" Anh hai đã từ chối rồi thì còn đi tìm em làm cái quái gì?"
" Nối lại tình xưa chăng?"
" Tình báo à?" Báo quá báo:" Còn Lục gia thì sao?"
" Là thật đó." Tuy giọng nói của anh vẫn cứ thản nhiên như đang nói chuyện phím, nhưng trong ánh mắt tóe lên một tia sát khí:" Nhưng nếu nói Lục gia là chiếc xe đã gây ra tai nạn kia, thì Thường gia chính là kẻ cầm lái."
Lâm Thiển:"? "
Sự thật kinh người.
Ui trời đất ơi lại chuyện gì nữa vậy?
Nam chính cũng dính vào chuyện này?
Vậy mà còn chạy đến trước mặt cô diễn trò khỉ?
Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
Nam chính bây giờ đều hạ lưu vô sỉ như vậy hả?
Nhưng mà khoan, cô vẫn chưa hiểu cho lắm.
" Chuyện này là sao?"
" Đều tại lô đất đó, một lo đất mà vào thời điểm đó ai cũng ra sức tranh giành, mà Lâm Phát cùng Thường Thị cũng không ngoại lệ, cuối cùng cha của chúng ta đã dùng thực lực giành được lô đất đó về tay, nhưng ngay khi trên đường đến nơi hẹn kí kết hợp đồng thì lại sảy ra tai nạn ngoài ý muốn. Không lâu sau thì lô đất này lại lọt vào tay Thường Nam, mà Thường Thị cũng nhờ đó một đường thăng tiến như hiện tại. Ngoài ý muốn. Nực cười."
" Vậy thì liên quan gì đến Lục gia." Thường gia sao lại dính dáng đến gia tộc quyền lực như Lục gia?
" Thường Nam không biết từ đâu biết được Lục Diễn gia chủ Lục gia đang âm thầm truy tìm một chiếc nhẫn Huyền Xích, mà không biết sao nó lại nằm trong tay ông ta, thế là đem ra làm một cuộc giao dịch có lợi đôi bên."
" Chỉ vì một chiếc nhẫn mà ông ta lại không niệm chút tình xưa nào ra tay giết chết cha mẹ mình." Lâm Thiển giận rung người, mạng người với bọn họ lại rẻ mạt đến vậy, còn không bằng một chiếc nhẫn.
" Một chiếc nhẫn mang lại quyền thế dỉ nhiên không cần niệm tình, nhưng cụ thể chiếc nhẫn đó có giá trị như thế nào thì cũng chỉ có người trong giới mới hiểu được." Dừng một chút Lâm Đằng mới nói tiếp:" Khi đó Lục gia giải quyết rất sạch sẽ, phải tốn rất nhiều thời gian cùng công sức anh hai mới tra ra được chút manh mối liên quan tới Lục gia, còn những chuyện này đều là Thành tra ra được."
Lâm Thiển nghe tới đây thì lại càng khó hiểu, mày cũng chau chặt lại.
Lục An Thành?
" Có phải em cảm thấy rất lạ lùng phải không, Lục gia này vô cùng hỗn tạp, mà sự thay đổi của Lục An Thành cũng rất kì lạ, trước kia cậu ta tuy không mọi chuyện đều tuân theo Lục Diễn nhưng cũng không làm ra hành động chống đối nào, đến năm mười lăm tuổi lại bắt đầu có chút biến hóa, nhưng đến một năm sau Lâm gia sảy ra chuyện thì cậu ta lắp tức bùng nổ, lúc biết được những chuyện này anh còn có chút nghi ngờ cậu ta là con riêng của ba mẹ nữa đó, không thì anh cũng không biết lí giải việc này như thế nào nữa, thậm chí thời điểm mẹ ruột qua đời cậu ấy còn không bùng nổ đến vậy.
Một thiếu niên mười sáu tuổi nhưng các chiến lược mà cậu ấy đề ra lại chặt chẽ cùng tính khả thi cao đến đáng sợ, y như một người nắm trong tay kinh nghiệm lãnh đạo đã nhiều năm vậy.
Bởi vậy mới nói chúng ta mang ân người ta.
Cũng không biết cậu ấy dùng cách nào mà lấy được nhẫn Huyền Xích không lâu sau đó thoát ly khỏi Lục gia tự gây dựng thế lực như ngày hôm nay."
" Đúng là kì lạ, tại sao lại đột nhiên đối nghịch với chính gia đình của mình? Tại sao lại ra tay giúp đỡ chúng ta?" Sau khi nghe một tràn hệ quả Lâm Thiển cảm thấy đầu mình cũng có chút choáng váng rồi.
" Nếu anh nói nguyên nhân vì em thì em tin không?" Lâm Đằng quay sang hội cô, nhìn biểu hiện không giống nói đùa.
" Em không cảm thấy bản thân mình quan trọng đến như vậy." Đều này cô nói rất thật lòng.
" Anh hai và anh cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu nói vì Lâm Phát thì càng không đúng." Lâm Đằng bất giác nhíu mày:" Nhưng phải công nhận từ lúc đó An Thành luôn ở phía sau quan sát em, anh nhìn thấy được phần tình cảm của cậu ta nhưng lại không hiểu hành động chỉ đứng nhìn từ phía sau của cậu ta, giống như chờ đợi cũng giống như tìm kiếm thứ gì đó trên người em, mãi đến khi em cũng đột nhiên thay đổi cậu ta mới tiếng lên trước chứ không còn đứng ở phía sau nữa, đây cũng là nguyên nhân anh hai kề cận cậu ta."
" Để quan sát." Lâm Thiển hiểu ra nói.
" Thông minh." Lâm Đằng hiếm khi không trêu ghẹo cô mà khen một câu:" Đúng là thật lòng với em. Nhưng cũng rất kì lạ."
Yên lặng một lúc Lâm Thiển mới lên tiếng nói:" Sao anh không sớm nói chuyện về Thường gia cho em biết?"
Để nguyên thân ngày một lúng sâu hơn với kẻ thù.
" Em tin sao?" Lâm Đằng lườm cô một cái:" Với lại không biết ông ta được cái vận gì mà may mắn đến nỗi dấu nhẹm chuyện này, cũng chỉ tra ra được mấy tháng trước thôi."
Thôi được rồi.
Có khi nguyên thân sẽ nghĩ bọn họ có tình bịa ra gạt cô rời xa nam chính.
Còn về vận khí?
Hào quang nhân vật chính của Thường Hạo lắp liếm giúp ông ta đó chứ gì.
" Người ra tay với Thường Thị dạo gần đây không phải là hai anh đấy chứ?"
" Em nói xem." Lâm Đằng nhếch miệng cười nhìn cô nói.
Nhìn cái bản mặt gian tà của anh là đủ biết rồi.
Thời gian lại còn trùng hợp vậy mà.
Haizz.
Vậy mà cha con nam chính còn ôm mộng mượn liên hôn thâu tóm Lâm Phát.
Đúng là diễn dong.
Nhưng đem chuyện này đỗ hết lên người Lục gia, phủi sạch quan hệ với mình.
Chậc.
Đủ tồi.
" Đối với con trai của kẻ thù anh không cảm thấy bài xích chút nào sao?" Cô quả thật thắc mắc.
" An Thành hận ông ta không thua kém chúng ta đâu, mẹ và em gái của cậu ta đều chết trong tay Lục Diễn." Lâm Đằng nói:" Kẻ thù của kẻ thù là bạn."
Ông ta cầm thú đến nỗi vợ con cũng không tha.
Ôi trời ơi cái thế giới quỷ ma lọng hành này.
Thật là đáng sợ.
"Anh để em yên tĩnh tiêu hóa đống tin tức này cái. Em cảm thấy hình như hơi bị đầy hơi luôn rồi này."
Quả thật là cần thời gian để tiêu hóa mới được.
Chứ lượng tin tức này lớn quá mà.
Không biết nên tiêu cái nào trước luôn á.