Vừa nghe đã biết là một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo không có gì để bàn cải.
Đây cũng là thế giới tiểu thuyết không sai.
Chỉ có điều nam chính không phải Thường Hạo mà là Lục An Thành chủ tịch tập đoàn Lục Thị.
Còn nữ chính… vẫn là Sa Nguyệt chứ không phải Lâm Thiển.
Lâm Thiển dù trước hay sau, dù cốt truyện có bị thay đổi thành loạn ra thế này cũng chỉ vẫn sắm vai một vật hi sinh không hơn không kém… Vẫn chạy theo sau người tên Thường Hạo này cầu sinh cái gọi là tình cảm của hắn.
Nhưng trớ trêu thay vào một ngày bỗng dưng vật hi sinh này lại có được ý thức của riêng mình, biết trước được kết cục bi thảm của gia đình cô.
Càng trớ trêu hơn nam chính lại không nhất kiến chung tình với nữ chính mà lại yêu thích cô.
Lâm Thiển biết, cô muốn thay đổi số phận bi thương cho gia đình không thành vấn đề gì, dù gì họ cũng chỉ là nhân vật nhỏ lẻ không đáng kể, nhưng nam chính thì lại khác, số mệnh của anh… cô không dám đụng tay vào.
Nhưng con người ta ấy à… Một khi đã không còn sự thiết lập sẵn trong đầu thì cảm xúc cũng sẽ nhiều hơn…
Khoảng thời gian sau đó dường như ngày nào anh cũng tìm cô, khi đó anh đúng chất là một tổng tài băng lãnh chứ không phải như bây giờ.
Những chuyện dỗ dành làm thiếu nữ vui anh không biết, muốn đối tốt với cô cũng không biết làm thế nào, nên anh nhét vào tay cô một tấm thẻ đen còn là loại thẻ không giới hạn, khiến bàn tay cô cầm mà có chút rung rẩy.
Anh chưa từng nói những lời ngọt ngào, nhưng hành động lại quá mức chân thành, có thứ tốt sẽ nghĩ đến cô đầu tiên, anh bị nghiện thuốc nhưng lại vì cô mà từ bỏ, một người đàn ông cao lãnh như vậy lại vì cô mà xuống bếp học nấu ăn, khi cô bệnh luôn bên cạnh chăm sóc,…
Cô chỉ là một con người bình thường, một cô gái hết sức bình thường, đối mặt với phần tình cảm này dù đã lường trước được kết quả nhưng vẫn bất giác đâm đầu vào…
Cô thua anh rồi.
Nhưng lại càng thua cái mệnh số đã được an bài sẵn.
Bị hãm hại. Bị vu oan. Bị chia rẽ. Bị chia cắt…
Lâm Thiển chết rồi, là tự sát, mà cũng không phải… chỉ là có người dùng cô để uy hiếp anh, thể là cô nắm lấy tay người đó kéo qua, con dao trong tay hắn cắt một đường trên chiếc cần cổ trắng nõn, máu trào ra.
Một kiếp vật hi sinh đáng lẽ đến đây là kết thúc… Nhưng cái tên điên đó lại tìm đến mấy cái huyền huyễn phản khoa học, dùng vận khí nghịch thiên cùng sức mạnh từ linh hồn đổi được sáu lần cơ hội.
Lập thành một trận pháp, dùng vận khí nghịch thiên của anh bảo vệ linh hồn cô không bị thế giới loại bỏ, tuy cô vẫn bị đưa đi, nhưng không sao… Vận khí của anh chấp niệm của anh đủ mạnh để tìm thấy cô ở một thế giới khác đem về.
Thời điểm anh được trọng sinh không giống nhau, thời điểm tìm gặp cô cũng không giống nhau, mà thời điểm cô lấy lại kí ức càng không giống.
Nhưng có một đều giống nhau đó chính là anh luôn quay lại trước cô, chờ đợi, đợi đến ngày cô quay lại anh sẽ như keo dán dính vào cô.
Cốt truyện hiện tại so với bản gốc khác xa quá nhiều, đó là hậu quả của việc xoay chuyển làm lại nhiều lần, những biến cố khác nhau xảy ra, từ sự vật sự việc hay thậm chí là cả bản tính con người cũng thay đổi dần.
Mà vận ( khí) mệnh ( số) cực cao của Lục An Thành bị tiêu hao đến mức từ một nam chính lại chở thành một nhân vật không có tên tuổi trong quyển tiểu thuyết.
Mà người được chọn thay thế chính là người có khí vận cao nhất thời điểm đó trong thế giới tiểu thuyết này.
Đêm khuya.
Giữa một khu rừng rậm lại xuất hiện một ngôi nhà vô chủ hoang tàn.
Ánh sáng mờ ảo từ các vì sao soi rọi một vài bóng đen đang di chuyển.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, Lâm Thiển mơ màng tỉnh lại, cố nhấc mí mắt nặng trĩu lên, xung quanh toàn là một màu đen như mực, trong không khí phản phất mùi ẩm mốc, bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến một vài tiếng động cùng bước chân.
Cô đang ngồi dựa vào một cây cột, hai tai hai chân bị dây thừng chối lại, một sợi dây xích vòng qua người cột chung vào cột nhà phía sau, làm như sợ cô cắt được đây thừng rồi bỏ chốn giống như trong phim vậy.
Tuy không nhìn thấy được nhưng cô cũng tự tưởng tượng ra được hiện tại bản thân mình là bộ dạng thảm thương nào rồi.
Lâm Thiển không cảm giác được sự đau đớn từ các vết thương, cô chỉ cảm thấy lạnh, tựa như cả người bị ngâm trong nước đá, thật lạnh lẽo…
Bọn chúng không cần làm gì cả, chỉ cần bị nhốt tại đây thêm một ngày một đêm nữa cô sẽ chết không cần nghi ngờ.
Nhưng nội tâm của cô lúc này lại rất bình tĩnh không hề có chút hoảng loạn nào.
Cô cũng không làm ra hành động gì khác thường, đơn giản là làm không nổi, tuy các vết thương đã ngừng chảy máu nhưng nó vẫn ở đó chứ không biến mất, lại không được điều trị kịp thời sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, để lại di chứng về sau.
Cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không, ánh mắt mờ mịt bất định, mờ mịt giống y như tương lai phía trước đang chờ đón cô.
Không biết thời gian lại qua thêm bao lâu, vài tia sáng mỏng manh của ngày mới từ bên ngoài chiếu vào bên trong.
Dựa vào một chút ánh sáng nhỏ nhoi này cô mới nhận nơi này vậy mà lại rất lớn, ngoài ra trong căn nhà tồi tàn này còn có hai tên mặc toàn màu đen đứng canh gác.
Đúng là mỗi cuốn tiểu thuyết điều khác nhau, nhân vật tay chân trong tiểu thuyết của người ta lúc nhàn rỗi thường mắng đông mắng tây chửi nói một hồi làm tiết lộ bao nhiêu tình tiết quan trọng, không thì cũng nổi ý đồ xấu với người bị bắt tạo cơ hội cho người đó thoát thân, còn đám người này y như bị câm vậy, đối với một cô gái tàn tạ mình đầy thương tích vậy mà dùng tới dây xích để trói.
Đúng là làm việc tận tâm rất có trách nhiệm.
Cánh cửa được mở, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến mắt cô đau sót vội nhắm lại, rồi mới từ từ mở ra.
Dẫn đầu vào là một người trung niên mái tóc hoa râm tầm năm mươi mấy tuổi, không giống như mấy ông chú nhà giàu bụng phệ mà thân ông phát ra khí khái uy nghiêm, thân hình cao lớn rắn chắc, đôi đồng tử màu xanh lục lạnh lùng giống y như Lục An Thành.
Hai người canh gác trong đây liền cúi chào ông ta.
" Lục Diễn." Âm thanh có chút khàn, khó khăn mở miệng.
" Cô biết ta! Ta không nhớ chúng ta từng gặp đó!" Lục Diễn có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ một tia thoáng qua.
" Nhìn cô rất bình tĩnh."
" Ông nhìn lầm rồi tôi đang sợ chết khiếp đây, dù sao thì người của ông ra tay độc ác vậy mà, không sợ sao được."
" Chỉ bị thương nặng quá cơ mặt bị liệt luôn rồi nên mới không biểu hiện ra ngoài."
Lâm Thiển đưa mắt nhìn ra phía sau Lục Diễn, cậu thiếu niên được các bài báo đặc biệt quan tâm không ngừng đưa tin mất tích mấy ngày nay hiện tại đang đứng trước mặt cô, Thường Hạo.
" Lâu ngày không gặp, không ngờ lần này gặp lại anh đã thành chó của người ta rồi."
" Còn không phải do Lâm gia các người ban cho sao!?" Thường Hạo hừ lạnh một tiếng.
" Sau anh không nghĩ đây là quả báo của các người, Thường gia nợ Lâm gia chúng tôi hai mạng người, ngay cả Lục gia cũng vậy."
" Rất nhanh sẽ trở thành ba mạng." Lục Diễn lạnh lẽo nói.
" Ông muốn dùng tôi để uy hiếp Lục An Thành sao?" Lâm Thiển vừa nói vừa bật cười, tựa như đang kể đến một câu chuyện cười:" Những người giàu có như các người bạc tình đến mức nào đâu phải ông không biết, ngay cả vợ con của mình còn có thể ra tay, hắn lại chảy trong người dòng máu máu lạnh vô tình của ông, ông nghĩ hắn sẽ vì một đứa tình nhân chơi chán có thể vức bỏ bất cứ lúc nào như tôi mà bạo hiểm đến tính mạng sao?.. Haiz… Ông quá coi trọng tôi rồi!."
Lục Diễn bật cười một tiếng nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.
" Ông nhìn tôi như vậy làm gì chứ? Tôi nói không đúng sao? Dòng máu lạnh lẽo vô tình còn hơn loài rắn độc ngay cả vợ con cũng giết…"
’ CHÁT ’
Đầu Lâm Thiển bị nghiêng về một bên, khóe miệng chảy ra máu, năm ngón tay in rõ trên má, đau rát, cảm giác như sắp ngất đi lần nữa vậy.
Lục Diễn liếc Thường Hạo cảnh cáo, hắn cố ý ngăn cô lại sao ông không nhìn ra.
" Muốn tìm chết sao? Không dễ vậy đâu."
Một tên thuộc hạ cầm điện thoại bước lên lục lại tình hình của cô đưa cho Lục Diễn.
" Ta cũng muốn xem thử thằng con trai cưng này có thừa hưởng được hết dòng máu thượng thừa này của ta không."
Nói xong liền xoay bước ra ngoài, còn không quên để lại một câu.
" Canh chừng thật kĩ, đừng để đứa con dâu chưa bước qua cửa này của ta mất mạng."
Thường Hạo vẫn đứng yên đó nhìn chằm chằm vào cô.
" Các người ra ngoài một trước, tôi có chuyện muốn hỏi cô ta."
Hai tên canh gác yên lặng nhìn nhau do dự.
" Bên ngoài nhiều người như vậy là để trưng bày thôi sao? Sợ cái gì."
Nghe lời này cũng rất có lí nên họ mới tạm chấp nhận đi ra ngoài.
Thường Hạo bước đến chỗ cô ngồi xuống, thông thả lấy ra một chiếc khăn tay lau đi vết máu trên mặt cô.
" Đáng không?"
Lâm Thiển chậm rãi quay qua nhìn hắn nhưng cũng không trả lời.
" Bị thương đến thế này, thật khiến người khác đau lòng." Ngón tay hắn chà xát lên cánh môi cô, rồi ấn một cái lên miệng vết thương khiến cô ngăn mày hít một ngụm khí.
Lâm Thiển nhìn hắn rồi bật cười, bị bắt cóc mà mới sáng ra đã được cười nhiều đến vậy, thậm chí còn cười nhiều hơn bình thường nữa:" Thường Hạo… Yêu tôi rồi sao?"
" Haha…" Hắn cười:" Thật muốn đem giấu em đi, phế hai chân cắt lưỡi khiến em không thể chống đối tôi nữa, biến em thành của riêng tôi."
" Đó gọi là có không biết trân trọng mất rồi mới hối tiếc. Nhưng mà tâm lý anh hiện tại cũng quá vặn vẹo rồi."
" Nhưng lúc đó em không thú vị như bây giờ." Bàn tay hắn vuốt ve bên má ửng đỏ do cái tát vừa rồi:" Giải quyết Lục An Thành xong sẽ đến hai ông anh của em, đến lúc đó nếu em còn sống tôi nhất định sẽ biến em thành người của tôi mãi mãi."
" Biến thái. Kinh tởm."
" Cứ mắng đi, không sao cả. Lục An Thành mới là người có sao." Sau đó hắn đứng lên cũng xoay người đi ra ngoài.
Bị biến chất đến đáng sợ.
Lâm gia.
Cùng lúc thuộc hạ của Lục An Thành tìm được nơi Lâm Thiển bị nhốt thì điện thoại của anh được gửi đến một tấm ảnh.
Khi nhìn vào tấm ảnh cảm xúc của anh không phải giận dữ, mạch máu sôi trào như muốn giết người, mà… chỉ cảm thấy sợ, rất sợ hãi, toàn thân lạnh ngắt, máu như đông ngừng chảy.
Lâm Triết Lâm Đằng nhìn vào sắc mặt vô cùng âm u.
Trong hình Lâm Thiển dựa vào một cột nhà, tay chân bị chối cùng một sợi xích quấn ngang người, tóc rối bết dính vào nhau, trên trán có một vết thương, phần máu bị khô dính đầy hết một bên mặt, má bên kia còn in một dấu tay đỏ tươi, khóe miệng bầm tím rỉ máu. từ trên xuống dưới điều loan lỗ vết máu, nơi quần áo bị rách để lộ ra phần da thịt bị bỏng đỏ tươi bên ngoài.
Tấm ảnh biến mất, màn hình điện thoại thập tức được thay thế bằng giao diện cuộc gọi, tay nhấn bắt máy.
" Con thấy món quà ông già này tặng như thế nào?" Lục Diễn như đang khiêu khích nhanh.
" Bắt nạt một cô bé thì có bản lĩnh gì? Có giỏi thì nhắm vào tôi đây này." Anh gằn từng chữ.
" Đánh mày mày đâu đau bằng tao đánh nó!?" Ông ta có chút hả dạ nói:" Xem mày sốt ruột chưa kìa."
" Rốt cuộc ông muốn gì?" Lục An Thành cố kìm nén.
" Mạng của mày." Lục Diễn dứt khoát nói:" Tao tin mày cũng đã tra ra được con bé đó bị nhốt ở đâu rồi, một mình tới đây, dừng có mà giở trò qua mặt tao, nghe chưa con trai."
Sau đó liền cúp máy.
" Ngoại ô thành phố, rừng Sa La, căn cứ cũ của bang Lãnh Dạ." A Sâm thuộc hạ của anh báo ra địa điểm điều tra được.
Lãnh Dạ là đối thủ của anh, cũng là bang phái Lục Diễn hợp tác đối phó anh trước đó.
" Điều động nhân lực khoanh vùng bao vây khu vực đó lại. Lần trước có thể cử đi nhiều người như vậy chứng tỏ thuộc hạ của ông ta còn không ít."
" Nghiệm vụ giải quyết bọn chúng cứ giao cho anh." Ánh mắt Lâm Đằng hiện lên sát khí.
" Không. Sẽ rất nguy hiểm." Anh không muốn người thân của cô xảy ra chuyện.
" An Thành. Lâm Thiển là em gái của anh."
Nên anh không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Anh đã nhìn con bé chết một lần rồi.
Không muốn chuyện đó sẽ xảy ra thêm một lần nào nữa.