"Tiểu Hạ thật sự đã tới chỗ này sao? Chỗ này thực sự là của xã hội đen ư?"
Vô Ưu nhìn tòa nhà hiện đại, giọng nói tràn đầy hoài nghi. Nhạc Khải cũng bán tin bán nghi nói:
"Chắc là vậy."
Anh cũng chưa tới đây bao giờ, nhưng thông tin chắc là không sai. Vô Ưu gật đầu, sau đó hai người cùng nhau đi vào phía trong tòa nhà.
"Xin lỗi! Xin hỏi các vị là…?"
Vừa đi tới cửa đã bị chặn lại. Vô Ưu nhìn Nhạc Khải. Nhạc Khải lịch sự gật đầu, sau đó nói:
"Chúng tôi đặc biệt đến đây để trả nợ. Xin hỏi, có phải vừa có một vị tiểu thư tên Tiểu Hạ vào trong không?"
Nhạc Khải thấy vẻ mặt nghi ngờ của bọn họ, đoán luôn Tiểu Hạ thực sự đang ở bên trong. Cho nên, tiếp tục nói:
"Anh xem cô ấy đãng trí thế này đây, chi phiếu cũng quên mang đi. Chúng tôi đến để đưa chi phiếu. Anh nhìn xem, đây là chi phiếu năm nghìn vạn."
Bảo vệ nghe Nhạc Khải nói thế, liếc nhìn tấm chi phiếu, nghĩ lại lúc trước khi đi, anh Huy đối với người tên Tiểu Hạ rất ‘nhiệt tình’, đoán là khách hàng ‘đặc biệt’, nên phá lệ để bọn họ đi vào, lại còn chỉ dẫn phòng làm việc của ‘môn chủ’ cho bọn họ nữa.
"Hắc hắc, không nhìn ra, tên nhóc ngươi rất thông minh nha."
Hai người dễ dàng qua được cửa bảo vệ, đi thẳng vào trong. Loại cảm giác này vô cùng thoải mái, Vô Ưu không nhịn được vỗ vỗ vai Nhạc Khải, khen không tiếc lời. Mặt Nhạc Khải lộ ra vẻ khinh thường nói:
"Tên nhóc, tên nhóc cái gì. Sau này gọi tôi là anh Khải."
"Khụ khụ, khụ khụ..."
Vô Ưu nghe anh nói, ho khan dữ dội, mặt như vừa gặp quỷ nhìn Nhạc Khải. Nhạc Khải được thể nói:
"Như thế nào? Không đồng ý? Vậy năm nghìn vạn này liền..."
Uy hiếp!
Vô Ưu dĩ nhiên hiểu ý của anh. Nhưng tên nhóc này nhìn thế nào cũng thấy còn rất trẻ tuổi đi. Bắt cô gọi một người ít tuổi hơn mình là ‘anh’! Điều này quả thực là đạo trời khó tha mà! Nhưng, nếu như không làm theo lời hắn, năm nghìn vạn phải làm sao bây giờ? Không đồng ý cũng không được a! Vô Ưu nghĩ đi nghĩ lại, hỏi đầy mong chờ:
"Khải, anh bao nhiêu tuổi rồi hả?"
"Như thế nào? Em sợ tôi ít tuổi hơn em, chiếm tiện nghi của em hả? Ha ha, yên tâm đi, sẽ không đâu!"
Giọng nói của Nhạc Khải rất tự nhiên, nụ cười cũng hết sức tự tin, giống như đã chắc chắn Vô Ưu ít tuổi hơn anh vậy. Nhưng, Vô Ưu vẫn tràn đầy nghi ngờ. Bởi vì, nhìn dáng vẻ Nhạc Khải, cùng lắm cũng chỉ 24-25 tuổi thôi. Vô Ưu mở to mắt, tinh ranh nhìn Nhạc Khải hỏi:
"Theo lời của anh, vậy nếu như tôi nhiều tuổi hơn anh, có phải yêu cầu của anh sẽ bị hủy bỏ, hơn nữa còn cho Tiểu Hạ vay tiền vô điều kiện?"
Nhạc Khải nhìn Vô Ưu từ trên xuống dưới đánh giá lại một lần nữa, sau đó tự tin nói:
"Đồng ý. Vậy em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Còn nữa, không được tính lãi!"
Vô Ưu biết mình đang giữ lợi thế, nên vội vàng tranh thủ lợi ích cho bạn. Nhạc Khải thờ ơ nói:
"Nếu như em thật sự nhiều tuổi hơn tôi. Tôi gọi em là chị cũng có sao đâu!"
Sự tự tin của Nhạc Khải cũng không phải không có lý do. Dù sao mấy năm qua, cũng coi là đã quen biết vô số người, nhưng, anh lại quên mất một điều, mấy năm qua anh đều sống ở nước ngoài. Người nước ngoài vốn dậy thì sớm, trưởng thành cũng sớm hơn. Cho nên, trong mắt anh, Vô Ưu nhiều nhất cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học mà thôi. Hơn nữa, Vô Ưu so với người khác còn trẻ hơn rất nhiều, cho nên, anh nhận định chắc chắn Vô Ưu so với bạn cùng lứa, tuổi còn ít hơn một chút.
"Tôi 29 tuổi, sắp 30 nha."
Vô Ưu cười nói ra đáp án. Nhạc Khải còn lại kinh ngạc không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm Vô Ưu đầy nghi ngờ. Vô Ưu cười, vỗ vỗ vai anh, sau đó chỉ vào cánh cửa trước mặt nói:
"Em trai, phòng làm của ‘môn chủ’ đó. Em, gõ cửa!"
Nói dối! Nếu cô mà 30 tuổi. Đừng nói anh phải gọi cô bằng chị, mà bảo anh cá cược đập đầu vào tường anh cũng không ngại đi.
Nhạc Khải cho là Vô Ưu không muốn gọi mình là ‘anh Khải’, nên mới nói như vậy. Anh nhìn Vô Ưu buông một câu:
"Hừ, tôi đâu có ngốc nghếch như thế. Trước hết, làm chính sự đã, tí nữa giải quyết chuyện này sau."
Nói xong, ung dung đi tới trước phòng làm việc, bắt đầu gõ cửa...
Cốc cốc cốc... Cốc cốc cốc …
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Thạch Thiên Kình đang đưa tờ chi phiếu cho Tiểu Hạ. Tiểu Hạ nghe thấy tiếng gõ cửa thì sửng sốt, mà Thạch Thiên Kình còn lại như không nghe thấy gì, nói:
"Cầm đi, không lẽ cô đã đổi ý rồi?"
Thạch Thiên Kình nói, ánh mắt lóe lên tia giễu cợt. Giống như chế nhạo cô không có đủ can đảm vậy. Tiểu Hạ bị hắn kích bác, không suy nghĩ nhiều, cầm luôn tờ chi phiếu. Thạch Thiên Kình lộ ra nụ cười đắc ý. Cô quá non, sao có thể trở thành đối thủ của hắn được. Tiểu Hạ nhìn nụ cười của hắn, trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên.
Bập bập bập bập…
"Tiểu Hạ, cô có trong đó không? Tôi là Vô Ưu nè!"
Tiểu Hạ nhận cây bút, đang cắn răng chuẩn bị ký tên vào, đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vô Ưu. Hai mắt cô sáng lên, buông cây bút trong tay xuống. Thạch Thiên Kình cũng đã có dự cảm từ sớm, nên lạnh lùng nói:
"Suy nghĩ kỹ đi. Dựa vào bản thân mình để kiếm tiền trả nợ, hay là để cho cả nhà cùng gánh chung món nợ 6 ngàn vạn này!"
Sáu ngàn vạn!
Tiểu Hạ chần chờ một lúc, cuối cùng khẽ cắn môi, đặt bút ký tên mình...
"Tại sao không có ai nói gì a? Hay là bên trong không có ai?"
Vô Ưu nhìn Nhạc Khải hỏi. Nhạc Khải chỉ nhún nhún vai, anh cũng đâu phải thần tiên, dĩ nhiên không biết rồi. Vô Ưu sốt ruột, đặt tay lên nắm cửa, vặn thử, không ngờ cửa không khóa. Lúc Nhạc Khải phát hiện được, thì cô đã đẩy cánh cửa ra rồi, cho nên, cũng không kịp ngăn lại. Cả người Vô Ưu cũng đã tiến vào...
Khi Tiểu Hạ giao một bản ‘tài liệu’ cho một người đàn ông trông rất âm trầm, thì Thạch Thiên Kình cũng đã nhìn thấy Vô Ưu đang xông vào. Hắn không những không tức giận, còn lộ ra nụ cười vui vẻ. Trong tay còn cầm bản ‘tài liệu’ phất phất với cô, giống như khoe khoang chiến lợi phẩm của mình vậy.
"Tiểu Hạ, cô thế nào rồi? Hắn ta có bắt nạt cô không? Cô thật là, sao không nói một tiếng đã chạy đến đây rồi? Cô có biết, tôi không thấy cô ở nhà rất lo sợ không?"
Vô Ưu vọt tới cạnh Tiểu Hạ, nhìn cô từ trên xuống dưới xem xét, hơn nữa mỗi câu nói đều thể hiện vô vàn sự quan tâm. Tiểu Hạ cảm động cố ngăn nước mắt đang trực trào ra, mỉm cười nhìn Vô Ưu nói:
"Tôi không có chuyện gì cả, rất tốt, thật đó!"
Vô Ưu sau khi tự mình xác định Tiểu Hạ không có chuyện, liền lấy thân che chắn trước mặt cô, sau đó dùng ánh mắt phòng ngự nhìn Thạch Thiên Kình, giống như đề phòng chó sói, nói:
"Tiểu Hạ, đừng sợ. Chúng tôi mang tiền tới cho cô rồi. Tôi sẽ không để cho người khác ức hiếp cô đâu!"
Đối với sự ‘không thiện cảm’ của Vô Ưu, Thạch Thiên Kình cũng chẳng thèm để ý. Đối với kiểu con gái ngây thơ, hắn chẳng có hứng thú. Lần này hắn đã chọn trúng con mồi Tiểu Hạ rồi, nên nhàn nhã dựa vào ghế, tâm tình tốt, chuẩn bị chờ xem con mồi của mình thể hiện. Tiểu Hạ cười khổ một cái, sau đó nói:
"Vô Ưu, cám ơn cô, thật sự cám ơn cô. Nhưng, không cần nữa rồi."
"Không cần? Không cần cái gì?"
Vô Ưu nghe có chút không hiểu. Tiểu Hạ giải thích:
"Chuyện tiền đó. Cám ơn cô đã quan tâm. Nhưng, tôi không cần nữa rồi."
Không cần! Đầu Vô Ưu lập tức đặc quánh rồi, không hiểu chuyện này là như thế nào. Tiểu Hạ đi đến bên cạnh Nhạc Khải, đưa tờ chi phiếu trong tay cho anh.
Nhạc Khải nhận chi phiếu, nhìn lướt qua. Là tờ chi phiếu một ngàn vạn lần trước anh đưa!
Đã xảy ra chuyện gì?
Lần này ánh mắt hoài nghi của Nhạc Khải không đặt trên người Tiểu Hạ, mà là Thạch Thiên Kình. Lần trước anh đã vô tình nghe thấy Thạch Thiên Kình và Phương Đông Dạ nói chuyện với nhau! Trong lòng có một dự cảm bất an. Kết hợp với lời Vô Ưu nói, lại nghĩ trong thời gian ngắn ngủn vài ngày, Tiểu Hạ đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Giờ nhìn thấy cảnh này, một cỗ lửa giận trong lòng bốc lên.
Thật là quá đáng! Dù Tiểu Hạ có không tốt đi chăng nữa, thì dù sao cô cũng là con gái. Hai người đàn ông bọn họ, sao lại có thể làm ra loại chuyện đến mức này được!
"Cám ơn anh, phó tổng giám đốc!"
Tiểu Hạ gật đầu cười với Nhạc Khải. Ánh mắt cô chứa đầy bi thương, ngay lập tức làm trỗi dậy tinh thần hiệp nghĩa của Nhạc Khải. Anh bất ngờ kéo cổ tay Tiểu Hạ, trước sự khó hiểu của cô, sự chậm hiểu của Vô Ưu, ánh mắt nhìn chăm chăm cảnh cáo của Thạch Thiên Kình, lôi cô bước nhanh tới bên cạnh bàn làm việc của hắn.
Nhạc Khải đưa tờ chi phiếu một ngàn vạn vừa nhận lại từ Tiểu Hạ, cùng tờ chi phiếu năm ngàn vạn mượn của học trưởng, giơ lên đập mạnh xuống bàn Thạch Thiên Kình, nhìn hắn khinh bỉ, lạnh lùng nói:
"Là đàn ông, sẽ không làm những việc hổ danh đàn ông. Anh và Phương Đông Dạ đối xử với một người phụ nữ như vậy, không cảm thấy rất đáng hổ thẹn sao?"
Thạch Thiên Kình vẫn như trước, không nói câu nào, cười thản nhiên. Nhưng hai tròng mắt nhìn chằm chằm bàn tay Nhạc Khải đang nắm cổ tay Tiểu Hạ, anh mặt lộ rõ sát khí.
"Phương Đông Dạ? Chuyện này có liên quan gì với tổng giám đốc?"
Đầu óc Vô Ưu vốn đang rối mù, bây giờ lại càng ù ù cạc cạc hơn. Ánh mắt Tiểu Hạ đang nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Nhạc Khải, lúc này, liền chuyển hướng về phía Thạch Thiên Kình. Hắn ta vẫn im lặng, không giải thích câu nào, càng làm cô bực bội muốn khóc. Hắn thừa nhận rồi. Cô biết. Hắn thừa nhận rồi!
"Vô Ưu, tôi nói cho em biết, người này và Phương Đông Dạ, bọn họ cũng chẳng có cái gì tốt..."
"Nhạc Khải!!!"
Tiểu Hạ thấy Nhạc Khải định nói ra chân tướng sự việc, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Tiếng nói cực lớn, giọng đầy thảm thiết, đã thành công làm cho Nhạc Khải im bặt, đồng thời cũng thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Thạch Thiên Kình thấy ánh mắt Tiểu Hạ nhìn mình đầy hận ý. Nhưng, vẫn dửng dưng như cũ, chỉ cười nhạt; Nhạc Khải thì nghĩ, Tiểu Hạ làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân; còn Vô Ưu, trong làm cũng cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng, vì cô vô cùng đơn thuần, nên cũng không thể biết cách xâu chuỗi tất cả các sự việc lại.
Phương Đông Dạ thích Vô Ưu, lại là cha của Bé Diễm. Nếu như để Vô Ưu biết Phương Đông Dạ bàn mưu tính kế làm ra chuyện này, thì với tính cách của Vô Ưu, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh! Như vậy, chắc chắn Vô Ưu sẽ không được hạnh phúc!
Một người bất hạnh như vậy đã đủ rồi, cần gì phải làm cho tất cả mọi người đều không được tốt? Nhất là Vô Ưu lại ngây thơ, tốt bụng như vậy.
Tiểu Hạ ôm trong lòng suy nghĩ này, lên tiếng xoa dịu để Vô Ưu yên lòng:
"Ha ha, Vô Ưu, tôi nghĩ Nhạc Khải nhất định đã hiểu lầm gì đó. Sở dĩ tôi đem tiền trả lại cho anh ấy, là bởi vì tôi đã có tiền rồi."
Ánh mắt Nhạc Khải vẫn như trước, đầy phẫn nộ. Tiền! Đáp ứng làm nhân tình để đổi lấy tiền sao?!
Trong mắt Vô Ưu lộ rõ sự nghi ngờ. Cô không tin trong nháy mắt Tiểu Hạ đã có thể có được nhiều tiền như vậy. Coi như là trúng số cũng không có khả năng nhiều đến như thế.
"Vô Ưu, cô xem nè."
Tiểu Hạ vùng tay ra khỏi bàn tay Nhạc Khải, nở nụ cười cầm lấy bản hợp đồng vừa ký từ chỗ Thạch Thiên Kình, kéo tay Vô Ưu như cố ý tránh xa chỗ Nhạc Khải, đi về phía ghế salon trong phòng, thân mật ôm cô ngồi xuống. Sau đó mở tờ giấy trong tay cho cô xem. Vô Ưu sau khi xem xong, cau mày nói:
"Tiểu Hạ. Sao cô có thể đi. . ."
Không đợi Vô Ưu gào hết, Tiểu Hạ liền vội vàng sít lại gần cô, nói nhỏ giọng:
"Đừng kêu to, cô muốn cho tôi mất mặt sao?"
Vô Ưu vội vàng che miệng lại. Tiểu Hạ cười an ủi nói:
"Thật ra việc này cũng không có gì là không tốt a. Làm việc ở đây sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa, ở đây sẽ không bắt buộc được tôi làm những việc tôi không muốn đâu. Cho nên, cô có thể yên tâm."
"Tiểu Hạ, cô như vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao. Chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa?"
Ánh mắt Vô Ưu lộ vẻ đau lòng, nước mắt cũng bắt đầu lởn vởn, chớp mắt đã chảy ra rồi. Tiểu Hạ không nhịn được ôm lấy Vô Ưu, hai mắt ngấn lệ nói:
"Cô yên tâm, tôi cam đoan với cô, nhất định sẽ chăm sóc mình thật tốt."
Nhưng, nước mắt Vô Ưu vẫn một giọt, một giọt rơi xuống, Tiểu Hạ không đành lòng thấy cô khổ sở như vậy, liền vội vàng nói thêm:
"Như vậy đi, sau này ngày nào tôi cũng điện thoại báo tin bình an cho cô được không? Cô khi nào có thời gian, cũng có thể đến đây thăm tôi. Được không nào?"
"Uh, một lời đã định a!"
Vô Ưu cuối cùng cũng có thể tiếp nhận rồi. Tiểu Hạ sau khi len lén lau nước mắt, cười buông Vô Ưu trong ngực ra. Nhìn Vô Ưu nước mắt lã chã, cười nói:
"Mau đừng khóc nữa. Giống như con mèo nhỏ nhem nhuốc vậy."
"Ha ha, rất xấu sao? Có phải giống như một obasan không?" (obasan: chỉ bà thím nội trợ trong gia đình)
"Không giống! Vô Ưu dễ thương nhất, xinh đẹp nhất."
Hai chị em rốt cuộc cũng nín khóc, mỉm cười rồi. Nhưng, phía sau nụ cười, trong lòng lại không hề thoải mái.
Lòng Tiểu Hạ đầy thương tổn, thật mệt mỏi. Cô biết Phương Đông Dạ không thích cô, là do cô đơn phương tình nguyện. Chỉ không ngờ rằng, anh lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy; Còn Vô Ưu lại tràn đầy bất an, đối với tương lai mờ mịt của Tiểu Hạ.
"Vô Ưu, cô với Nhạc Khải về trước đi. Tôi muốn ở lại chỗ này, trao đổi một chút về công việc."
Đối mặt với nụ cười nhạt của Tiểu Hạ, Vô Ưu không thể làm gì khác hơn là gật đầu, chầm chậm đi tới bên cạnh Nhạc Khải. Nhạc Khải nhìn Vô Ưu yếu ớt đứng bên cạnh, giống như một đứa trẻ, lại nhìn ánh mắt đầy kiên định của Tiểu Hạ, không nhịn được, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Đúng vậy, Phương Đông Dạ vốn là cấp trên của cô, đồng thời cũng là bạn. Nếu như nói ra sự thật tàn nhẫn này, Vô Ưu đơn thuần như vậy, sẽ phải chịu bao tổn thương đây. Giây phút này, Nhạc Khải đã hiểu được mục đích Tiểu Hạ làm như vậy rồi. Anh mỉm cười với Tiểu Hạ, chân thành nói:
"Mọi người đều là bạn. Có chuyện gì cứ đến tìm tôi. Nếu có thể giúp được, tôi tuyệt đối sẽ không nói nửa câu."
Những lời này của Nhạc Khải, không còn nghi ngờ gì, đã thừa nhận Tiểu Hạ là bạn. Tiểu Hạ nhìn anh, vừa cười vừa nói:
"Uh, tôi nhớ rồi."
. . .
"Vô Ưu."
Lúc Vô Ưu và Nhạc Khải vừa đi tới cửa, chuẩn bị ra ngoài, Tiểu Hạ vội vàng gọi giật lại. Trước ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu, chần chờ nói:
"Chuyện đó, ý tôi là, có thời gian, cô hãy kể rõ tình hình cụ thể của mình cho Nhạc Khải đi nha."
Đây là ý gì a?
Không chỉ có Vô Ưu, mà ngay cả Nhạc Khải cũng lộ đầy nghi ngờ.
Tiểu Hạ xấu hổ cười một tiếng, sau đó nói:
"Ý tôi là, tôi cảm thấy bạn bè nên đối xử thẳng thắn với nhau. Nhạc Khải bây giờ cũng là bạn của tôi, cho nên, ta muốn nói là, Nhạc Khải là bạn mới, chuyện cô kể với tôi trước đây, có lẽ cũng cảm thấy hứng thú. Cho nên, cô có thời gian, hãy cùng anh ta hàn huyên tâm sự đi nha. Đúng vậy. Ý tôi là như vậy a."
Tiểu Hạ sau khi nói xong, mồ hôi cũng toát ra rồi. Vô Ưu cười nói:
"Oh, được a."
Nhạc Khải còn lại cũng hiểu được Tiểu Hạ muốn nói cái gì đó, mà Vô Ưu có thể cho anh được đáp án. Thạch Thiên Kình nhìn Tiểu Hạ bản thân khó bảo toàn, nhưng lại ra vẻ Bổ Tát, lúc này cư nhiên lại có thể quan tâm đến chuyện của người khác, thì lộ ra nụ cười châm chọc.
"Vậy tôi đi đây. Tối sẽ dẫn Bé Diễm qua nhà cô ăn cơm!"
Vô Ưu nói không chút khách khí. Tiểu Hạ sau khi nghe đến tên "Bé Diễm", không nhịn được liếc mắt nhìn Nhạc Khải một cái. Nhạc Khải bây giờ cũng là bạn của cô, cô không muốn Nhạc Khải cứ mù quáng lấn sâu vào cuộc tình này. Nhạc Khải cũng đã chú ý tới vẻ bất thường của Tiểu Hạ, cho nên vừa cười vừa nói:
"Tốt a, vậy tối nay tôi cũng đi ăn chực. Tiểu Hạ, cô sẽ không phải là không hoan nghênh tôi đó chứ."
Tiểu Hạ sững sờ. Vừa mới xong còn hy vọng Nhạc Khải sớm biết rõ tình hình. Nhưng, bây giờ lại không nhịn được lo lắng, đột nhiên thấy "Nhạc Diễm", không biết có phải là đả kích quá lớn đối với anh không? Anh có thể chịu đựng được loại đả kích này không? Thoạt nhìn đã biết anh có tình cảm với Vô Ưu.
Tiểu Hạ không nói gì, làm cho tình huống trở nên lúng túng. Nhạc Khải vội vàng nửa đùa nửa thật nói:
"Ha ha, đừng như vậy mà. Cùng lắm là tôi mang thức ăn, mang rượu đến."
Mượn điều này nhắc nhở Tiểu Hạ đang luống cuống. Tiểu Hạ lúc này mới vội cười, phối hợp nói:
"Như vậy a? Tôi đây liền miễn cưỡng đồng ý vậy."
...
"Không nhìn ra được, cô thật đúng là người tốt a."
Sau khi Vô Ưu và Nhạc Khải rời đi, Thạch Thiên Kình thốt lên một câu lạnh lùng, đầy châm chọc. Tiểu Hạ không e dè, nhìn hắn nói:
"Thì ra mục đích của anh là muốn tôi làm nhân tình của anh. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để anh được như ý đâu!"
"Phải không đó? Chúng ta đây rửa mắt chờ xem!"
Giọng nói Thạch Thiên Kình đầy cuồng vọng, ngang ngược.
Kẹt!
Cánh cửa bị mở ra, người không mời tự vào lại là Vô Ưu. Cô nhìn Tiểu Hạ cười cười, sau đó nói:
"Xin lỗi, đã quên mất một việc."
Tiểu Hạ chưa kịp hỏi cô quên gì ở đây. Vô Ưu đã đi thẳng tới trước bàn làm việc của Thạch Thiên Kình, hai tay đè chặt lên mặt bàn, mặt tiến sát về phía Thạch Thiên Kình, hai tròng mắt không hề sợ hãi, nhìn vào mắt hắn, sau đó rành rọt nói:
"Tiểu Hạ là bạn tốt của tôi. Nếu anh dám ức hiếp cô ấy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Hiểu không?"
Thạch Thiên Kình cười thú vị một tiếng, sau đó nói:
"Đã nhìn ra."
Ý của hắn vốn là, đã nhìn ra cô sẽ vì Tiểu Hạ mà tìm hắn liều mạng. Nhưng, cũng không có hứa hẹn không ức hiếp Tiểu Hạ. Nhưng, Vô Ưu đơn thuần của chúng ta lại hiểu là, hắn nói như vậy tỏ ý đã biết. Lời cảnh cáo của cô đã có tác dụng, cho nên vẻ mặt tươi cười rời đi. Tiểu Hạ từ đây cũng phải đối mặt với cuộc sống thuộc về cô. Mặc dù biết rõ, đây là một đoạn đường khó khăn, nhưng, cuộc sống chính là như vậy, không có lựa chọn khác!
Không chỉ có Tiểu Hạ mới như vậy, Vô Ưu và Nhạc Khải cũng giống thế. . .