“Bái kiến Thường Sơn Vương.” Hoắc Khứ Bệnh cúi người, tay cầm cung cũng không nới lỏng.
“Tiểu muội!” Lý Quảng Lợi cưỡi ngựa theo sau Lưu Thuấn.
“Lý Đô úy, ngươi đã trở lại.” Tôi thản nhiên đáp, xem ra hắn ở Đại Quận cũng không gặp nguy hiểm gì.
“Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên của Lý Đô úy đã làm Bổn vương phải bội phục, không ngờ mới rồi còn được chứng kiến tuyệt kỹ của Phiêu Kỵ tướng quân, thật khó phân cao thấp.” Lưu Thuấn vẫn ngả ngớn, vừa nói vừa lần đến cạnh tôi.
“Nghe danh tướng quân đã lâu, có thể cùng ngài luận bàn xạ thuật mỗ cầu còn không được!” Lý Quảng Lợi không biết sâu cạn bắt chuyện.
Tôi chán ghét trừng mắt với hắn, hắn lại hồn nhiên chẳng phát giác, cứ tiếp tục cười nói, “Tiểu muội, lúc nãy nhị ca còn cho rằng muội muốn bắt thỏ làm thịt đấy!”
Vốn đang ngán ngẩm hắn nhưng một câu nói này của hắn lại làm tôi bất an, vội quay đầu nói, “Bổn cung đi săn đã lâu, giờ thấm mệt nên muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Hoắc Tướng quân!” Mọi người quay đầu thấy Lưu Tử Ngu đang cưỡi một con ngựa trắng, xiêu vẹo chạy tới.
“Công chúa mới học cưỡi ngựa không lâu, sao lại liều lĩnh vậy.” Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, giục ngựa lên nghênh đón.
Đoàn người ngựa cũng lục tục chạy tới, tôi thất thần nhìn hai người bọn họ, nỗi hưng phấn nãy giờ cũng tan biến, trở nên vô vị nhàm chán.
“Phiêu Kỵ tướng quân, chi bằng chúng ta hãy thi xem ai săn được thú quý hiếm hơn, ý ngài thế nào?” Lý Quảng Lợi dẫn đầu.
“Hay quá, Tử Ngu cũng muốn xem ngài săn thú!” Lưu Tử Ngu rất thích náo nhiệt nên cũng cổ vũ hùng hồn.
Hoắc Khứ Bệnh quay đầu, tôi mỉm cười rồi quay sang chỗ khác, đứng ở bên bắn lung tung vài mũi tên.
“Tướng quân, mời!” Lý Quảng Lợi đã chuẩn bị cung tên sẵn sàng, ra hiệu cho Hoắc Khứ Bệnh
“Mời!” Hoắc Khứ Bệnh không khách khí, Lưu Tử Ngu hưng phấn theo sau chàng.
“Đao tên không có mắt, người đừng theo ta.”
Lưu Tử Ngu bĩu môi, chạy ngược về phía tôi, kéo tay áo tôi nói, “Mỹ Nhân tỷ tỷ, chúng ta cùng đi xem đi!”
Còn đang nói thì ngựa đã hí vang, hai người họ đã bỏ xa đám đông, lướt gió mà đi, Hoắc Khứ Bệnh hàng năm chinh chiến nên kỹ thuật cưỡi ngựa đã quá thuần thục, linh hoạt tránh né các nhánh cây, tốc độ tự nhiên trên bảo mã đang cất vó, chàng luôn vững vàng thân mình, mưa tên xuất ra vẽ thành những đường cong lợi hại.
Lý Quảng Lợi mặc dù không bằng Hoắc Khứ Bệnh nhưng theo tôi thấy cũng rất có kỹ thuật, thân thủ ổn trọng.
Tôi thúc ngựa đi về phía trước, nhìn không chớp mắt diễn biến cuộc tranh tài, không bao lâu sau quanh đó đầy rẫy xác động vật – hoẵng, nai, thỏ hoang, nhiều không kể xiết.
“Săn bắn ở bình nguyên không mấy thú vị, chi bằng đến khe núi phía trước đi, có nhiều mãnh thú quý hiếm.” Lưu Thuấn không nóng không lạnh khơi mào.
“Thường Sơn Vương một khi đã cảm thấy hứng thú, sao không tự mình ra trận?” Tôi mỉa mai.
“Mỹ Nhân nếu cũng ra trận, bổn vương quyết phụng bồi.” Hắn cười nhẹ.
Lại quay đầu thì thấy bóng dáng hai người kia đã đi xa, Lưu Tử Ngu một mình một ngựa bám theo.
Tôi nhìn quanh bốn phía, đoàn người của Lưu Triệt không biết đã đi đâu mà không thấy tung tích.
“Đi theo xem một chút, rừng núi rất nhiều dã thú, đừng để xảy ra sơ sót.” Tôi phân phó, thủ vệ Vũ lâm lập tức lĩnh mệnh, tiến lên dẫn đường.
Qua bình nguyên thì đến thung lũng giao giữa hai ngọn núi, xa xa có thể nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh vẫn đang giương cung.
“Đừng đi xa!” Tôi ngồi trên lưng ngựa, gọi với theo Lưu Tử Ngu.
“Không được, muội muốn xem Hoắc Tướng quân đã săn được những gì?” Nàng quay đầu cười rồi tiếp tục chạy trước.
“Các ngươi hãy bảo vệ công chúa!” Tôi thấy nàng lại không yên tâm.
“Tuân chỉ!”
Vừa dứt lời, một tiếng gầm văng vẳng vọng đến rồi quanh quẩn ở chân núi.
Ai nấy đều nín lặng, từng tiếng gầm liên tục vang xa làm cho cả người tôi ớn lạnh, không khí khẩn trương hơn, tôi cảnh giác nhìn quanh, mặc dù còn chưa nhìn thấy dã thú nhưng cũng rất sợ hãi.
Người ngựa ổn định lại, Vũ lâm quân bao quanh tôi thành từng vòng, một mũi tên bắn về phía bụi cỏ, Lưu Thuấn buông tay nói, “Bổn vương muốn xem coi là mãnh thú gì.”
Mũi tên xuyên vào đám bụi rậm tạo nên những tiếng sột soạt, một con hổ đốm chồm ra, bốn chân chắc nịch xù lông gườm gườm nhìn người.
Tôi hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy hổ thật, kinh sợ không đủ để hình dung tâm trạng tôi lúc này.
Mọi người hoảng hốt biến sắc, “Núi này sao lại có hổ!” Có người quát.
Đám đông xôn xao náo loạn, tôi chợt nhớ tới, Hoắc Khứ Bệnh và Lý Quảng Lợi còn đang ở trong núi! Lưu Tử Ngu cũng đang ở rất gần con hổ.
Nàng sợ tới mức bất động tại chỗ, không dám di chuyển, môi run run không phát ra tiếng.
Chờ đợi một lát, không ai dám manh động, dù sao đây vẫn là vua của núi rừng, không thể xem nhẹ, vài Vũ lâm quân tiến lên mấy bước, con hổ kia lại cào móng vuốt xuống nền đất rống giận rít gào, mày trắng mắt đen thật đáng sợ.
“Cẩn thận!” Tôi thấy Lưu Tử Ngu đã không chịu nổi sắp té xuống ngựa.
Vài thủ vệ phía sau theo đường vòng đến gần Lưu Tử Ngu, con hổ đã dựng lông, đồng tử xanh đen tập trung tiêu cự.
“Grừ…” Mãnh hổ gầm gừ, mồm há to toàn máu để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, lừ lừ nhìn đám thủ vệ đang tiến tới.
Gắt gao siết chặt dây cương, bụng đột nhiên quặn đau, tôi chịu không nổi nằm rạp trên lưng ngựa thở dốc.
“Đừng manh động!” Hoắc Khứ Bệnh chạy ra từ khe núi đối diện, ghìm dây cương rồi hét sang bên này.
Chàng chậm rãi giục ngựa vừa phi tới vừa giương cung, lòng tôi thót lại, mọi người đều đang giương cung hướng vào con hổ nhưng không ai dám bắn, sợ bất cẩn sẽ chọc giận mãnh thú.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên một mũi tên lao thẳng về phía con hổ, tôi bất giác che miệng, nhưng mũi tên này thiếu chính xác chỉ sượt qua đuôi nó.
“Tài bắn cung của bổn vương không tinh, xấu hổ quá!” Lưu Thuấn nhún vai, tôi nhất thời giận dữ, quay đầu quát, “Ngươi có ý gì, không để ý tới an nguy của người khác sao!”
“Phiêu Kỵ tướng quân dũng mãnh phi thường, mãnh hổ này có đáng là gì!” Hai tay hắn khoanh lại như đang xem kịch vui.
Lời còn chưa dứt, lần này đã chọc giận con dã thú, nó xông về phía Lưu Tử Ngu.
“A!” Lưu Tử Ngu hoảng hốt làm con ngựa trắng chấn kinh, giậm chân loạn xạ, nàng ngồi trên lưng ngựa lắc lư muốn ngã nhào.
“Chiêu Dương công chúa!” Hoắc Khứ Bệnh vội chạy tới.
“Mau bảo hộ tướng quân!” Tôi ra lệnh, hai người họ càng chạy càng xa, thoắt cái đã chạy vào trong núi với con hổ đuổi theo sau.
Ngồi không yên, tôi bất chấp lời khuyên can nhất quyết chạy theo, tôi không thể trơ mắt nhìn chàng bị thương.
“Mỹ Nhân đừng đi, nếu bị mãnh hổ làm bị thương, bệ hạ chắc chắn sẽ đau lòng.”
“Nếu có ai bị thương, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tôi hung hăng nói với hắn rồi vút roi đuổi theo.
Mãnh hổ bám sát Lưu Tử Ngu, Hoắc Khứ Bệnh rút bảo kiếm bên hông ra che chở nàng bên cạnh rồi đâm về phía dã thú.
Chàng đang dùng chính mình làm mồi nhử thu hút sự chú ý của con hổ, giải vây cho Lưu Tử Ngu.
Mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương tôi, thần kinh căng thẳng cùng với cảm giác không nói nên lời, tôi không biết giữa họ là thế nào, nhưng Hoắc Khứ Bệnh vì nàng mà không màng đến an nguy bản thân, hoặc giả chàng đã nắm chắc phần thắng.
Tôi còn đang suy nghĩ thì chàng vút roi vào con ngựa trắng, ngựa bị đau hí dài rồi chạy như điên, “Người theo đường cũ chạy về! Càng nhanh càng tốt!”
“Hoắc Tướng quân, a!” Lưu Tử Ngu nghiêng ngả nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm, mãnh hổ lại theo sát Hoắc Khứ Bệnh, thừa dịp chàng đang nói lập tức chồm tới.
“Cẩn thận phía sau!” Tôi không kịp nghĩ ngợi, rút một mũi tên nhắm ngay con hổ bắn tới.
“Dao Ca!” Chàng chạy về phía tôi, tôi vừa tránh sự truy đuổi của con hổ vừa chạy vào núi, bắn ngược lại vài mũi tên nhưng đều không trúng, chỉ có một mũi sượt qua cổ nó.
“Đừng bắn nữa, chạy vào rừng đi!” Hoắc Khứ Bệnh ở phía sau la lên, tôi quay đầu thấy mãnh hổ và chàng đang vờn nhau, tôi kinh hãi tột cùng.
Bụng lại đau quặn lên, lực tay giảm bớt, tôi cảm thấy cả người suy yếu, Đạp Tuyết mất sự điều khiển của tôi nên chạy loạn.
“Ui…” Từng đợt đau đớn ập đến, đằng sau là mãnh hổ đang gào thét, “Hoắc Khứ Bệnh!”
“Nàng ráng chịu đựng!” Chàng đập vào chân ngựa, tuấn mã càng chạy dữ dội hơn, tôi quay lại thấy mãnh hổ đang chồm tới, đôi chân cường tráng giương lên chộp vào móng sau Đạp Tuyết.
Tôi cũng rơi xuống ngựa, lăn vài vòng trong bụi cỏ rồi đập vào gốc cây.
Mãnh hổ vẫn đuổi theo, tôi cực kỳ hoảng sợ, không còn sức để đứng dậy nữa, chỉ biết chết trân tại chỗ, bàn tay bấm vào lòng đất, trước mắt là con ngươi đen tối hung ác, một mùi tanh nồng phả đến.
“Cứu muội…Hoắc Khứ Bệnh, cứu muội…” Tôi nhắm mắt chờ chết, càng lúc càng tuyệt vọng, dù thế nào tôi cũng chưa từng nghĩ đến có ngày lại táng thân trong miệng hổ.
Một tiếng gào vang vọng, tôi dính sát vào gốc cây, kinh hãi đến mức không thốt lên lời nữa.
Chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt tôi, mùi máu tươi nồng nặc khiến tôi tưởng mình sắp chết.
Tiếng kiếm đâm thủng da thịt liên tiếp vang lên, cây cỏ gãy rạp, tôi chậm rãi mở mắt ra thấy thân hình khổng lồ của mãnh hổ đang gục ngã xuống.
Hoắc Khứ Bệnh cầm bảo kiếm, bình tĩnh đứng phía sau, tóc mai tán loạn, giáp y nhiễm máu đỏ sẫm, máu vẫn còn nhỏ tong tong trên lưỡi kiếm.
Như đã qua cả thế kỷ, tôi nhìn chàng, nước mắt dâng đầy hốc mắt.
“Không sao rồi!” Chàng hổn hển, chầm chậm bước về phía tôi, dáng người cao lớn che khuất mặt trời, chàng ném kiếm đi rồi ngồi xuống, ôm chầm lấy tôi, khàn giọng nói, “Không sao rồi!”
Tôi nức nở khóc, trong cảnh sống chết hiểm nghèo tôi mới biết bản thân đã sợ đến mức nào, chàng vỗ về lưng tôi, ôm tôi trong lòng, “Ngốc ạ, nàng cũng biết là nguy hiểm đấy, nếu ta tới chậm một bước thì… hậu quả không thể tưởng tượng được.”
“Muội rất sợ, sợ chàng không đến cứu muội… Muội thấy chàng quan tâm nàng ấy như vậy, thậm chí liều cả tánh mạng… Chàng có biết muội lo cho chàng lắm không?” Tôi nói năng hỗn loạn, liên tiếp đánh vào ngực chàng.
“Ôi…” Chàng giữ tay tôi, dùng miệng che miệng tôi lại, tôi trợn mắt, lời còn chưa nói hết đã tiêu tan trong sự dịu dàng.
“Nàng không tin tưởng kiếm thuật của ta sao?” Chàng vừa hôn mút vừa nghiêng người tôi dựa vào thân cây, mở tách chân ra, lại chọc ghẹo.
Lòng tôi rối loạn lại bị chàng áp chế, chỉ có thể ngoan ngoãn dựa vào người chàng.
“Nếu muội gặp nguy nan, chàng có liều mạng như vậy không?” Tôi đẩy chàng ra, tức giận nói.
Chàng lại cúi đầu ngậm môi tôi, mút vào, “Sẽ không.”
“Chàng…”
“Ta sẽ dâng chính mình vào miệng hổ, để nó không ăn nàng.” Chàng ôn nhu ôm tôi vào lòng, cằm cọ trên đỉnh đầu tôi.
“Vậy muội thà để nó ăn muội.” Tôi khẽ lẩm bẩm.
Chàng dùng vạt áo tôi cẩn thận lui chùi vết máu trên mặt tôi, hơi thở chàng gần trong gang tấc, tôi say mê vuốt ve khuôn mặt chàng mà chẳng bao giờ thấy đủ.
“Ta sợ ta không thể khống chế được!” Chàng siết chặt vòng eo tôi, mắt lấp lánh.
Tôi lẳng lặng nhắm mắt nhưng bất ngờ bụng tôi lại quặn thắt, tôi đau đớn ôm bụng.
“Nàng làm sao thế?” Chàng luống cuống ôm tôi.
“Đau quá!” Tôi đau đến đuối sức, nói không ra hơi.
“Có phải bị thương chỗ nào rồi không?” Chàng tìm kiếm, đặt tôi nằm xuống rồi nắm tay tôi.
Tôi lắc đầu, chàng vừa ôm tôi lên vừa nói, “Ta đưa nàng đi gặp thái y, nàng cố chịu đựng!”
“Muội ráng chịu một lát là hết thôi…” Tôi nhấc tay lên nhưng không đặt được lên vai chàng.
Chàng không nói thêm, ôm tôi chạy thật nhanh, còn đang chật vật vì tuấn mã không biết chạy đi đâu, chàng kéo đầu tôi vào ngực, bước chân vững chãi, tôi mơ màng thấy hốc mắt chàng phiếm hồng.
“Phiêu Kỵ tướng quân!”
Hoắc Khứ Bệnh khựng lại, tôi dựa vào chàng mà lòng chợt lạnh, Lưu Triệt đã thống lĩnh đoàn người chạy tới đang quan sát trên lưng ngựa.
“Lý Mỹ Nhân bị thương, cần chữa trị khẩn cấp!” Chàng không hoang mang, vội vàng nói.
“Không phải trách nhiệm của khanh, chú ý lễ quân thần.” Lưu Triệt xoay người xuống ngựa, lạnh lùng đảo qua rồi kéo tay tôi thô lỗ lôi lại.
Tôi mơ màng thiếp đi, hắn bế tôi lên rồi cao giọng hạ lệnh, “Chuẩn bị ngự liễn, truyền thái y!”
“Tuân chỉ.”
Tôi nằm trong lòng hắn nhìn về phía Hoắc Khứ Bệnh, chàng vẫn đứng im bất động, ánh mắt lo âu.
“Bổn cung không sao, tướng quân yên tâm…”
Lưu Triệt hừ lạnh rời khỏi đám đông, nhanh chóng vào ngự liễn rồi kéo mành che xuống.