Cảm giác mất đi người thân anh thật sự không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.
Nhất là khi....
" A Đằng, em con vừa mới tỉnh dậy con đã mắng con bé, có ai làm anh như con không hả!" Bà ngoại Tống sót cô nên lên tiếng bênh vực.
" Em xin lỗi." Lâm Thiển cầm lấy tay bà ngoại Tống nói:" Con xin lỗi vì nghĩ làm mọi người lo lắng cho con."
" Đứa trẻ ngốc này, xin lỗi gì chứ, cũng đâu phải con muốn." Bà ngoại Tống nói:" Chỉ cần con bình an là tốt rồi."
" Thiển Thiển, sao tự nhiên em lại té xuống hồ?" Tống Thịnh nói ra nghi hoặc của mọi người.
Lúc anh đang nghe điện thoại thì nghe tiếng la của Tống Tịch Lan với Phí Hân, khi anh quay lại bên hồ thì Lâm Thiển đã được đưa lên bờ.
Lâm Thiển:" Em....em cũng không biết tại sao nữa."
Lâm Đằng:" Mày bị té xuống hồ nên não bị úng luôn rồi hả?"
" A Đằng." Bà ngoại Tống lườm anh một cái cảnh cáo.
" Em thật sự không biết, lúc đó em có cảm giác đụng trúng thứ gì đó, nhưng ở chỗ đó làm gì có thứ gì để cho em đụng chứ?" Cô cũng rất nghi ngờ đó có được không?
" Mày đang kể chuyện huyền huyễn đấy à?" Lâm Đằng chăm chọc:" Còn có sau này tém tém cái miệng lại đi, ăn cho cố xác vô rồi mập như con heo năng muốn chết, hai người hợp sức kéo mày lên mà muốn đứt hơi theo luôn vậy."
" Hai người?" Là anh họ hả?
Phí Hân:" Lúc đó có một cô gái ở gần đó nhìn thấy cậu bị rơi xuống nước nên đã nhảy xuống cứu cậu."
" Cô gái đó đâu rồi." Cô muốn cảm ơn người đã vớt cái mạng quý giá này của cô lại thật đàng hoàng.
Phí Hân:" Khi đó ai cũng bị doạ đến hồn vía lên mây hết nên hong có chú ý đến cô gái đó rời đi lúc nào nữa."
" Haizz.... thất trách quá." Lâm Đằng thở dài nói.
Lâm Thiển cũng cảm thấy có chút hụt hẫng:" Đúng rồi, em vào viện bao lâu rồi?"
" Mày có bản lĩnh, uống có vài ngụm nước thôi mà cũng bất tỉnh nhân sự hết bảy ngày, cái này phải là quá có bản lĩnh rồi." Giọng nói đầy mỉa mai.
" A Đằng, con bớt nói vài câu đi." Ông ngoại Tống im lặng nãy giờ cũng lên tiếng ngăn anh.
" Gia đình người ta toàn là trọng nam khinh nữ còn ở đây lại toàn tôn nữ vùi dập nam, ông trời thật là bất công quá mà, oi...đau lòng quá." Lâm Đằng giả bộ ôm ngực lau nước mắt.
" Cậu à, không phải nhà ta tôn nữ vùi dập nam đâu, cậu hai Thịnh với cậu hai Triết đâu có bị dập đâu, chỉ có cậu ba Đằng là bị vậy thôi, cho nên câu tôn nữ vùi dập nam là hoàn toàn sai rồi, mà tất cả là do ăn ở hết đấy nhé." Tống Tịch Lan còn tinh nghịch lè lưỡi một cái.
" Tống Tịch Lan, có phải con ngứa da rồi phải không hả?" Lâm Đằng xoắn tay áo giả vờ muốn đánh cô bé.
Tống Tịch Lan thấy vậy liền chạy lại núp sau lưng mẹ mình.
Lâm Đằng:" Con bé bị anh chị chìu hư rồi."
Tống Diệp cha của Tống Tịch Lan lên tiếng răn đe con gái:" Không biết lớn nhỏ, còn không đi ra xin lỗi cậu ba."
" Tịch Lan rất xin lỗi cậu ba, mong cậu ba người lớn không chấp nhất cháu nhỏ tha lỗi cho Tịch Lan." Cô bé nói hết sức thành khẩn, còn khoanh tay gật đầu một cái, bộ dạng hết sức buồn cười.
Lâm Đằng:" Cậu ba tốt bụng tha lỗi cho cháu Lan."
Tống Diệp:" Tuy vậy nhưng anh cũng phải công nhận Tịch Lan nói rất đúng."
Mọi người nhất thời đều bật cười thành tiếng, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên vui vẻ.
Lâm Thiển biết, thật ra mọi người đều đang lo lắng cho cô nên mới nghĩ cách chọc cô vui, tuy trong thâm tâm của cô còn cảm thấy khó chịu nhưng đối với người nhà cô cũng không tiết nụ cười.
Lục An Thành ngồi bên cạnh từ nãy giờ vẫn luôn im lặng.
Nguyên nhân Lâm Thiển bị rơi xuống nước anh đã sớm được báo lại hoàn toàn, không khác với những gì cô vừa nói là bao.
Thật ra cô gái đã cứu Lâm Thiển là người anh đã phái theo bảo vệ cô đề phòng bất trắc.
Vệ sĩ của anh từng rất nghi hoặc một điều, dòng nước trong hồ khi đó rất có vấn đề, lực kéo của nước rất mạnh, thân là một vệ sĩ được tổ chức đào tạo sức lực sẽ hơn người thường mấy lần, nhưng khi đó cô lại xuýt kéo Lâm Thiển không nổi, phải có sự trợ giúp thêm một người nữa mới có thể nhanh chóng đưa Lâm Thiển lên bờ, sau đó cô từng xuống hồ thêm một lần nữa nhưng lại rất bình thường, hoàn toàn không còn cảm giác kia nữa, quả thật rất kì lạ.
Thật ra, Lâm Thiển không biết, Tống gia không biết, vệ sĩ của anh hay tất cả những người có mặt lúc đó không biết, nhưng Lục An Thành anh lại biết rất rõ nguyên nhân tại sao lại có tai nạn lần này.
Vì vậy anh lại cảm thấy cảm thấy sợ hãi hơn.
Lần trước là bình hoa rơi xuống, lần này là đuối nước, vậy lần sau nữa thì sao?
... Anh không biết.
Anh chỉ biết cần phải bảo vệ cô hơn nữa, chỉ biết sẽ không thể để có thêm lần sau.
Phải.
Tuyệt đối không có lần sau.