rõ hắn là ai.
Tiếng rên rỉ mê hồn thoát ra khỏi miệng tôi, dòng nước dính dấp, sương khói mịt mờ.
“Lưu Triệt…” Khoảnh khắc hắn vừa tiến vào tôi đột nhiên ôm chầm lấy cổ hắn.
“Tiểu Dao…” hắn không ngừng nỉ non bên tai tôi, lần đầu tiên hắn gọi tôi như thế, không biết đã bao lâu rồi không có người gọi tôi như thế, tôi như được trở về hai ngàn năm sau.
Trong vòng tay ôn nhu mà bá đạo của hắn, tôi tuyệt vọng sụp đổ, không còn sức lực chối bỏ khoái cảm xa lạ này nữa, trái tim như bị tách rời khỏi cơ thể, sung sướng cực hạn, đau khổ cực hạn.
Tiếng thở dốc khẽ khàng, làn nước khuấy động, tôi gối lên vai hắn cắn chặt môi, Lưu Triệt say tình, con ngươi mơ màng tối thẫm, cảm giác tê dại từ bụng tràn ra khiến tôi phải há miệng hét lên, hắn lại thô bạo bịt miệng tôi lại, nuốt xuống mọi âm thanh.
Động tác của hắn dồn dập, va chạm kịch liệt, tiếng hít thở nhanh mạnh, hai cơ thể dán chặt vào nhau không một khe hở, mà trái tim tôi lại càng trôi càng xa.
Toàn thân không biết là mồ hôi hay nước, chỉ biết là đã mệt mỏi rã rời.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vội vã, một giọng nói nhỏ xíu yếu ớt vang lên, “Bệ hạ, có người bẩm báo.”
Lưu Triệt làm như không nghe thấy, vẫn triền miên dây dưa, tôi thì tỉnh táo hẳn, xấu hổ trầm mình xuống nước.
“Bệ hạ.”
“Đêm nay ai cũng không gặp.” Lưu Triệt sẵng giọng.
“Vâng, nô tỳ sẽ truyền lời lại với Thường Văn.” Tỳ nữ rụt rè lui ra.
Lưu Triệt lại sững người, đẩy tôi ra rồi rời khỏi, “Thường Văn bẩm báo chuyện gì?”
“Là Doãn phu nhân.” Tỳ nữ vội trở lại nói.
“Trẫm tới ngay, ngươi bảo hắn đợi ngoài điện.” Vừa nói Lưu Triệt vừa ra khỏi nước, vội vội vàng vàng lau người.
Tôi sững sờ nhìn mặt nước xao động, dựa vào thành bể không động đậy, cảm giác khô nóng kích động còn chưa bình ổn trong nháy mắt đã rút hết, cơn lạnh lẽo tràn tới. Chỉ một câu của Doãn phu nhân hắn lại có thể bỏ mặc phi tử đang hoan ái, trong lòng tôi không còn gì ngoài chết lặng, lại thêm chút cay đắng.
“Nàng nghỉ ngơi trước đi, trẫm sẽ về trễ.” Hắn bỏ lại một câu rồi bỏ đi.
Tôi gật đầu nhưng đã chẳng còn bóng người, nước lạnh dần, các tỳ nữ đưa tôi về tháp, tôi cuộn người trong chăn, thoáng chốc bỗng khao khát có một bờ vai cho tôi tựa nương.
Nhớ lại một màn lúc chiều tôi cười khẩy, hoàng cung là chốn nhân quả luân hồi, ngươi phụ người tất sẽ có người phụ ngươi, nâng niu hay vứt bỏ, ai buồn để ý?
Cơn buồn ngủ kéo đến nhưng khi tỉnh lại, trên chiếc giường rộng lớn vẫn chỉ có mình tôi.