"Bà ơi, chúng cháu đi đây, tuần sau sẽ về thăm bà."
Một cậu nhóc non nớt, xinh đẹp đến khác thường, khoát tay với một bà lão. Bà lão cũng khoát khoát tay lại, giọng nuối tiếc:
"Uh, tiểu bảo bối, nhớ đọc sách chăm chỉ, chăm sóc mẹ tốt nhé."
Vô Ưu vừa nghe xong, mặt đen lại. Nói gì vậy hả? Phải là mình chăm sóc tên tiểu quỷ này mới đúng chứ. Tên tiểu quỷ kia thấy cô không phục, liếc mắt một cái, sau đó nói với bà đang đứng cạnh xe:
"Vâng, bà yên tâm. Cháu sẽ chăm sóc người phụ nữ này thật tốt."
Đúng như mọi người dự đoán, bé trai đáng yêu trông như thiên sứ này, chính là kết quả trong lúc mơ hồ, tưởng bại mà thành, của Vô Ưu năm năm trước. Thiên tài từ khi còn trong bụng - Nhạc Diễm.
Xe đi càng lúc càng xa. Cậu bé kia cuối cùng cũng thôi không vẫy tay từ biệt bà nữa, ngồi ngay ngắn lại chỗ của mình.
Bốp!
"Hả, mẹ làm gì vậy?"
Vừa ngồi ngay ngắn, liền bị Vô Ưu tát luôn một cái vào đâu. Cô đã phải nhẫn nhịn lâu lắm rồi. Cô trợn mắt trừng trừng nói:
"Cái gì là ‘người phụ nữ này’? Ta là mẹ ngươi. Ta nhọc nhằn, khổ sở, mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra ngươi. Ngươi lại không biết ơn, ngay cả mẹ mình cũng gọi thế hả?"
Thấy mẹ vẫn vì lí do cũ rích này, mà tức giận đến lần thứ một trăm lẻ một rồi. Cậu bé bất đắc dĩ nói:
"Ai biết có phải mẹ mơ mơ màng màng, rồi ôm lầm một đứa bé về không chứ.”
Bốp!
Như thường tình, cô không lưu tình, lại giáng xuống một cái tát. Cậu bé nhìn mẹ, rên lên, nói:
"Mẹ không được đánh như thế. Vừa nghĩ đến ngốc như mẹ, con đã thấy không muốn sống rồi."
Vô Ưu nghe xong, không do dự, lại giơ tay về phía con, định ra đòn lần thứ ba.
"Ha ha. . ."
Nghe được tiếng cười của anh lái xe thuê Phúc Thành, Vô Ưu xấu hổ, liền thu cánh tay lại. Ngượng ngùng nói:
"Ha hả, Anh Phúc Thành, khiến anh chê cười rồi."
Phúc Thành là hàng xóm ở quê của cô. Lần này, anh ta đặc biệt đưa hai mẹ con cô về thành phố. Thấy Vô Ưu xấu hổ, người có tướng mạo chất phác tên Phúc Thành vội vàng thành thật nói:
"Không có, tôi chỉ cảm thấy mẹ con hai người tình cảm tình thật tốt thôi". Giọng nói không che giấu ý hâm mộ. Khi nhìn Vô Ưu, ánh mắt lại lộ ra tình cảm khác thường.
Đồ ngốc nghếch này có chỗ nào đáng giá để người ta thích chứ?
Nhạc Diễm chỉ cần liếc mắt một cái, đã nhìn thấy tình cảm trong mắt Phúc Thành.
Rõ ràng như vậy. Ngay cả tên nhóc Nhạc Diễm cũng nhìn ra, thế nhưng, Vô Ưu lại không hề biết gì. Chỉ tỏ thái độ khinh thường, khi nghe anh ta khen tình cảm mẹ con cô tốt.
Đối với đứa con “già trước tuổi” này, Vô Ưu thật sự có chút buồn bực. Cô thật không biết, lúc trước mình đã lên giường với người nào, mà sinh ra một đứa con bất bình thường như thế. Ba tuổi đã hiểu chuyện đến dọa người. Không khóc, không nghịch, lại có thể tự chăm sóc cho mình. Bây giờ vừa mới bốn tuổi, đã thông minh làm cho người ta không chịu được rồi. Thật không thể tưởng tượng, rốt cuộc, mình đã trộm được gen của ai, mà sinh ra một tên nhóc bất bình thường như thế này hả.
Nhạc Diễm nhìn điệu bộ mẹ quyệt miệng trông thật đáng yêu, không chống lại được sự quyến rũ, liền dựa sát vào mẹ. Thân thể nho nhỏ chạm vào cánh tay Vô Ưu, đôi mắt xinh đẹp mở to, vô cùng nhu thuận, cười nói:
"Mẹ à, con phát hiện ra, mẹ trông thật xinh nha." Vô Ưu đang định đẩy Nhạc Diễm ra, nghe thấy con nói thế, liền lộ ra nụ cười sảng khoái.
"Hừ, điều này còn phải nói. Ha hả, bảo bối, con khát nước rồi, mẹ lấy nước hoa quả cho con uống nha. Ha hả. . ."
Nhạc Diễm nhìn bộ dáng đơn thuần của mẹ, không nhịn được nở nụ cười. Cậu bé thật sự không biết, mẹ cậu ngốc như thế, sao lại có thể sinh ra một đứa con thông minh như cậu? Là mẹ cậu quá ngốc, nên sinh ra cậu đột biến như thế, hay là do nửa gien kia?
Nhưng mà, nói thật thì, có đôi khi cậu nghĩ, mẹ cậu ngu ngơ như thế này cũng hay. Cậu chỉ cần liếc mắt một cái, đã nhìn ra vui, buồn, chán, ghét của mẹ rồi. Hơn nữa, muốn làm mẹ vui, cũng thật dễ dàng nha. Chăm sóc mẹ, cậu có cảm giác như đạt thành tựu, lại không mệt.
Nhìn mẹ vừa vò đầu, cau mày, vừa lẩm bẩm:
"Rõ ràng mẹ đã bỏ trong túi rồi mà."
Nhạc Diễm bất đắc dĩ nhìn Vô Ưu đang cố gắng tìm kiếm, liền từ balô con gấu trên lưng cô, lấy ra hai bình nước hoa quả.
"Hả, thì ra là ở đó hả. Ha hả."
Vô Ưu cười khúc khích cầm bình nước hoa quả. Làm cậu bé 5 tuổi Nhạc Diễm lại một lần nữa không nhịn được nghĩ: rốt cuộc, ba mình là người như thế nào đây? Sao mình lại xuất hiện trên đời? Tìm cơ hội, phải hỏi rõ ràng mới được.
...
"Anh Phúc Thành, cám ơn anh nha. Hẹn gặp lại!"
Sau khi tới nhà trọ, Vô Ưu cười, nói lời từ biệt với Phúc Thành. Phúc Thành nhìn hai tròng mắt đơn thuần của Vô Ưu, có chút bất đắc dĩ. Năm năm trước, lần đầu tiên thấy Vô Ưu, anh đã thấy thích cô rồi. Vốn định tìm người làm mai, nhưng lại biết cô đang mang thai. Thật ra anh ta cũng không ngại, nhưng lại bị người nhà phản đối kịch liệt. Thế mà cũng đã năm năm rồi.
Năm năm, nói là dài thì cũng không dài, nhưng, để chờ một người mà mình yêu, thì cũng thật rất dài đi.
Phúc Thành không phải là chưa từng thử thích qua người khác, nhưng, anh lại không làm được. Cho nên cứ chờ như vậy, không biết là chờ Vô Ưu phát hiện ra tình cảm của mình, hay là chờ người nhà anh ta đồng ý nữa. Cũng không thể nói anh chờ đợi như thế là ngu xuẩn, bởi đến bây giờ, người nhà của anh đã tỏ ý, sẽ tôn trọng quyết định của anh.
Vô Ưu vốn là một cô gái tốt, truyền thống. Năm năm qua, cha mẹ Phúc Thành đã thấy rõ ràng. Mà Nhạc Diễm lại càng là một đứa trẻ ngoan. Cho nên, mặc dù không biết vì sao cô chưa chồng đã có con, lại thấy con mình si mê cô như vậy, cha mẹ anh cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Kiên trì năm năm, cuối cùng cũng có kết quả, Phúc Thành vốn đang rất hào hứng. Nhưng, khi thấy trên mặt Vô Ưu không có một tia tình cảm nào dành cho mình, thì không khỏi bực mình.
"Anh Phúc Thành, anh còn có chuyện gì nữa sao?"
Vô Ưu thấy Phúc Thành vẫn đứng ngẩn người, không nhúc nhích, tò mò hỏi. Phúc Thành cười lắc đầu nói:
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Nói xong, xoay người như muốn chạy, nhưng, được hai bước liền dừng lại.
Lần này chia tay, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp mặt, nếu như nhân cơ hội này không thổ lộ, ở cái thành phố xa hoa này, nói không chừng, Vô Ưu sẽ thích người khác mất. Nghĩ như vậy, anh ta không thể cứ thế mà đi được, nhất định phải bày tỏ bây giờ. Phúc Thành liền quay người lại.
"Vô Ưu. . ."
"Anh Phúc Thành, anh có chuyện gì sao?"
Vô Ưu dù không thông minh, nhưng cũng có thể nhìn ra bộ dạng ấp a ấp úng, không bình thường của Phúc Thành. Nhạc Diễm đang ngồi một bên xem trò, cũng đã nhìn ra dụng ý của anh ta.
Cậu bé biết, Phúc Thành là người đàn ông tốt bụng, thành thật. Cậu cũng biết, anh ta thật sự thích bà mẹ ngốc nghếch của mình. Nhưng, cậu không thể để anh ta như ý được. Bởi, cậu chưa thể tưởng tượng được, nếu mẹ theo anh ta, thì người cha chưa biết mặt kia, khi phát hiện ra sẽ như thế nào. Hơn nữa, cha bây giờ không có ở đây, cậu có nghĩa vụ phải giúp ba trông chừng bà mẹ ngốc nghếch này.
"Tôi. . ."
"Chú Phúc Thành chắc là không nỡ xa cháu hả, đúng không?"
Nhạc Diễm vội vàng tiến lên, đứng chặn ở giữa Phúc Thành và Vô Ưu. Ngăn hành động muốn tới gần Vô Ưu của anh ta lại. Phúc Thành nhìn bộ dạng đáng yêu của Nhạc Diễm, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, tươi cười nói:
"Đúng vậy, chú không nỡ xa bé Diễm."
"Bé Diễm cũng không nỡ xa chú Phúc Thành. Nhưng mà không sao nha, cháu sẽ về thăm chú thường xuyên."
"Thật như thế hả, vậy thì tốt rồi."
"Vậy hẹn gặp lại chú Phúc Thành."
"Gặp lại."
Nhạc Diễm như chỉ đợi nghe Phúc Thành nói hai từ ‘gặp lại’, liền nhấc một bọc nhỏ từ dưới mặt đất lên, sau đó kéo kéo tay Vô Ưu nói:
"Mẹ… Mẹ không nói hẹn gặp lại chú Phúc Thành sao?"
"Ah, Anh Phúc Thành, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại!"
Phúc Thành nhìn nụ cười vô cùng sáng lạn của Nhạc Diễm, thấy Vô Ưu lại nói lời từ biệt với mình, thì không khỏi thất vọng, ý thức được chính mình lại vừa mất một cơ hội thổ lộ. Thật là kỳ quái! Rõ ràng mình đã hạ quyết tâm, vừa rồi sao lại không biểu lộ được đây? Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?
Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt uể oải, ảo não của Phúc Thành, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt.