“Vệ Thanh, ngươi bẩm báo chi tiết xem, Lý mỹ nhân giờ tỵ xuất cung đã đi đâu?” Lưu Triệt xuống khỏi tháp, từng bước đến trước mặt hắn.
“Thần không biết.” Vệ Thanh phủ phục người.
“Vệ Thanh, ngươi làm trẫm rất thất vọng!” Lưu Triệt đặt tay lên vai hắn bóp chặt, kìm nén một lát lại nói tiếp, “Trường Bình Hầu Vệ Thanh bỏ bê nhiệm vụ, tự ý cho phép phi tần xuất cung, nay tước bỏ phong hiệu, bãi chức vệ úy.”
“Thần tạ bệ hạ thánh ân.” Ánh mắt chạm nhau, tôi nhìn không thấy hỉ giận.
“Bệ hạ, Đại tướng quân không liên quan đến việc này.” Tôi mất bình tĩnh, quỳ sụp xuống đất cầu khẩn.
Lưu Triệt không buồn nhìn tôi, vai Vệ Thanh bị đè xuống, “Trẫm hỏi ngươi lần cuối cùng, Lý mỹ nhân xuất cung đã đi đâu, giờ tuất ngươi vì sao lại trì hoãn việc đóng thành?”
“Tội thần sơ sẩy, cam nguyện lĩnh phạt.”
“Lấy lại ấn tín Đại tướng quân, lập tức điều về cung, không cần ở lại đây nữa!” Lưu Triệt phất tay quay đầu đi chỗ khác.
Tôi chết lặng nhìn thẳng Lưu Triệt, khóe miệng hắn cong lên lại lạnh như hàn băng ngàn năm.
“Tuân chỉ.” Trước khi ra khỏi cửa, Vệ Thanh khom người cúi đầu với tôi, tôi ăn năn day dứt mà hắn lại thản nhiên, vẻ mặt như núi có sập cũng chẳng đổi sắc, hắn chính là con người quang minh như vậy đấy.
“Lui cả đi!” Lưu Triệt lạnh lùng nói.
“Vâng.” Cung nhân thận trọng rời khỏi, không ai dám thở mạnh.
“Nàng cũng lui ra.”
“Vâng.” Doãn phu nhân từ từ đi ngang tôi, nụ cười quyến rũ chợt lóe lên.
Toàn điện tĩnh lặng, tôi cùng lấy hết dũng khí mở miệng, “Giờ tỵ nô tỳ xuất cung đến Bình Dương phủ, Triệu Dã bất đắc dĩ phải nghe lệnh của nô tỳ, những người khác đều không biết chuyện.”
“Tốt lắm, nàng có cốt khí hơn trẫm tưởng đấy!” Hắn ngồi xuống nhìn tôi.
Con ngươi dậy sóng khiến tôi vô thức run lên, “Vệ Thanh vô tội, cầu xin bệ hạ đừng trách lầm trung lương.”
“Thân là thần tử, không làm tròn chức trách là bất trung với vua, can thiệp vào chuyện hậu cung là bất nghĩa, trẫm trách oan hắn ư?”
“Lưu Triệt, người biết rõ Vệ Thanh không can hệ đến chuyện nô tỳ, hà tất phải viện cớ?”
“Hử? Trẫm còn phải biết cái gì?” Hắn nâng cằm tôi lên.
“Từ trước khi nô tỳ tiến cung người đã biết tất cả, nhưng người cho rằng thiên hạ mọi thứ đều là của người nên mới đi đến bước đường hôm nay! Nếu nô tỳ có sai thì người lại càng sai hơn!” Ngực tôi phập phồng theo từng lời nói.
“Nói hay lắm, rất hay! Tất cả đều là lỗi của trẫm, haha…” Hắn hất tôi ra, cười phá lên.
Tôi biết đã nói nặng lời nhưng tên đã trên dây, không thể không bắn.
Hắn đi được vài bước đột nhiên trở lại, chỉ vào mặt tôi, “Trẫm hỏi nàng, khi nàng nói trong người không khỏe nhưng lại lấy cớ xuất cung hẹn hò, có sai không?”
Tôi kiên cường ngẩng đầu, hắn nói tiếp ngay sau đó, “Trong đại yến, thích khách bất ngờ ập đến, Vệ Thanh vì bảo hộ nàng hồi cung mà không màng đến an nguy của trẫm, có sai không?”
Khí thế của tôi giảm dần, hắn nói đúng, lần này là tôi khư khư cố chấp, gây ra họa lớn, nhưng cũng không thể lấy đó làm lý do trừng trị Vệ Thanh.
“Chuyện xảy ra bất ngờ, trẫm lập tức nghĩ ngay đến Chiêu Tiên Các ở nơi hẻo lánh, chỉ lo nàng có chuyện gì nên dẫn thị vệ đuổi tới, lại không thấy người đâu, nàng có biết lòng trẫm thế nào không?”
Tiếng Lưu Triệt thấp dần, cuối cùng thì dừng hẳn.
Nghe vậy tôi đã không còn nói được gì, những lời này đã đánh mạnh vào lòng tôi, giữa lúc hắn gặp nguy hiểm trùng trùng lại vẫn nhớ đến tôi. Hình ảnh hiện lên trong đầu tôi khi Lưu Triệt xốc mành che lên, tâm tình lúc ấy…
“Là nô tì sai rồi…Xin người trách phạt.” Hốc mắt chua xót, tôi không rõ đến tột cùng vì sao mà đau lòng.
“Nàng từng hỏi trẫm rốt cuộc là có tim hay không. Nay trẫm đã hiểu, nàng hóa ra là lòng dạ sắt đá.”
“Haha…Bệ hạ nói chuyện lòng dạ với nô tỳ không phải là quá mức gượng ép sao?” Tôi cười chua xót.
“Nhu tình của nàng đều dành cho hắn, còn lạnh lùng cố chấp của nàng lại dành cho trẫm.”
“Hà tất biết còn hỏi.” Tôi nhìn lại.
“Một ngày nào đó, trẫm sẽ thu hồi tất cả của nàng.”
“Không thể thu hồi.” Một lúc lâu sau, tôi khẽ bật ra bốn chữ.
“Nếu không thể thu hồi được lòng nàng, trẫm sẽ lấy con người nàng.” Hắn phất tay đứng thẳng.
Tôi trống rỗng nhìn theo bóng lưng hắn mà chẳng thốt được nửa lời, tôi từ lâu đã bị hắn giam cầm, há chỉ có lúc này?
“Lần này, Lý thị cũng không phải hoàn toàn không có công. Lý Quảng Lợi hộ giá đúng lúc, cản cho trẫm một kiếm chí mạng, quả là con người trung nghĩa, trẫm chắc chắn sẽ trọng thưởng.” Bình ổn cảm xúc, hắn lẳng lặng nhìn tôi.
“Tạ bệ hạ.”
“Trẫm còn muốn cám ơn ái phi đã mang đến cho trẫm một thần tướng.” Hắn cúi mặt, ánh nắng rọi qua song cửa hắt lên mặt hắn tranh mờ tranh tỏ.
“Xin lỗi!” Tôi lại nói.
Hắn đặt tay lên môi tôi, “Đừng nói nữa, trẫm không muốn nghe, trẫm từ trước đến nay chỉ yêu giang sơn, Hoắc Khứ Bệnh là lương tướng của Đại Hán, vị trí của hắn ở trong lòng trẫm vượt xa nàng, khuyên nàng nên tự bảo vệ mình trước đi.” (Chậc, sai 1 ly đi 1 dặm nhá anh.)
Tim tôi thót lên rồi lạnh dần.
“Về phần nàng, trẫm sẽ an bài thỏa đáng, không phụ ý nàng đâu.” Hắn nâng tôi dậy, tia nhìn muốn đâm qua tim tôi.
“Bệ hạ xử trí như thế nào nô tì đều cam nguyện chịu phạt.”
“Nàng cứ an tâm bầu bạn bên trẫm, làm một phi tử ngoan, trẫm còn muốn cất nhắc huynh trưởng nàng, còn muốn dựa vào Phiêu Kỵ tướng quân dẹp loạn ngoại xâm.” Hắn nhếch cười lạnh lẽo, rồi xoay người đi.
“Triệu Dã trợ giúp Lý mỹ nhân xuất cung, ban bận hình (*), thị tỳ Chiêu Tiên Các trông coi bất cẩn, khấu trừ lương tháng, đày vào khố phủ, cả đời không thể xuất cung.” Ngữ khí của hắn lạnh băng vô tình. (Bận hình: chặt xương bánh chè)
“Đừng bệ hạ, họ đều vô tội!” Tôi ngăn hắn.
“Khi nàng tự ý xuất cung vui vẻ rong chơi thì nên biết trước chúng sẽ có kết cục này. Đừng vội, nàng vẫn còn thời gian sám hối cho lỗi lầm của mình.” Hắn không buồn liếc tôi, hờ hững bỏ đi.
Hai chân tôi mềm nhũn quỵ ngã xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, sự ích kỷ của tôi đã hại họ, chỉ từ một ý niệm…
Nhưng vì sao Vệ Thanh lại không đóng cổng thành, vì sao lại đúng dịp có thích khách đột nhập, thời gian đều không trật chút nào. Quá trùng hợp!
Tôi ngẩng phắt lên, chẳng lẽ là hắn?
“Nô tỳ đưa người về Chiêu Tiên Các.” Hai cung tì xa lạ nâng tôi dậy, ra tới cửa điện thì có vài thị vệ bám sát theo, tôi im lặng đi giữa núi rừng văng vẳng tiếng suối róc rách mà lòng tôi lại cảm thấy bất lực khôn cùng.
Yến cơ đã biến mất, những tỳ nữ hầu hạ tôi lúc trước đã bị đổi, Triệu Dã cũng không xuất hiện, sự đời chỉ trong chốc lát đã xoay vần, vô tình nhất vẫn là gia đình đế vương.
Chiêu Tiên Các vẫn tĩnh lặng như ngày hôm qua, khiến tôi có cảm giác mình chưa bao giờ rời đi, chỉ khác là ngoài điện luôn có thủ vệ canh giữ, tỳ nữ cả điện không ai dám nói một câu với tôi.
“Bổn cung muốn ra ngoài một chút.” Tôi thay một bộ y phục tùy ý.
“Mỹ nhân thứ tội, bệ hạ đã lệnh không cho phép người bước ra khỏi cửa.”
Tôi làm như không nghe thấy, thẳng hướng ra cửa, “Mỹ nhân, xin hãy quay về điện.” Thủ vệ trước cửa ngăn tôi lại.
“Nếu bổn cung không về?” Tôi nghếch đầu nói.
“Chớ trách thuộc hạ mạo phạm.” Hắn giơ kiếm lên chắn ngang tôi không chút khoan nhượng.
“Ha ha, giỏi lắm!” Tôi nắm lấy thanh kiếm, cười nhạo, “Bổn cung sẽ để hắn được như ý, ngớ ngẩn ở lại đây vĩnh viễn không ra ngoài nữa!”
Tôi quay đầu trở về nội điện, lại nghe phía sau có người kêu, “Lý mỹ nhân.”
Lý Duyên Niên dáng vẻ tuấn tú điên đảo chúng sinh đang từ xa vẫy tôi, tôi hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào không màng để ý.
“Tiểu muội, muội đang giận đại ca?” Tôi ngồi xuống tháp, hắn cũng ngồi theo.
“Muội nào dám giận dỗi huynh? Huynh ngay cả muội muội của mình cũng có thể tính kế, còn có gì là không làm được?” Tôi chỉ thẳng vào mặt hắn.
“Muội nghe đại ca giải thích.”
“Huynh chỉ cần trả lời muội, huynh lừa muội xuất cung là có ý đồ, phải không?”
“Chuyện của muội là ngoài sở liệu, ta không ngờ rằng bệ hạ lại dẫn người chạy về tẩm cung của muội, khổ cho muội phải chịu phạt…”
“Huynh câm mồm, ta không muốn nghe! Huynh dã tâm bừng bừng, lại lợi dụng cả ta? Uổng cho ta đã tin lời huynh!”
“Tiểu muội, xin lỗi, lần này là đại ca sơ sẩy.” Hắn mềm mỏng nói.
“Không có lần sau, Lý Duyên Niên, từ nay về sau ta và huynh không còn quan hệ gì nữa, huynh cứ việc hướng về phía trước nhưng ta sẽ không làm hòn đá lót đường cho huynh nữa!”
“Tiểu muội! Không phải thế đâu, đại ca cũng là vì tốt cho muội, làm suy yếu Vệ thị cũng là để củng cố địa vị cho muội!”
“Ta không ham gì địa vị, ta ước gì Lưu Triệt mau mau phế bỏ ta, đuổi ra khỏi cung càng tốt, còn nữa, huynh hãm hại Hoắc Khứ Bệnh, ta sẽ ghi nhớ chuyện này!”
“Muội vì người ngoài mà so đo với đại ca?” Đôi mắt hoa đào tối lại.
“Trên đời này không ai có thể sánh được với chàng trong lòng ta, dù cả đời này ta không thể ở bên chàng nhưng ta vẫn cam tâm.”
“Vì sao muội lại cố chấp như vậy?” Lý Duyên Niên tức giận.
“Những lời này phải dành cho huynh, huynh ngàn tính vạn toán, một ngày nào đó sẽ tính hết lên đầu chính mình ấy.” Tôi quay đầu đi chỗ khác.
“Tiểu muội, đại ca chỉ khuyên muội, đừng ngang bướng nữa, hãy an tâm làm Mỹ nhân của muội đi.”
“Huynh cút đi!” Tôi chỉ tay ra cửa.
Hắn lẳng lặng nhìn tôi một lúc lâu rồi xoay người rời khỏi, đến khi xung quanh đã yên tĩnh trở lại tôi mới hạ tay xuống, ôm lồng ngực phập phồng kịch liệt mà cảm thấy mọi sự mới hoang đường làm sao.
Hoắc Khứ Bệnh nói rất đúng, bước vào cửa cung, thân tình có giá trị bằng đồng tiền ư? Quyền lực trước mắt, lợi ích được đề cao hơn cả.
Chàng từ nhỏ đã lớn lên giữa vòng xoáy quyền thế nên càng thấu hiểu hơn tôi, để đi được đến đây chàng đã phải trả giá bằng bao nhiêu gian khổ, chịu đựng bao nhiêu cay đắng?
Tôi chỉ hận không thể chia sẻ, lại càng chỉ khiến chàng vì tôi mà khốn đốn, không thể yêu nhưng lại lo chàng chịu tổn thương.
Tôi nên làm sao bây giờ, đã xé rách mặt nạ với Lưu Triệt, sự việc từ lâu đã không còn là bí mật, tôi cũng không muốn sống trong giả dối nữa.
Tôi cả đời sống trong tranh đoạt để rồi cuối cùng ưu sầu chết bệnh trong cung, nhưng nếu chàng có mệnh hệ nào tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Mỹ nhân tỷ tỷ!”
Buổi chiều mùa hè thường oi bức, tôi lại loáng thoáng nghe có tiếng người gọi tôi.
Lưu Tử Ngu thân vận lục y đang yểu điệu tiến vào, nhấc tà váy dài ngồi xuống tháp.
“Thật là trùng hợp, muội cũng tới Cam Tuyền Cung.” Xuất thần nhìn làn váy xanh của nàng, tôi bỗng nhớ tới lời Nam Lăng nói, ngẫm ra thì khuôn mặt này cũng hao hao giống tôi, phong cách lục y này cũng rất quen thuộc.
“Là Hoàng hậu nương nương dẫn muội tới, nói là cùng bệ hạ giải buồn.” Nàng vén tóc mai cúi đầu cười dịu dàng.
Vệ Tử Phu cũng ở Cam Tuyền Cung, tôi hoảng hốt nhớ tới đôi mày ngài mỏng dài của nàng mà lòng không biết tả sao.
“Ừ.”
“Cảnh trí Cam Tuyền Cung rất đẹp, Mỹ nhân tỷ tỷ cùng muội ngắm hoa đi, trong hồ Lạc Nhạn đằng sau Thừa Quang Cung hoa sen đã nở kín cả rồi.” So với sự hưng phấn của nàng thì tôi chẳng dậy nổi hứng thú.
“E rằng ta không ra khỏi cửa được.”
Hết chương 68
Lời tác giả: mọi người cảm thấy nữ chính rất đáng giận…Có thể là tôi đắp nặn nữ chính với tính tình bình thường, không xuất sắc vượt trội, giống như mỗi người chúng ta vậy, nàng có nhiều nỗi lo âu, nhưng lại biết trước lịch sử, đây là giai đoạn rối rắm…Có lẽ nàng không đủ chủ động, không đủ thông minh, nhưng nàng rất kiên cường.