“Bệ hạ nói tỷ còn bệnh nên để cho tỷ tĩnh dưỡng. Nhưng nếu tỷ thấy đã khá hơn thì nên ra ngoài tản bộ.” Nàng mềm mỏng khuyên nhủ.
“Muốn ra ngoài thì phải hỏi ý các thị vệ mới được.” Tôi liếc ra ngoài điện, thủ vệ sâm nghiêm thế kia.
Nàng lại cười mỉm, ghé vào tai tôi nói, “Chuyện đó có đáng gì, muội đưa tỷ ra ngoài bằng lối sau, họ chắc chắn không phát hiện ra đâu.”
Lưu Tử Ngu có vẻ rất quen thuộc với Cam Tuyền Cung, tôi theo nàng chui ra khỏi cánh cổng tò vò sau các, quanh co lượn lờ rồi bước vào một con đường trong rừng cây.
Mấy ngày trước mưa nhẹ nên quang cảnh núi rừng như thay áo mới, xanh mướt dễ chịu, tôi dang cánh tay hít vào thật sâu, bị giam cầm trong Chiêu Tiên Các mấy ngày, bây giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tỷ xem đó là Thừa Quang Cung.” Lưu Tử Ngu kéo tôi đi, làn váy xanh dập dềnh dưới chân.
“Muội mặc bộ này rất đẹp.” Tôi bật thốt.
“Bệ hạ cũng nói thế, là cung trang Hoàng hậu nương nương tặng cho, muội rất thích.” Nàng sinh động quay lại, để lộ lúm đồng tiền như hoa.
Tôi đột nhiên nhớ lại, kiểu dáng màu sắc này giống y như cung trang Lưu Triệt ban thưởng cho tôi trong đại yến sắc phong, mọi sự trùng hợp đến mức này khiến tôi không thể không nghi ngờ mục đích của Vệ Tử Phu.
Đi qua rừng cây hòe rậm rạp, loáng thoáng có thể thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn phía sau như có bóng người nhoáng lên.
Lưu Tử Ngu khựng lại, nắm chặt tay áo tôi, hai gò má nàng ửng hồng nhìn về phía trước, hàm răng cắn xuống bờ môi đỏ mọng.
“Làm sao vậy?” Tôi nghi hoặc nói.
Nàng lấy từ trong lòng ra một khối ngọc hình rồng sáng bóng đặt vào bàn tay, “Đây là Nhai Thí, trong cung yến hai năm trước muội nhắm trúng nó nên cầu khẩn phụ vương xin chàng cho muội, chỉ sợ chàng đã quên rồi.”
Rồng là biểu tượng tối cao của thời cổ đại, cha mẹ sinh con trời sinh tính, con thứ nhất gọi là Bá Hạ, phải gánh vác bia đá; con thứ hai là Ly Vẫn, ăn lửa và sống trong cung điện; con thứ ba là Bồ Lao, sống trong tự miếu đánh chuông đồng; con thứ tư gọi là Ngục Thất, như một người canh giữ hổ; con thứ năm là Thao Thiết, tham lam sống xa hoa; con thứ sáu là Toan Nghê, khắc trên tòa sen phật tọa; con thứ bảy là Tù Ngưu, đầu thứ sừng lân; con thứ tám là Nhai Tí, độc ác như sài lang; con thứ chín là Tiêu Đồ, im lặng giữ cửa.
“Bệ hạ đối với muội thật tốt, đến Nhai Tí cũng có thể tặng muội.” Nhìn vẻ mặt u buồn của nàng tôi đã sáng tỏ, tình cảm nàng dành cho Lưu Triệt không hề bình thường.
Không ngờ nàng lại ngẩng đầu, cầm miếng ngọc kinh ngạc nói, “Liên quan gì đến bệ hạ?”
Tôi sửng sốt, “Khối ngọc này không phải bệ hạ…”
“Mỹ nhân tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể nghĩ đến bệ hạ được nhỉ?!” Nàng che tay áo cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên nhưng vẫn dõi mắt trông xa.
Dưới tàng cây là một bóng áo trắng phiêu động, thân ảnh một nam tử đứng giữa đám người cầm kiếm đang hành lễ, mắt tôi lướt qua rồi dừng lại.
“Nam tử trong lòng muội phải dũng mãnh phi phàm như tướng quân vậy, nếu không thể kiến công lập nghiệp, uổng phí kiếp nam nhi!” Nàng thong thả đi trước.
Tôi đứng chôn chân, ánh mắt Lưu Tử Ngu dính lấy nam tử áo trắng kia, khi hắn quay đầu lại thì trên khuôn mặt bình thản là khí khái bừng bừng.
“Là Phiêu Kỵ tướng quân tặng muội?” Tôi kinh ngạc.
Hoắc Khứ Bệnh rời khỏi đám đông, đi vào rừng cây hòe, bóng râm loang loáng đan xen, nắng mặt trời càng lúc càng chói chang.
“Long ngọc Nhai Tí vốn là vật trang trí trên kiếm của chàng, muội còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ nghĩ lại thì thật bạo gan quá!” Qua bóng dáng tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên này tôi như nhìn thấy một thiếu niên vào hai năm trước, dưới ánh đuốc rực sáng vào đêm thượng tị, khi tôi tặng chàng quả đu đủ, chàng đã tặng lại tôi chính miếng ngọc đó.
Hóa ra, nam tử trong lòng nàng lại là Hoắc Khứ Bệnh!
Còn đang thất thần, Lưu Tử Ngu đã cất bước thướt tha đi tới, vướng vào mép váy mà ngã vào lòng Hoắc Khứ Bệnh, nàng thẹn thùng ngẩng đầu, tôi bỗng dưng sững người, một suy nghĩ bất chợt lóe lên, tôi cảm thấy họ rất xứng đôi.
“Đa tạ Tướng quân!” Nàng ổn định lại, khối ngọc rớt từ trong tay áo xuống mặt cỏ.
“Không cần đa lễ.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn lướt qua nàng, ngưng lại một chút rồi cúi người nhặt miếng ngọc lên đặt trong lòng bàn tay, như đang suy nghĩ gì đó rồi trả lại nàng.
“Phiêu Kỵ tướng quân, ngài còn nhớ khối ngọc này không?” Ngay khi Hoắc Khứ Bệnh xoay người thì Lưu Tử Ngu vội nói.
Tôi núp trong bóng râm nín thở lắng nghe, những gì liên quan đến chàng tôi đều không kìm nén muốn được biết.
Thật lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, cách mấy bụi hoa, tôi ngẩng lên đối diện với cặp mắt thâm sâu của chàng.
“Hoắc Tướng quân, ngài còn nhớ hai năm trước, có một nữ tử đã hỏi xin ngài khối ngọc này…” Nàng cố lấy dũng khí, chắn trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, dáng người nhỏ bé yêu kiều đối lập với bóng dáng cao lớn của Hoắc Khứ Bệnh
“Có khỏe không?” Chàng lướt qua Lưu Tử Ngu nhìn tôi nói.
“Ừ…” Tôi cười buồn gật đầu.
“Ngài biết mỹ nhân tỷ tỷ?” Nàng bừng tỉnh từ hồi ức.
“Vị này là Chiêu Dương công chúa Lưu Tử Ngu.” Tôi ra vẻ trang trọng nói.
Hoắc Khứ Bệnh hơi quay đầu, không buồn không vui nói, “Là nàng à, hai năm trước còn là một tiểu cô nương.”
“Nghe nói ngài mới ốm dậy, phụ vương ta có mang chút linh dược từ đất phong đến, nếu tướng quân không chê…” Nàng khép tay áo, gió nhẹ vi vu lướt qua dáng người đang nhu mỳ cúi đầu tựa một đóa sen thẹn thùng đón gió.
“Không sao, đa tạ Chiêu Dương công chúa quan tâm.” Chàng chắp tay vái chào.
“Tướng quân tới hồ ngắm hoa sao, hoa sen ở đây đẹp nhất Cam Tuyền Cung đó.” Lưu Tử Ngu nhiệt tình nói.
“Không có người bầu bạn, cảnh đẹp cũng phí hoài!” Chàng nhìn mặt hồ xanh biếc.
“Sao không có người, ta và mỹ nhân tỷ tỷ cũng đi ngắm hoa.” Lưu Tử Ngu không biết quan hệ giữa tôi và Hoắc Khứ Bệnh nên không hiểu ẩn ý trong lời chàng, chạy đến bờ hồ vẫy chúng tôi.
“Bệ hạ có làm khó nàng không? Mấy ngày không gặp nàng lại gầy đi rồi.” Chàng hơi cúi đầu nói bên tai tôi.
“Làm phiền Đại tướng quân, muội mới áy náy.”
“Lần này không phải là ngẫu nhiên, mọi sự nàng phải cẩn thận.” Chàng nắm chuôi kiếm, chúng tôi ngưng mắt nhìn nhau.
“Hoắc Tướng quân, ngài mau đến xem.” Nàng đứng bên bờ hồ nâng một đóa sen mới nở.
“Muội bị giam trong Chiêu Tiên Các, e rằng lại có chuyện không hay, chàng ra với nàng đi.” Tôi đẩy chàng.
Tôi vừa xoay người lại nghe thấy chàng gọi, tôi quay đầu nở một nụ cười gượng gạo, “Tĩnh dưỡng cho thật tốt, xây dựng cơ đồ mới là điều muội hy vọng ở chàng, bảo trọng!”
Bóng cây hắt xuống khuôn mặt trông nghiêng của chàng tạo ra những chấm loang lổ, áo trắng đón gió, lưỡi kiếm vung lên tựa như Chiến thần trên đỉnh Cửu thiên, quanh chàng hào quang sáng lóa, chàng phải rạp mình trên lưng ngựa rong ruổi nơi sa trường mới không phụ hào khí ngút trời này.
“Bảo trọng!” Chàng dứt khoát quay đầu đi về phía hồ.
Lưu Tử Ngu cười rạng rỡ, tôi đi xuyên qua khu rừng mà lòng cảm thấy mất mát khó tỏ, là vì vẻ đẹp và xuất thân cao quý của nàng hay vì trong đời chàng đã xuất hiện một nữ tử…
“Mỹ nhân, người hù chết chúng nô tỳ rồi!” Trở lại Chiêu Tiên Các tôi nhìn thấy cả phòng đầy những khuôn mặt đang thất kinh.
“Không có chuyện gì thì lui ra đi, bổn cung đi nằm một lát.” Có lẽ là mùa hạ nóng bức, lại thêm vấn đề Lưu Tử Ngu nên ngực tôi như bị đè ép, đầu óc choáng váng.
Căn bệnh của tôi đã có từ hai năm trước, khi ở Định Tương thì giảm bớt nhưng mỗi khi vào hạ lại tái phát, từng có vài Thái y chẩn bệnh nhưng đều không có kết quả, nói không được nguyên do.
Lần này bị cấm cung trong Chiêu Tiên Các không giống lần ở Thừa Minh Điện, tôi đã thật sự bị giam cầm, Lưu Triệt cho phép người ngoài có thể vào thăm nhưng không cho phép tôi ra cửa nửa bước, còn hắn thì tất nhiên chưa từng xuất hiện, nhưng hắn đối với tôi cũng không tồi, Yến cơ đi rồi, mấy ngày sau đã phái Nam Lăng từ Y Lan Điện đến, chuyên trách chăm sóc tôi.
Tôi nghĩ, Lưu Triệt đã thật sự nổi giận, bây giờ còn giữ tôi lại, mục đích duy nhất là kiềm chế thế lực Vệ gia mà thôi.
“Mỹ nhân, đã một tháng qua, lần thứ năm người bị như vậy rồi, để nô tỳ truyền thái y…” Nam Lăng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, vỗ vỗ lên lưng tôi.
Gần đây, tôi thường xuyên thấy dạ dày khó chịu, chỉ cần thấy đồ ăn dầu mỡ là sẽ nôn nao quặn bụng, rồi nôn ra bằng sạch những thứ có trong bụng.
Bữa trưa Vệ Tử Phu lấy danh nghĩa Hoàng hậu, là chưởng quản hậu cung mà lệnh cung nhân đem tới các hộp thức ăn, canh gan ngỗng đặc chế của ngự thiện phòng cam tuyền cung, tôi cả ngày bồn chồn bứt rứt, chỉ có mỹ thực mới kích thích được giác quan và bây giờ tôi cũng chỉ có thể tìm vui bằng chính khẩu vị của mình.
“Gan ngỗng đúng là ngon nhưng nô tỳ nghe nói thịt ngan tính hàn, sợ với chứng khí hư của người…” Nam Lăng lo lắng nói.
“Lâu không ăn thịt, dạ dày cũng trống không, sao lại yếu đuối đến mức này chứ?” Tôi ngầm hiểu, cơ thể này từ lâu đã có mầm bệnh.
Không phải nói Lý phu nhân mất sớm sao, xem ra không sai, những khi nản lòng đến bất lực thì tôi lại tự an ủi mình, có lẽ sẽ nhanh chóng được giải thoát thôi.
Cho nên tôi kiên quyết không mời Thái y, thứ nhất, Thái y chỉ sợ cũng không có cách nào, chắc lại ép dùng thêm thuốc đắng. Thứ hai, trong lòng ẩn chút giận dỗi, Lưu Triệt tức giận không muốn gặp tôi, tôi cũng không thèm mượn cớ, tránh người ngoài lại hiểu lầm tôi dùng bệnh tật để lấy lại sủng ái.
“Lấy trà hoa Yến tắc Tây Vực tiến cống ngâm một ly cũng có thể chữa trị.” Tôi nôn đến mất sức, mệt mỏi tựa vào đầu giường.
Hương trà dịu ngọt xộc vào mũi tạm thời áp chế cơn nhộn nhạo trong bụng, bên ngoài lá vàng lả tả rơi, tôi thốt nhiên hoảng hốt, mùa thu giữa tận cùng trống trải đang lặng lẽ tìm về, lại một năm nữa sắp qua.
Mê man ngủ cả buổi chiều, trong mộng cứ có những tiếng động xì xào, khi tỉnh lại thì ngoài mành đúng là có tiếng người, âm thanh bi thương vô hạn, văng vẳng xa xăm, tôi nín thở yên lặng nghe, lúc trầm lúc bổng, tôi bất giác cất bước, dựa vào lan can dõi mắt trông về phía núi rừng bao la.
Dừng lại rồi âm luật lại tăng lên, tôi đẩy cánh cửa ra, không thấy bóng dáng cung tỳ nào nhưng cũng không có ai ngăn cản. Tôi đi thẳng ra ngoài, gió núi chiều tà lạnh lẽo, tôi vô thức vòng tay quanh mình, hóa ra là tăng y.
Âm điệu này mê hoặc tâm trí tôi, tựa như đã từng nghe ở đâu đó rất lâu trước đây.