Sau khi điện thọai được kết nối, Phương Đông Dạ kể rõ mọi chuyện cho Nhạc Diễm nghe. Anh còn chưa kịp hỏi cậu bé câu nào, thế nhưng cậu bé đã hỏi một đống rồi. Phương Đông Dạ buồn bực nói:
"Con cũng không biết? Vậy rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?" Trong đầu Phương Đông Dạ xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
Nhạc Diễm nói bóng gió:
"Mẹ thật không nói với cha lấy tiền để làm gì sao? Cha cũng không hỏi mẹ?"
Phương Đông Dạ suy nghĩ kỹ lại, sau đó nói:
"Hình như mẹ con có nói, bảo để xử lý việc cho cha! Nhưng cha đâu có nợ tiền người ta!"
Nhạc Diễm nghe thấy giọng nói rối mù của Phương Đông Dạ, nhàn nhạt nói:
"Có thể là vô tình mắc nợ."
"Có ý gì? Bé Diễm, có phải con đã biết chuyện gì không?"
Chỉ một câu nói của tên nhóc, ngay lập tức làm cho Phương Đông Dạ nổi lên nghi ngờ. Nhạc Diễm nói:
"Con buột miệng nói thế thôi. Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa, con cúp máy đây. Con sẽ giúp cha gọi điện cho mẹ, hỏi xem mẹ đang ở đâu, sau đó sẽ gọi điện báo cho cha biết."
Nhạc Diễm nói xong, cúp điện thoại, còn Phương Đông Dạ lại suy nghĩ cẩn thận. . .
Vô tình mắc nợ? Phương Đông Dạ anh giàu nứt đố đổ vách, sao có thể thiếu nợ tiền bạc người khác được!!
Không hiểu! Không hiểu!
……….
"Học trưởng!"
Vô Ưu và Đường Tiếu vừa bước vào quán “Cà phê Thượng Đảo” liền nhìn thấy ngay hình ảnh ưu nhã của Hoắc Lãng đang ngồi chỗ cửa sổ. Trên khuôn mặt anh tuấn, nho nhã của anh, phủ lên một lớp sầu muộn, nhìn qua có một vẻ đẹp buồn.
Hoắc Lãng nghe thấy giọng nói liến thoáng của Vô Ưu, khuôn mặt đang nhìn ra ngoài cửa sổ hiện lên một nụ cười yếu ớt, anh đứng dậy dịu dàng nói với Vô Ưu:
"Tiểu Ưu, em đến rồi hả?"
Nói xong, anh nhìn Đường Tiếu gật đầu chào hỏi, sau đó tự giới thiệu:
"Xin chào, tôi là Hoắc Lãng, học trưởng của Tiểu Ưu."
Đường Tiếu thấy thái độ rất tao nhã của Hoắc Lãng, cũng hào phóng gật đầu lại, nói:
"Tôi là Đường Tiếu, là bạn mới quen của chị ấy."
"Em trai, là em trai có được không!"
Vô Ưu nói xong, vẫn như trước nhìn Hoắc Lãng vui vẻ nói:
"Là em trai, em vừa mới quen - cậu em này rất nhát gan nha."
Vô Ưu nói xong, có cảm giác rất thắng lợi cười. Đường Tiếu ấm ức, vẻ mặt lơ đễnh, đưa tay vò vò chiếc mũi của mình nhưng cũng không lên tiếng phản bác lại.
Trước sự thoải mái của hai người, Hoắc Lãng cũng không có phản ứng gì, chỉ lịch sự nói:
"Hai người ngồi xuống trước đã."
"Chị, mời ngồi!"
Đường Tiếu đặt chiếc hộp xuống đất, lịch lãm kéo ghế ra cho Vô Ưu, sau đó làm một tư thế mời thật khoa trương. Vô Ưu không khách khí chút nào, ngồi luôn xuống, sau đó hùng hồn nói:
"Uhm, bây giờ mới giống cậu em trai nhỏ."
Được lợi lại vẫn còn ra vẻ!
Lúc này Vô Ưu chính là có cái đức tính đó. Hoắc Lãng quá hiểu Vô Ưu, cho nên nhìn vẻ mặt bực bội của Đường Tiếu mỉm cười nói:
"Tiểu Ưu là như thế, sau này cậu sẽ quen thôi."
Đường Tiếu thấy Hoắc Lãng chủ động giải thích với mình, nhanh chóng hiểu ra nói:
"Bởi thế nha, bà chị ngốc nghếch này đi rút tiền lại có thể bị người ta cho là đi cướp ngân hàng, tôi cũng không thèm so đó với cô ấy đâu."
Cướp ngân hàng?
Hoắc Lãng rất hiểu Vô Ưu, trong lúc vô ý gây ra họa là chuyện thường tình, nhưng chuyện “cướp ngân hàng” thì có vẻ quá nghiêm trọng đi? Tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy, khuôn mặt đang có phần sầu muộn của Hoắc Lãng đột nhiên giãn ra, trên mặt xuất hiện nụ cười hứng thú.
Vô Ưu thấy Đường Tiếu bóc mẽ mình để làm trò cười cho học trưởng, không cam lòng đuối lý nói:
"Đúng vậy, trang phục của em có phần hơi “quá”, nhưng cũng không thể trách em được nha. Lúc vừa nghe thấy tiếng chuông báo động, cậu bảo vệ này cũng sợ hãi mà ngồi chồm hỗm luôn xuống đất, em lo lắng cho sự an toàn của bản thân, cũng có gì là đáng trách chứ!"
Ách!
Đường Tiếu bị Vô Ưu nhắc tới chuyện mất mặt này, khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời thoáng cái đã xuất hiện một mảng hồng. Đường Tiếu liếc mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Vô Ưu, sau đó quay ngoắt đầu sang hướng khác.
"Hai vị dùng gì ạ?"
Lúc này nhân viên phục vụ đi tới, xem như đã hóa giải cho sự lúng túng của Đường Tiếu.
"Cà phê!"
"Cà phê!"
Hai người đồng thời nói ra yêu cầu của mình. Hoắc Lãng nghe thấy âm thanh ăn khớp của bọn họ, cười nói:
"Xem ra tình cảm của hai người cũng không tệ nha. Có thể thấy Vô Ưu kết giao được với một người bạn như cậu, thật là tốt. Như vậy tôi cũng yên tâm rồi."
Hoắc Lãng nói xong, trong mắt xuất hiện vẻ nhẹ nhõm.
Có ý gì? Anh ta phải đi sao?
Đường Tiếu nghe ra ẩn ý trong lời Hoắc Lãng, cho nên không nhịn được nhìn anh. Hoắc Lãng cũng không hề tránh né nhìn hắn cười. Nụ cười này đã biểu thị cho sự thừa nhận. Mà bà chị Vô Ưu ngốc nghếch này, lại chỉ nghe được một nửa câu, cho nên nói:
"Cái gì mà tình cảm không tệ chứ! Cậu ta chẳng qua chỉ là cậu nhỏ nhát gan!"
Cô nói xong, quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đường Tiếu, hào phóng nói:
"Nhưng mà cũng không sao nha. Sau này có người chị này rồi, lúc cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Không tức giận! Không tức giận! Không tức giận!. . .
Đường Tiếu tự trấn an chính mình bình tĩnh lại, chờ Vô Ưu nói xong, trên mặt mang theo nụ cười giả dối, cười vô cùng khoa trương nói:
"Vậy ở chỗ này em trai phải cảm ơn bà chị trước rồi."
Vô Ưu khoát tay, không chút khách khí nói:
"Không cần khách sáo, chị bảo vệ em là điều nên làm!"
Xí!
Đường Tiếu không thèm để ý đến vẻ mặt tươi cười đắc ý của Vô Ưu, quay ra nhận ly cà phê phục vụ mang đến, sau đó cẩn thận đặt tới trước mặt Vô Ưu, nói:
"Cẩn thận nóng."
Hắn nói xong, cũng bưng ly cà phê của mình lên, không nói gì từ từ khuấy đều, rồi lẳng lặng nhấm nháp.
Hắn biết Vô Ưu mang nhiều tiền như vậy đến gặp học trưởng, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói, cho nên hắn rất lịch sự tự tách mình qua một bên.
...
Dụng ý của Đường Tiếu Hoắc Lãng rất hiểu rõ, nhưng anh lại càng hiểu Vô Ưu hơn. Với tính cách của Vô Ưu, nếu người ta không chủ động hỏi cô, mà chỉ dùng cách ám chỉ khéo léo thì cô sẽ không thể hiểu được. Vì vậy Hoắc Lãng nhìn Vô Ưu hỏi:
"Tiểu Ưu, em vội vã tìm anh không phải là để giới thiệu người bạn mới đó chứ?"
"Ah! Học trưởng, anh không nói suýt nữa em đã quên!"
Quả nhiên, đúng như dự liệu của Hoắc Lãng, Vô Ưu đã thật sự quên mất. Đường Tiếu nghe Vô Ưu nói xong, vì sự trì trệ của cô mà lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Nhưng khi hắn nhìn sang Hoắc Lãng, thấy anh vẫn cười thản nhiên trong lòng không khỏi run lên.
Nụ cười của Hoắc Lãng, bên trong chứa quá nhiều sự bao dung, quá nhiều sự yêu chiều. Ngoài ra, nhận thức cùng cảm giác tự nhiên này khiến hắn kinh hãi. Tình cảm của bọn họ hẳn là tốt lắm, rất, rất tốt đi? Hắn không hiểu tại sao, nhận thức bất chợt này, lại có thể làm cho trong lòng hắn có chút không thoải mái!
Quái đản!
Đối với tâm trạng bất bình thường của mình, Đường Tiếu có chút khó tin. Hắn cúi đầu xuống nghĩ ngợi, chẳng lẽ mình đã mắc phải bệnh quái lạ gì, nhưng lại cảm giác có người dựa sát vào mình, hắn ngẩng đầu lên, ngay lập tức càng hoảng sợ. Vô Ưu đang nheo mắt nhìn hắn đầy ngờ vực.
"Cô làm gì vậy?"
Đường Tiếu hơi chột dạ hỏi. Vô Ưu đáp lại:
"Làm gì? Là phải hỏi cậu đang làm gì mới đúng. Tôi nói với cậu mấy câu rồi, cậu cũng chẳng thèm để ý. Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Ạch?
Nói với hắn?
Có nói sao?
Đường Tiếu không dám tin nhìn về phía Hoắc Lãng. Hoắc Lãng nhìn hắn mỉm cười, ánh mắt như đã sáng tỏ, hiểu hết những suy nghĩ miên man trong lòng hắn. Đột nhiên vẻ mặt Đường Tiếu đầy bối rối, hắn vội vàng áp chế sự khác thường này lại, nhìn Vô Ưu nói:
"Chị hai, cô hù chết người ta rồi. Nhất là cô lại dùng cái vẻ mặt này, có đùa cũng đừng dọa người ta như vậy chứ. Cho nên sau này cô đừng có cứ tí lại dựa sát vào người ta như thế nữa!"
"Đường Tiếu!!!"
Trước sự không nể nang của Đường Tiếu, Vô Ưu thẹn quá hóa giận quát lên. Hoắc Lãng nhìn hai người giống như cặp tình nhân trẻ cãi nhau thì lắc đầu rụt rè khuyên giải:
"Được rồi, được rồi, đừng tranh cãi nữa. Vô Ưu, cái hộp bên chân cậu ấy là em bảo cậu ấy mang đến sao?"
Uhm!
Hoắc Lãng hỏi xong, Vô Ưu gật đầu khẳng định. Đường Tiếu vội vàng nhấc chiếc hộp lên, đẩy ly cà phê sang một bên rồi đặt chiếc hộp vào chỗ đó, sau nhìn Vô Ưu, chờ chỉ thị tiếp theo của cô.
"Bên trong là gì vậy?"
Hoắc Lãng tò mò hỏi, anh nhìn chiếc hộp này có chút quen quen, hình như là hộp chuyên dụng của ngân hàng dành cho những khách hàng rút khoản tiền lớn. Không phải là Vô Ưu rút tiền đưa cho anh đó chứ? Nghĩ đến cái ý nghĩ kỳ quái của mình, Hoắc Lãng lộ ra nụ cười thản nhiên. Một người yêu tiền chuẩn như Vô Ưu, chưa nói đến việc cô không thể có nhiều tiền như thế, mà cho dù cô có có, cũng không thể đưa cho người khác. Nói không chừng, cô còn có thể mỗi ngày đều ôm tiền trốn miết trong nhà, không ra ngoài ý chứ.
Vô Ưu cẩn thận nhìn bốn xung quanh, sau khi xác định không có ai nghe lén mới cười hì hì, thần thần bí bí vẫy vẫy Hoắc Lãng, ý bảo anh sát lại gần mình.
Ha ha. . .
Trước hành động đáng yêu của Vô Ưu, Hoắc Lãng không nhịn được bật cười. Anh nhìn cô một cái, sau đó áp đến gần cô. Không phải là vì anh thật sự tò mò nên mới như thế, mà bởi vì nếu đổi lại là người khác, khi nhìn thấy biểu hiện tinh ranh, sinh động đáng yêu như thế này của cô, thì cũng không thể đành lòng để cô thất vọng được.
Sau khi Hoắc Lãng đã áp lại gần, Vô Ưu mới nói rành rọt một chữ:
"Tiền!"
Tiền?
Hoắc Lãng ngồi trở lại vị trí của mình, sau đó khó hiểu nhìn Vô Ưu. Mặt Vô Ưu biểu lộ rõ vẻ khẳng định, đồng thời gật mạnh đầu với anh. Điệu bộ nghiêm túc này của cô, lại một lần nữa khiến Hoắc Lãng lộ ra nụ cười yêu thương.
"Em nói thật đó! Anh không tin hỏi Tiểu Tiếu đi."
Tiểu Tiếu!!
Hoắc Lãng không cần xác nhận lại từ Đường Tiếu, vì anh đương nhiên biết Vô Ưu sẽ không có khả năng nói đùa chuyện này. Mà Đường Tiếu vốn đang im lặng, lại không thể chịu được nữa rồi. Tiểu Tiếu? Mặc dù bà chị này đã gần 30 tuổi, nhưng tại sao khi cô gọi hắn như thế, lại khiến cho hắn khó chịu đến vậy chứ?
"Chị hai, tôi xin cô sau này gọi tôi bằng cả tên họ đầy đủ là Đường Tiếu được không. Tiểu Tiếu? Cô gọi con mình sao? Hay là con chó nhỏ hả?"
Đường Tiếu phản kháng bất chợt như thế, làm Vô Ưu không thể lý giải được. Cô nói hiển nhiên:
"Sao vậy? Tiểu Tiếu nghe rất dễ nghe nha, nghe cảm thấy rất đáng yêu à!"
Đáng yêu?
Đường Tiếu phản kháng lại không khách khí:
"Chị hai, chẳng có người đàn ông nào muốn người khác hình dung mình đáng yêu đâu!"
Đối với câu nói của Đường Tiếu, Vô Ưu trả lời hờ hững:
"Đáng yêu thì sao? Đây là một từ khen ngợi đó, chàng trai vô vị."
"Cô... Cái bà chị này đúng là, khiến người ta không nhịn được nữa rồi!"
Lần này Đường Tiếu đúng là tú tài gặp phải binh, có lý không thuyết phục được mà(*). Cuối cùng hắn đành khoát tay nói:
(*) Ý nói dân đọc sách gặp phải dân võ biền, bụng đầy đạo lý nhưng không thể nói lại được người kia.
"Thôi, trước hết hai người cứ nói chuyện chính sự đi. Chỉ có điều, sau này cô không được gọi tôi là ‘Tiểu Tiếu’ nữa, nếu cô còn gọi tôi như thế tôi sẽ gọi cô là ‘bà thím’ đó."
Bà thím!
Vô Ưu nghe Đường Tiếu gọi mình như thế, không chút khách khí nói:
"Cậu gọi tôi là bà thím thì tôi sẽ gọi cậu là cháu ngọai, cháu trai nha."
Trước phản ứng nhanh nhẹn của Vô Ưu, Đường Tiếu cười nói:
"Bà thím, có vẻ như đầu óc của thím cũng phản ứng nhanh nha, xem ra trong thời gian ngắn sẽ chưa mắc phải chứng ‘mất trí nhớ của người già’ đâu."
"Cậu. . ."
...
Hoắc Lãng nhìn hai người bọn họ đấu khẩu với nhau, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ. Chỉ có ở cùng một chỗ với Vô Ưu anh mới có thể tìm thấy những niềm vui giản dị như thế này.
"Tiểu Ưu, em xác định là không có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Hoắc Lãng vốn muốn xem bọn họ tiếp tục đấu võ mồm, vì dù sao quán cà phê này trừ người bán hàng ra cũng chẳng còn ai nữa, chỉ có điều anh lại muốn nghe Vô Ưu nói chuyện chính sự trước, vì có vẻ như là chuyện quan trọng. Còn về chuyện đấu võ mồm của hai người, chắc là trước khi anh đi cũng được nhìn thấy thôi.
Vô Ưu nhìn ánh mắt mang theo ý cười đầy thân thiết của Hoắc Lãng, giở tính trẻ con nói với Đường Tiếu:
"Hừ, không chấp nhặt với trẻ con như cậu!"
Lần này Đường Tiếu rất hào phóng không cãi lại Vô Ưu nữa, d✩đ✩l✩q✩đ nhưng hắn cũng đồng thời hiểu được, tính khí của bà chị Vô Ưu này giống hệt trẻ con, chỉ cần người ta nói cô một câu, nhất định cô sẽ nói lại một câu, cho nên nếu như hắn không dừng trước, e rằng người ta vẫn tiếp tục tranh cãi, rồi lại ầm ĩ lên mất.
...
"Học trưởng, hôm nay em tới đây là để xin lỗi anh thay Phương Đông Dạ."
Tất cả mọi người đều đã im lặng, lúc này Vô Ưu mới nghiêm túc nói chuyện chính sự.
Hoắc Lãng cảm thấy hứng thú, hỏi:
"Xin lỗi thay Phương Đông Dạ? Xin lỗi về chuyện gì?"
Anh cũng không cho rằng, Phương Đông Dạ cảm thấy có lỗi với anh về bất kỳ điều gì đó, hơn nữa lại còn để Vô Ưu mang theo tiền đến gặp anh.
Sau khi Vô Ưu suy nghĩ một lúc mới nói:
"Không phải là lần trước nhân viên trong công ty bị trúng độc nên học trưởng bị ép nghỉ việc sao?"
Nói đến đây, Vô Ưu không biết mở lời tiếp như thế nào nữa. Hoắc Lãng suy nghĩ một lúc, cười hỏi:
"Đúng vậy, tiếp theo, không phải là em định nói, bây giờ đã điều tra ra nguyên nhân không có liên quan gì đến anh, cho nên tổng giám đốc mới cử em mang tiền đến bồi thường cho anh đó chứ?"
Đúng vậy!
Vô Ưu rất muốn trả lời như vậy. Nói như vậy thì cô sẽ không phải nói ra cái sự thật khó mở miệng kia nữa. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô vẫn cảm thấy mình nên nói ra sự thật. Mặc dù cô biết, có đôi khi sự thật thực sự rất khó nói, nhưng cô cũng biết, một lời nói dối khi đã được nói ra, thì sẽ phải dùng đến vô vàn những lời nói dối khác để che đậy cho nó. Cuối cùng lại giống như Phương Đông Dạ, khắp nơi đều là nói dối, rồi lại không chịu nổi đả kích.
"Học trưởng, thật ra vì lần đó em đi ăn cơm cùng anh, tên Phương Đông Dạ kia ghen, cho nên anh ta đã sai người trong phòng ăn. . . . ."
Nói đến đây, Vô Ưu len lén nhìn Hoắc Lãng, hy vọng anh hiểu được ý cô, để cô không phải nói tiếp nữa. Vô Ưu nói như thế thật ra Hoắc Lãng cũng đã hiểu rõ rồi, anh vừa định mở miệng biểu đạt ý kiến của mình, thì Đường Tiếu im lặng chưa được hai phút đã sợ hãi mở miệng kêu lên:
"Này, chị hai, cô nói là vị tổng giám đốc đẹp hôm trước, tổng giám đốc tập đoàn ‘Trụ’ sao?"
"Đúng thế. Sao vậy?"
Vô Ưu không hiểu tại sao vẻ mặt Đường Tiếu lại khoa trương đến như thế. Đường Tiếu nghe Vô Ưu nói xong thì càng cười sảng khoái hơn, nói:
"Ha ha ha ha ha, chị hai, có phải là cô đã quá đề cao bản thân rồi không? Người ta tướng mạo, địa vị như vậy, sao có thể vì cô, một người… một người như thế… một người… ư ư ư ư phụ nữ mà ghen. Thậm chí còn sai người đầu độc nhân viên của mình. Thoạt nhìn thì thấy thị lực của vị tổng giám đốc đẹp trai kia có vẻ cũng tốt lắm, ngẫm lại cũng biết là không có khả năng nha. . ."
Đường Tiếu vừa nói, vừa nhìn Vô Ưu lắc lắc đầu, giống như cô là một loại hàng hóa thứ phẩm vậy. Thái độ cùng ánh mắt, vẻ mặt đó, Vô Ưu nhìn thấy thật hận không thể cắn cho hắn một cái.
"Cái gì mà nói tôi là một người ‘ư ư ư ư phụ nữ’? Cái gì mà nói thoạt nhìn thì thấy thị lực của Phương Đông Dạ có vẻ cũng tốt lắm? Tốt nhất cậu nên nói cho rõ ràng đi!!"
Vô Ưu chờ Đường Tiếu nói xong, tức giận nhìn hắn nói. Mặc dù bạn bè cô không nhiều, nhưng không phải bọn họ đều nói là cô đáng yêu sao? Cũng chỉ có hắn là xem cô không đáng một xu!
Đối với sự tức giận của Vô Ưu, Đường Tiếu chẳng những không bớt phóng túng, mà ngược lại còn vừa cười vừa nói:
"Nói thật thôi mà, vã mồ hôi, thế giới này to lớn như thế, sao lại không thể dung nạp được một lời nói thật lòng nho nhỏ của tôi đây!" Lời lẽ cùng bộ dáng này, khiến cho đầu óc Vô Ưu chưa kịp vận động thì cơ thể đã làm ra phản ứng rồi.
Bốp!
"Á, bà chị này, đá người ta!"
Đường Tiếu ôm chân đau đớn nhìn Vô Ưu lên án. Vô Ưu cười nói:
"Thế nào? Biết đau sao? Biết đau thì câm miệng lại."
Đường Tiếu nói:
"Được, được, tôi không chọc vào được, sẽ trốn không nổi nha! Tôi đi chỗ khác là được chứ gì!"
Hắn nói xong, bê ly cà phê của mình sang bàn bên cạnh ngồi.
Ha ha. . .
Hoắc Lãng cười vui vẻ, cảm thấy Đường Tiếu thật sự rất hiểu chuyện, tự chuyển sang chỗ khác ngồi, hiển nhiên là hắn đã biết, nếu như hắn còn ngồi ở đây thì hai người bọn họ sẽ không thể nói vào chuyện chính được.
"Vô Ưu, chuyện này, anh đã sớm nghĩ ra rồi."
Hoắc Lãng không hề chần chờ, nói thẳng luôn vào vấn đề. Vô Ưu không dám tin hỏi lại:
"Anh nói, anh biết Phương Đông Dạ hãm hại anh?"
Hoắc Lãng cười ảm đạm xem như cam chịu. Vô Ưu kêu lên:
"Vậy sao trước đó anh không nói cho em biết?"
Lời Vô Ưu nói làm cho Hoắc Lãng cảm thấy hứng thú, anh cười hỏi:
"Nếu như anh nói cho em, thì em sẽ làm như thế nào hả?"
Vô Ưu nghĩ một lúc, sau đó nói:
"Em sẽ đi tìm Phương Đông Dạ, đòi lại sự công bằng cho anh!"
Hoắc Lãng lắc đầu, cười nói:
"Không cần đâu, thật ra như thế cũng không phải là không tốt."
Hoắc Lãng không để cho Vô Ưu có cơ hội tiếp tục đề tài này, anh nghiêm túc nói:
"Vô Ưu, chuyện đã qua rồi sau này đừng nhắc lại nữa. Còn chỗ tiền này em mang về đi, anh không cần đâu."
"Học trưởng, vậy anh muốn gì? Anh ta đã làm ra chuyện sai trái như thế, không thể không bị trừng phạt được?"
Hoắc Lãng ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy bóng dáng Phương Đông Dạ, trong đầu anh chợt nảy lên một trò đùa tai quái, không hề suy nghĩ nhiều, anh nói:
"Vậy em cho anh em ôm một cái đi."