• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người mới tới không thể ngờ được rằng sẽ gặp Bách Phong Linh ở trong này.

Tiêu Đại Huân ho khụ khụ mấy cái, "Không biết Phong Trần huynh cũng ở đây. Tại hạ thất lễ rồi."

Bách Phong Linh hiện giờ vẫn một thân nam trang. Lý do lúc nãy Tề Nguyệt Dạ Thiên có thể nhận ra nàng là bởi hắn rất nhạy cảm với dao động tinh thần lực của người khác. Dịch dung đối với hắn là vô tác dụng. Lần trước ở Long Hổ thành hắn đã nhận ra nàng một lần, lần này nàng cũng không còn ngạc nhiên nữa.

Thái Hạo Nhiên thấy một màn này thì lắc đầu ngán ngẩm, giơ nắm đấm đập vào lưng Nhị sư huynh của hắn một cái.

"Phong Trần huynh cái gì chứ? Tam sư huynh chưa nói với huynh sao? Linh Linh tỉ chính là nương tử của Tam sư huynh, tỉ ấy dịch dung tới xem Thái Sơn đại hội."

Quay sang Bách Phong Linh, Thái Hạo Nhiên lại hỏi: "Linh Linh tỉ gặp qua Đại sư huynh rồi sao? Tỉ đừng để ý đến huynh ấy. Tính tình huynh ấy vốn rất lạnh nhạt, với ai cũng như vậy. Đúng rồi, làm sao tỉ lại đến tìm Đại sư huynh vậy?"

Bách Phong Linh không biết phải giải thích như thế nào cho thỏa đáng. Thân là nữ nhân, lại là nữ nhân đã được gả ra ngoài, giữa thanh thiên bạch nhật lại đi vào nơi ở của một nam nhân khác, nhìn vào thì có vẻ rất có vấn đề.

Bách Phong Linh đảo mắt quanh phòng, nhìn thấy trường tiên đang được treo trên tường, trong đầu bỗng hiện ra chủ ý.

"Hôm nay Hạo Nhiên đệ bận rộn, ta liền không có ai cùng luyện vũ khí. Lúc nãy, ta bỗng nhiên nhớ ra Hắc Nguyệt sư huynh là cao thủ dùng trường tiên, liền muốn lại đây thỉnh giáo chút ít."

Thấy mặt Thái Hạo Nhiên có vẻ thì ra là vậy, Bách Phong Linh âm thầm thở ra một hơi.

"Mà đệ thấy đấy, Hắc Nguyệt huynh có vẻ không có hứng thú với chuyện này cho lắm, thế nên là ta cũng đang tính rời đi." - Bách Phong Linh giả vờ chưng ra bộ mặt ảm đạm.

Tiêu Đại Huân vốn đang im lặng tiêu hóa thông tin Tam sư đệ của mình đã thành thân, nghe đến đây liền bước tới trước mấy bước, chuẩn bị giúp Bách Phong Linh nói đỡ mấy lời.

"Đại sư huynh, huynh xem đi, đây là nương tử của Du Thiên đệ đó. Huynh dù gì cũng ..."

Hắn chưa nói hết câu thì Tề Nguyệt Dạ Thiên đã ngắt lời, "Ai nói là ta không đồng ý? Từ ngày mai, sáng sớm giờ Dần tới đây ta dậy ngươi tiên thuật."

"Đại sư huynh, không được nha! Linh Linh tỉ giờ Dần bận luyện tập với ta rồi. Sư huynh ngươi không thể tranh giành a!" Thái Hạo Nhiên bỗng nhiên xen vào, giọng có chút giận dỗi.

"Đệ giỏi hơn ta sao?" - Tề Nguyệt Dạ Thiên lạnh nhạt buông một câu.

Thái Hạo Nhiên không biết trả lời như thế nào, mặt mũi ỉu xìu, đành chấp nhận nhường Linh Linh tỉ cho Đại sư huynh dạy dỗ.

Bách Phong Linh cùng hai người kia rời đi khỏi nơi ở của Tề Nguyệt Dạ Thiên, trong lòng thầm thở dài. Nàng vốn chỉ muốn lấy một cái cớ để chống chế, ai ngờ gậy ông lại đập lưng ông.

Nhưng mà thôi, được đệ nhất anh kiệt của Thái Sơn môn chỉ dạy tiên thuật, có vẻ không phải là một việc quá tệ.

Bách Phong Linh đang tự suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng ánh mắt đang chăm chú nhìn về hướng nàng.

Bách Phong Linh toát mồ hôi. Làm sao nàng lại quên mất tính tình kỳ quái của Tiêu Đại Huân này cơ chứ?

"Linh Linh muội. Ta có rất nhiều câu hỏi, muội nhất định phải trả lời cho ta biết. Muội sao lại quen Tam sư đệ? Là gặp ở đâu? Gặp như thế nào? Hai người thành thân lúc nào? Sao trong môn không một ai biết chuyện của hai người? Muội nói xem, gia thế của Tam sư đệ là như thế nào? Ta đã gặng hỏi hắn bao nhiêu năm rồi mà hắn không chịu nói cho ta biết. Còn có ..."

Bách Phong Linh sợ hãi, liền giả vờ đưa tay lên day day chán. "Đại Huân sư huynh, ta bỗng nhiên thấy đau đầu quá. Ta phải về nghỉ ngơi trước đây. Mai gặp lại nhé! Cáo từ!"

Nàng nói xong liền nhanh chân đi về hướng phòng của mình. Ở đằng sau, Tiêu Đại Huân vẫn còn đang lớn giọng gọi với lại.

"Uy. Linh Linh ... à không, Phong Trần huynh, đừng đi. Ta còn có rất nhiều câu hỏi nữa mà!"

***

Thái Sơn tứ kiệt cả bốn người đều là những kẻ phi thường bận rộn. Không nói đến một vị Tấn quốc vương gia và một vị Tề quốc thái tử không bao giờ ở trong sơn môn, hai người còn lại cũng phải gánh vác nhiều trọng trách trên vai.

Thái Sơn môn Đại sư huynh Hắc Nguyệt tính tình đạm mạc, chưa từng lo tới chuyện của sơn môn. Chính vì thế, công việc lớn nhỏ của Thái Sơn môn đều rơi xuống trên đầu của Tiêu Đại Huân. Mọi người đều hiểu rõ, Tiêu Đại Huân chính là người đang được các vị trưởng bối bồi dưỡng để trở thành môn chủ đời sau của Thái Sơn môn.

Tam sư huynh Du Thiên nổi tiếng thích du sơn ngoạn thủy, cứ một đoạn thời gian lại biến mất không có tăm hơi. Thế hệ trước của Thái Sơn môn cũng đã già, bây giờ, tất cả các nhiệm vụ môn phái quan trọng đều khiến Thái Hạo Nhiên đi làm. Tiểu tử này vẫn còn là một tiểu nam hài, mà mấy năm qua không biết đã bôn ba tới bao nhiêu địa phương trên Phong Vũ.

Tóm lại là, lần cuối mà Thái Sơn tứ kiệt có thể tụ họp đầy đủ như thế này cũng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Lần này, nhờ có Thái Sơn đại hội, bốn sư huynh đệ bọn hắn mới có cơ hội trở về sơn môn cùng lúc.

Người hào hứng nhất với chuyện này là Thái Hạo Nhiên. Không phải là bởi hắn nhớ nhung gì ba vị sư huynh của mình, mà là bởi hắn đã chờ mong được đối chiến với ba người kia từ rất lâu rồi.

Bốn người bọn hắn đến giai đoạn sau của Thái Sơn đại hội mới phải ra mặt, thế nên, bây giờ bọn họ rất rảnh rỗi. Từ sau hôm Bách Phong Linh gặp Tề Nguyệt Dạ Thiên, bốn người bọn họ sáng sớm hôm nào cũng kéo nàng ra hậu sơn phía sau nội môn để đối chiến.

Chiến đấu tầng thứ này, Bách Phong Linh đương nhiên là không thể tham gia được, chỉ có thể ngồi ngoài quan đấu.

Mấy tên này đánh nhau liên tiếp mấy ngày trời, đổi hết loại vũ khí này sang vũ khí khác. Thái Sơn môn cách thức huấn luyện đệ tử quả thật khác thường, bốn người này dường như không loại vũ khí nào là bọn hắn dùng không thuận.

Tất nhiên, không ai có thể tinh thông vạn pháp. Mỗi người bọn họ đều có sở trường của riêng mình. Tề Nguyệt Dạ Thiên chủ tu trường tiên và xà mâu, Tiêu Đại Huân sở trường thương và kích, Hoàng Thiên Du thích dùng côn, còn Thái Hạo Nhiên thì dùng phủ và chùy.

Vũ khí sở trường của bọn họ cũng nói lên rất nhiều về phong cách của mỗi người. Tề Nguyệt Dạ Thiên lạnh lùng mà sắc bén, Tiêu Đại Huân tháo vát nhanh nhẹn, Hoàng Thiên Du biết cương biết nhu, còn Thái Hạo Nhiên thì trực tiếp, mạnh mẽ.

Thái Sơn tứ kiệt, mỗi người một vẻ, nhưng đều là nhân tài hiếm có trong thế hệ trẻ của Phong Vũ võ lâm. Bọn họ, chính là tương lai của Thái Sơn môn. Trong bốn người, Tiêu Đại Huân là người lớn tuổi nhất. Tề Nguyệt Dạ Thiên tuy nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng thực lực lại vẫn luôn ở phía trên, nghiễm nhiên trở thành Đại sư huynh của Thái Sơn môn. Còn Thái Hạo Nhiên năm nay mới mười ba tuổi, thời gian luyện võ không bằng ba vị sư huynh của hắn, nên nghiễm nhiên trở thành Tứ sư đệ.

Nhưng mà, lần cuối cùng bốn người luận bàn cao thấp đã là hơn một năm trước. Thái Hạo Nhiên vốn là một tên võ cuồng, thực lực của hắn bây giờ đã tiến bộ vượt bậc. Nhị sư huynh bận lo việc của tông môn, Tam sư huynh chỉ biết ngao du thiên hạ, thì thực lực có vẻ như vẫn giậm chân tại chỗ. Thái Hạo Nhiên bây giờ, có thể đánh ngang tay với hai người bọn hắn.

Còn Tề Nguyệt Dạ Thiên, không hổ danh là người đứng đầu trong thế anh kiệt mới của tất cả các môn phái giang hồ, vẫn có khả năng nhẹ nhàng đánh bại ba vị sư đệ của hắn.

Ba người kia cũng coi điều này là chuyện hiển nhiên. Đây cũng không phải là lần đầu bọn hắn chịu thua Tề Nguyệt Dạ Thiên.

Bách Phong Linh trong lòng âm thầm bĩu môi. Mấy người này quả thật không thể so sánh với Tề Nguyệt Dạ Thiên được. Hắn chiến đấu với bọn họ, còn chưa có sử dụng qua tinh thần lực. Nếu có Cửu Chuyển Tinh Thần trợ giúp, cả ba người bọn họ cùng lên cũng không thể nào chạm vào được một góc áo của hắn.

Ba người kia sau mấy ngày liền bỏ qua suy nghĩ đánh bại Tề Nguyệt Dạ Thiên, quay ra cùng nhau phân cao thấp. Tề Nguyệt Dạ Thiên rảnh rỗi không có việc gì làm, lại nhớ tới việc hắn hứa sẽ chỉ điểm nàng luyện trường tiên, liền kéo Bách Phong Linh nàng ra luyện tập.

Năm người ngày ngày ra hậu sơn cùng nhau luyện võ, Bách Phong Linh cũng dần trở nên thân thiết hơn với mấy người bọn họ, mà mấy vị sư huynh đệ của Hoàng Thiên Du cũng càng ngày càng yêu quý nàng. Đến cả Tề Nguyệt Dạ Thiên, kẻ cả ngày đeo vẻ mặt lạnh lùng cộng thêm thái độ cách xa người ngàn dặm, cũng thỉnh thoảng cùng nàng nói chuyện phiếm vài câu.

Tiết mục chính của Thái Sơn đại hội cũng sắp tới lúc bắt đầu. Bốn người bọn họ đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cùng anh kiệt của tứ đại môn phái còn lại so tài.

Thái Sơn đại hội tưởng chừng đơn giản, lại là nơi quyết định quyền lực, địa vị, và tài nguyên của ngũ đại môn phái trong tương lai. Mà tài nguyên ở đây, cũng bao gồm cả cách phân chia của cải trong Cổ đế bảo tàng.

***

Bách Phong Linh hôm nay rất hào hứng, đến độ có chút mất ngủ. Nàng tới Thái Sơn môn để mở mang tầm mắt, những gì nàng nhìn thấy cũng không khiến nàng phải thất vọng.

Cao thủ võ công cái thế trong truyền thuyết nàng đã thấy qua, nhưng mà nhiều cao thủ như vậy cùng nhau so tài thì nàng chưa từng thấy. Quần Long hội ngày đó không có quá nhiều người tài giỏi, bởi ngũ phái lúc đó nắm được thông tin về Cổ đế bảo tàng quá muộn, sơn môn bọn họ lại ở xa Long Hổ thành, nên môn hạ đệ tử không có mấy người có thể tới tham gia.

Nhưng lần này thì khác, tinh anh của ngũ phái cùng nhau ở đây tranh tài. Làm sao mà nàng không hào hứng cho được.

Nhưng mà, mong chờ của Bách Phong Linh nàng, cuối cùng lại không được thực hiện. Còn có, mục đích chính của nàng đến đây để nghe ngóng thông tin về việc ngũ phái hợp tác tìm kiếm Cổ đế bảo tàng vẫn chưa hoàn thành.

Chỉ là, nàng không thể không rời đi.

Bởi vì, nàng vừa nhận được tin tức từ Kim Quy thành mà Sở Vĩnh Trung truyền tới cho nàng.

Trong tay nàng cầm tờ giấy nhỏ bị vo viên, ở trên nguệch ngoạc mấy nét mật mã của Vân Vụ các, dịch ra chỉ đơn giản vài từ. Nhưng mà mấy từ đơn giản này lại có thể làm một người ngày thường bình tĩnh như Bách Phong Linh nàng vô cùng, vô cùng chấn động.

"Giám Binh cửu tử nhất sinh. Dược gia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK