Tiểu Hạ đứng trước cửa nhà Vô Ưu hỏi, nhưng hai tròng mắt sáng lên, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà Phương Đông Dạ. Cô ta vốn tưởng rằng, tổng giám đốc phải sống trong ngôi biệt thự sa hoa gì gì đó, lại không ngờ, sống ở một nơi bình thường như thế này. Lại có thể sống trong một căn nhà bình thường như vậy? Thế không phải chứng tỏ, anh không coi thường người nghèo sao? Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Tiểu Hạ cười càng sáng lạn hơn.
Vô Ưu nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiểu Hạ, cười nói:
"Nếu như cô muốn gặp anh ta, sau này chỉ cần thường xuyên tới nhà tôi là có thể gặp rồi."
Nói xong, ánh mắt giảo hoạt, nháy nháy với Tiểu Hạ. Tiểu Hạ hết sức vui mừng hỏi:
"Có thể chứ?"
Vô Ưu gật đầu thật mạnh, như là chuyện đương nhiên nói:
"Đương nhiên rồi, cô là bạn tốt nhất của tôi, tôi đương nhiên sẽ giúp cô."
Đồng thời mở cửa đi vào. Tiểu Hạ liền hưng phấn ôm lấy cổ Vô Ưu, thét to:
"Vô Ưu, cô thật sự là quá tốt."
Cô ta thật lòng cao hứng. Nếu như Vô Ưu thật sự không tranh giành với cô ta, toàn tâm giúp cô ta như đã nói. Cô ta sẵn lòng làm bạn tốt của cô.
"Mẹ, vị này hẳn là dì Tiểu Hạ đi."
Nhạc Diễm nghe thấy tiếng nói liền đi ra, đúng lúc chứng kiến cảnh Tiểu Hạ đang hưng phấn ôm Vô Ưu. Bộ dáng hai người cười đến là hớn hở, không nhịn được nghĩ thầm, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Ngay cả cười cũng đơn thuần như nhau.
Tiểu Hạ sau khi nghe thấy giọng Nhạc Diễm, nụ cười trên mặt càng lớn hơn. Cảm giác chính mình thực sự đã bị sự ghen ghét làm cho mê muội rồi. Nếu bọn họ là hàng xóm, như vậy tổng giám đốc khẳng định sẽ biết Vô Ưu có một đứa con trai. Nếu nói như vậy, tổng giám đốc làm sao có thể thích Vô Ưu được đây. Nghĩ vậy, Tiểu Hạ lại thấy mình hôm nay hơi quá đáng rồi. Cô cười buông Vô Ưu ra, sau đó quay đầu nhìn Nhạc Diễm chào hỏi:
"Xin chào. Cháu chính là Bé Diễm hả?"
"Chào dì. Hai ngươi trò chuyện đi, cháu về phòng đây."
Nhạc Diễm sau khi liếc mắt nhìn Tiểu Hạ một cái, gật đầu lễ phép. Người tên Tiểu Hạ này nhìn có vẻ không phải người xấu, mẹ ở với cô ta hẳn sẽ không bị khi dễ. Nhạc Diễm nhìn nụ cười thật lòng lúc này của Tiểu Hạ, nên đưa ra kết luận đơn giản.
Tiểu Hạ nhìn Nhạc Diễm xoay người rời đi, trong lòng có một cảm giác kỳ quái. Đứa nhỏ này thật xinh đẹp! Nhưng như thế nào cứ cảm thấy có chỗ nào quen quen nhỉ? Hẳn là không phải đã gặp qua rồi, bởi cậu bé xinh đẹp như vậy, nếu gặp rồi, nhất định sẽ nhớ rõ!
"Tiểu Hạ, làm sao vậy?"
Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ giống như đang suy tư gì, không nhịn được quan tâm hỏi. Mà Tiểu Hạ quyết định tín nhiệm Vô Ưu, nói những điều đang nghĩ trong lòng ra:
"Tôi nhìn Bé Diễm cảm thấy rất quen. Cứ như đã gặp ở đâu rồi vậy."
"Ha ha, có phải rất giống tổng giám đốc không?"
Chỉ một câu nói vô tình của Vô Ưu, đã lập tức làm Tiểu Hạ ngây ngẩn cả người. Trong thời gian ngắn ngủi, trên mặt cô ta xuất hiện đủ loại biểu cảm. Giật mình có, không cam lòng có, căng thẳng có, tức giận cũng có. Đủ loại tâm tình đan xen, cuối cùng biến thành một loại - đó chính là thái độ rất không vừa lòng với Vô Ưu.
Cô ta như thế nào có thể lừa gạt tình cảm của cô ta như vậy? Hết lần này đến lần khác, xem cô ta như con ngốc, mang ra vui đùa. Bề ngoài trông rõ là thanh khiết, thoạt nhìn cứ như đứa trẻ ngoan ngoãn. Còn nói cái gì mà bạn tốt nhất, sẽ giúp cô ta nữa chứ. Nhưng, lại có thể có một đứa con lớn như vậy với tổng giám đốc. Khó trách, nhiều người đến công ty dự tuyển như vậy, cô ta lại là người được chọn. Thì ra là nguyên nhân này. Chính mình thật ngốc đi, lại có thể thực sự tin cô ta sẽ giúp mình.
"Tiểu Hạ, cô làm sao vậy? Đã hù dọa tới cô rồi sao?"
Vô Ưu nhìn mặt Tiểu Hạ có chút khủng bố, cẩn thận hỏi. Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu oán trách, nước mắt cũng bắt đầu trào ra. Có thể thấy được, cô ta thật sự chưa bao giờ tức giận đến như vậy.
Thấy bộ dạng này của Tiểu Hạ, Vô Ưu liền luống ca luống cuống. Tay chân hết đưa lên rồi lại hạ xuống, nói:
"Tiểu Hạ, cô hiểu lầm rồi. Cô thật sự hiểu lầm rồi, cô nghe tôi giải thích. Tôi xin cô nghe tôi giải thích có được không. Cô thật sự hiểu lầm rồi."
Trong lòng Vô Ưu không nhịn được tự mắng mình ngốc nghếch. Cô biết rõ là Tiểu Hạ thích tổng giám đốc, thế mà còn nói như vậy, để người ta hiểu lầm.
Tiểu Hạ nhìn vẻ hốt hoảng của Vô Ưu, trong lòng nghĩ, không cần gì phải giải thích cả. Đang định xoay người rời đi, nhưng lại nghĩ nghĩ. Nếu như cô ta cứ đi như vậy, chẳng phải là chẳng thu hoạch được gì sao. Không những không có cơ hội trả thù người bạn dối trá này, mà ngay cả cơ hội tiếp cận Phương Đông Dạ cũng không còn. Nghĩ vậy, Tiểu Hạ cố nuốt sự phẫn nộ trong lòng xuống, nhìn Vô Ưu nói:
"Được. Tôi nghe cô giải thích. Chúng ta đi vào phòng cô."
Tiểu Hạ vốn là một người thông minh. Cô ta cũng không muốn kinh động đến Nhạc Diễm, không biết, thực ra bây giờ Nhạc Diễm đang đeo tai nghe, nên cũng chẳng thể biết hai người đang làm gì.
..
"Cho nên, ý của cô là, Bé Diễm không phải con của tổng giám đốc?"
Nghe Vô Ưu giải thích xong, Tiểu Hạ nhìn cô không dám tin. Vô Ưu dùng sức gật đầu khẳng định, cứ như lại sợ Tiểu Hạ hiểu lầm nữa vậy.
Ngươi lừa kẻ ngu sao?
Những lời này thiếu chút nữa đã buột ra khỏi miệng Tiểu Hạ. Nếu không phải cô ta đã từng thấy ánh mắt tổng giám đốc nhìn Vô Ưu, có lẽ, cô ta còn có thể tin, trên thế giới, thật sự có sự trùng hợp như vậy. Nhưng, cái vẻ si mê lộ rõ mồn một trong mắt tổng giám đốc, tình cảm không chút nào che đậy đó. Có đánh chết, cô ta cũng không tin đây là trùng hợp. Nhạc Diễm chính là con tổng giám đốc. Điều này tuyệt đối không sai được.
"Việc này, nếu như Bé Diễm không phải là con của tổng giám đốc, vậy cha thằng bé là ai?"
Tiểu Hạ nhìn Vô Ưu hỏi. Nếu như là người thân thích của tổng giám đốc, còn có thể có khả năng. Nhưng, đáp án sau của Vô Ưu, lại làm cho kỳ vọng cuối cùng của cô ta tan biến.
"Tiểu Hạ, tôi nói nhỏ cho cô nghe a. Thật ra, tôi cũng không nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ là ở “Diễm”, nhưng tôi lúc đó uống hơn nhiều, lúc ấy xảy ra chuyện gì, tôi thực sự không nhớ được." Vô Ưu vô tội nói ra sự thật.
"Cô thật sự tin, trên thế giới này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
Tiểu Hạ nói châm chọc, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy hối hận rồi. Nếu để Vô Ưu biết Nhạc Diễm chính là con của tổng giám đốc, đối với cô ta sẽ chẳng có lợi gì cả. Nhưng, bây giờ hối hận cũng đã muộn. Vô Ưu không nhịn được bắt đầu nổi lên sự nghi ngờ:
"Tôi cũng cảm thấy sao lại quá trùng hợp như vậy. Tôi vốn cũng định đi xét nghiệm ADN rồi. Nhưng tổng giám đốc nói, lúc đó, anh ta đang ở Pháp, hơn nữa, cũng rất sẵn lòng đi kiểm tra ADN để chứng minh mình trong sạch. Tôi cảm thấy, anh ta nhất định không có gạt tôi, cho nên, tôi mới tin."
Đúng vậy. Tổng giám đốc chẳng việc gì mà lừa gạt Vô Ưu như thế. Xem ra, bên trong chuyện này chắc có vấn đề gì rồi.
Tiểu Hạ nghĩ như vậy, nhưng câu nói tiếp theo của Vô Ưu, làm cho cô ta lập tức trở nên nhạy bén:
"Nghe cô nói như vậy, tôi cũng cảm thấy rất khó tin. Có lẽ, tôi phải đưa bọn họ đi xét nghiệm ADN cho yên tâm vậy."
Không thể nào!
Tiểu Hạ thiếu chút nữa đã la lên, nhưng, ngay thời khắc cuối cùng, cô ta đã thành công chế ngự bản thân mình. Hai mắt cô ta lóe lóe, sau đó làm bộ như bừng tỉnh nói:
"Ah, tôi nhớ ra rồi."
"Sao hả?"
Vô Ưu nhìn Tiểu Hạ khó hiểu. Tiểu Hạ cười nói:
"Tôi nhớ ra rồi. Xem ra tôi thực sự đã hiểu lầm rồi."
"Uh?"
Vô Ưu nhìn bộ dáng cả kinh bất chợt của Tiểu Hạ, không hiểu gì cả. Tiểu Hạ trước đây nói chuyện rất dễ hiểu. Sao bây giờ, cô ta nói gì mình cũng không hiểu được nha. Thấy ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu nhìn mình, Tiểu Hạ lập tức cười giải thích, nói:
"Là như thế này. Cô vừa nói, lúc ấy tổng giám đốc đang ở Pháp đúng không. Giờ tôi mới nhớ ra, đúng thật, hồi đó tôi cũng đang du học bên Pháp, còn nhìn thấy tổng giám đốc tham gia cuộc phỏng vấn dành cho danh nhân nữa."
Lời nói của Tiểu Hạ có trăm ngàn sơ hở đi. Đừng nói là lúc ấy Phương Đông Dạ căn bản không có ở Pháp, mà cho dù có đang ở Pháp, anh cũng không có khả năng xuất hiện trong TV được. Bởi vì, chỉ cần người hơi biết về anh cũng có thể biết được, anh chưa bao giờ lấy thân phận tổng giám độc tập đoàn ‘Trụ’ tham gia bất kỳ chương trình nào.
Hết thảy những điều này, Vô Ưu đều hoàn toàn không biết, cho nên, sau khi nghe Tiểu Hạ nói xong, cô hoàn toàn cho rằng, Nhạc Diễm tuyệt đối không phải là con của Phương Đông Dạ.