Đại hôn của Lương Chí Minh vừa kết thúc thì Bách Phong Linh cùng với Trịnh Phúc Nguyên sánh vai mà đi, khiến cho kẻ khác lại phải ghé mắt nhìn. Vân Vụ các chủ trở thành Trịnh quốc hoàng hậu hình như cũng không phải một chuyện quá tệ. Vân Vụ các cường đại như vậy, nếu có bọn họ giúp đỡ thì vị trí của Trịnh quốc ở trên đại lục sẽ càng trở nên vững chắc hơn.
Bách Phong Linh theo Trịnh Phúc Nguyên lên kiệu đi về hướng đại viện tạm thời của hắn ở Thiên An thành.
"Chúng ta có thể nói chuyện rồi chứ?" - Bách Phong Linh hỏi hắn với giọng nói đằng đằng sát khí.
Trịnh Phúc Nguyên cười to mấy tiếng: "Ha ha. Đương nhiên là được."
"Ngươi vui vẻ cái gì chứ?" - Nàng nhíu mày.
"Lần đầu tiên nàng chủ động tới tìm ta, đương nhiên là ta phải vui vẻ rồi."
Bách Phong Linh nghiến răng tức tối:
"Ngươi nghĩ bổn cô nương tới để tìm ngươi tâm sự sao? Trịnh Phúc Nguyên, ngươi biết ta tìm ngươi để hỏi cái gì mà."
"Là chuyện Vân Vụ lệnh bài sao?" - hắn hỏi.
Bách Phong Linh gật đầu: "Ngươi giải thích đi."
"Giải thích cái gì chứ? Chẳng lẽ nàng không hiểu ta làm vậy với mục đích gì? Còn có, ta thấy nàng đã xử lý tốt chuyện này rồi không phải sao? Lệnh bài hút kim thiết, quả thực rất đáng ngạc nhiên. Có thể chỉ cho ta cách làm thứ đó được không?"
Bách Phong Linh hừ lạnh: "Ngươi làm tổn hại danh dự của Vân Vụ các như vậy, chẳng lẽ còn cho rằng ta sẽ mặc kệ chuyện này không phản ứng gì sao?"
"Ta đương nhiên là biết nàng sẽ không vui."
"Vậy sao ngươi còn làm?"
"Vì nàng không vui rồi nhất định sẽ tới tìm ta."
"..."
"Bệ hạ, đã tới nơi rồi." - Sát Địch Giả lúc này ở ngoài lên tiếng.
"Đi thôi." - hắn nói với nàng.
"Không." - Bách Phong Linh khoanh tay ngồi yên.
Trịnh Phúc Nguyên nhướn mày.
Hắn bước xuống khỏi kiệu rồi quay người lại vén màn kiệu lên, một tay đưa ra về phía Bách Phong Linh.
Sau một hồi đối mắt, nàng không cam tâm đưa tay ra để hắn đỡ xuống kiệu, cùng hắn bước vào đại viện kia. Hắn dẫn nàng bước qua cánh cửa gỗ lớn cầu kỳ, qua chính viện, rồi qua một hành lang ngoằn ngoèo, tới một tiểu viện nhỏ ở bên trong.
Bách Phong Linh ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng phía trên cánh cửa của tiểu viện này, khóe miệng giật giật.
Mộng Điệp viện.
Trịnh Phúc Nguyên này rốt cuộc là đầu óc có vấn đề gì vậy. Chẳng nhẽ là rối loạn tâm lý lưỡng cực à? Có lúc muốn lập nàng hoàng hậu, có lúc lại hãm hại đẩy nàng vào chỗ chết. Bây giờ lại phát điên cái gì a!!
"Từ nay nàng cứ ở đây đi." - hắn chỉ vào tiểu viện phía sau nàng.
"Ta?" - nàng tự chỉ vào mình, "ở đây?" - rồi chỉ vào tiểu viện.
"Phải." - Trịnh Phúc Nguyên gật đầu chắc nịch.
Nàng khoanh tay hừ lạnh, "Chuyện này ta có thể tự lo được, không cần ngươi phải bận tâm."
"Nàng nghĩ đây là lời đề nghị à?" - hắn nheo mắt đầy nguy hiểm.
Bách Phong Linh trợn mắt: "Ngươi muốn giam lỏng ta? Đừng có mơ tưởng. Ngươi nghĩ ngươi có thể giữ ta lại ở đây sao?"
Trịnh Phúc Nguyên nhẹ lắc đầu.
Nàng thấy hắn lắc đầu thì nhíu mày. Chẳng nhẽ hắn không phải muốn giam cầm nàng? Vậy hắn nói nàng ở đây là có ý gì?
"Không phải là nàng, mà là nàng và cả tám người bọn họ." - hắn chỉ ra mấy người thủ hạ của nàng không biết đã tới đây từ lúc nào, không nặng không nhẹ nói.
Bách Phong Linh cười khẩy đầy khinh bỉ: "Chỉ dựa vào ngươi?"
Thấy nàng cười, Trịnh Phúc Nguyên cũng cười theo. Nụ cười của hắn tươi rói, làm nàng thấy chói chang tới mức đau cả mắt.
"Không! Dựa vào Bách gia, dựa vào tất cả bằng hữu của nàng ở Tấn quốc, dựa vào gia tộc bên ngoại của Chu Thái An ở Lạc An, còn có dựa vào bằng hữu và thân nhân của Hồng Phượng và tiểu Lan tì nữ của nàng. Thế nào? Có đủ không?"
Bách Phong Linh nhìn hắn chằm chặp, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng thì cuồn cuộn lửa giận. Mấy kẻ thủ hạ của nàng cũng tức giận không kém gì nàng. Nếu không phải bọn họ nghĩ đến hậu quả thì có lẽ bọn họ mỗi người sẽ đâm cho hắn một đao ở đây.
"Trịnh Phúc Nguyên, ta cho ngươi một cơ hội rút lại những lời nói vừa rồi." - Bách Phong Linh gằn giọng.
"Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy." - giọng hắn chắc nịch.
"Ngươi có gan thì cứ thử xem." - nàng lớn tiếng.
Trịnh Phúc Nguyên nhếch miệng: "Nàng dám dùng tính mạng nhiều người như vậy để đặt cược sao?"
Hai người cứ như vậy đứng trước cửa viện, mặt đối mặt, ánh mắt va vào nhau tóe lửa. Cuối cùng, Trịnh Phúc Nguyên cũng phải co ánh mắt của hắn lại. Nếu nhìn thêm một lúc nữa, hắn sợ ánh mắt của nàng đốt cháy hắn luôn mất.
Giọng hắn trở nên mềm mỏng hơn: "Ta không cầu Vân Vụ các giúp đỡ, chỉ cần nàng không xen vào chuyện tam quốc nữa. Đây không phải là ý nguyện của nàng sao?"
"Vậy thì ngươi hà cớ gì lại muốn giam lỏng bọn ta ở Thiên An thành?" - nàng nhíu mày.
Hắn cũng nhíu mày nhìn lại nàng: "Vân Mộng Điệp, nàng hãy thử tự hỏi lòng mình xem. Nếu đến lúc Tấn quốc bị ép vào đường cùng, liệu nàng có đi giúp đỡ Hoàng Thiên Du kia không? Nàng nói muốn Vân Vụ các giữ vị thế trung lập, nhưng nàng là một tiểu nữ nhân tính tình lương thiện, bảo nàng trơ mắt nhìn kẻ đã từng là phu quân của mình ngã xuống trên chiến trường, nàng có làm được không?"
Bách Phong Linh im lặng. Nàng có làm được không?
Trịnh Phúc Nguyên lại tiếp tục: "Tấn quốc sụp đổ là điều đã định. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở nơi này, không nhìn thấy, không nghe thấy, thì tâm sẽ không thấy bất an. Nàng sau này hận ta cũng được, nhưng mà chuyện của Tấn quốc, nàng đừng xen vào nữa. Nàng giúp bọn họ tới đó là đã quá đủ rồi."
"Ta muốn làm như thế nào thì đó là lựa chọn của ta, không cần Chính Công vương phải khổ tâm suy nghĩ thay ta làm gì." - Bách Phong Linh vẫn cố chấp nói.
Trịnh Phúc Nguyên lắc đầu: "Tấn quốc càng giãy dụa thì máu đổ sẽ càng nhiều. Chiến tranh càng kéo dài thì bách tính càng lầm than. Không phải là nàng không hiểu, vạn vật tan rồi sẽ lại hợp, tam quốc nhất thống mới là kết quả viên mãn nhất."
Bàn tay của Bách Phong Linh hết nắm vào rồi lại buông ra. Môi nàng mím chặt, không biết phải phản bác hắn như thế nào mới phải.
Trịnh Phúc Nguyên cũng không chờ nàng nói gì, tự mình tiếp tục:
"Được rồi, ta không muốn tiếp tục tranh luận với nàng về việc này nữa. Nàng có thể liên lạc với Vân Vụ các một lần cuối cùng để bọn thủ hạ của nàng khỏi lo lắng. Có việc gì thì nói với Sát Địch Giả một tiếng, hắn sẽ sai người giúp nàng làm. Ngày mai ta phải về Lạc An rồi. Nhớ kĩ, nếu một người trong số các nàng bước chân ra khỏi Mộng Điệp viện, sẽ có người vì lựa chọn của các nàng mà rơi đầu."
Bách Phong Linh cứ như vậy mà nhìn hắn. Tới lúc hắn sắp sửa quay người bỏ đi, nàng mới lên tiếng:
"Trịnh Phúc Nguyên! Ngươi có tin là ta có thể lập tức gϊếŧ ngươi ngay lúc này không?"
Sát Địch Giả nghe thấy vậy thì sợ hãi, vội vàng chắn phía trước của Trịnh Phúc Nguyên. Năng lực của Vân Vụ các chủ, hắn ta không phải chưa từng thấy.
"Ngươi lùi xuống đi, chỉ là một tiểu cô nương thích dọa dẫm thôi, ngươi khẩn trương cái gì chứ. Đừng làm cho trẫm mất mặt." - Trịnh Phúc Nguyên cau mày tỏ vẻ không vui.
Sát Địch Giả nhìn qua hắn, rồi lại nhìn tới Bách Phong Linh. Bệ hạ chẳng nhẽ không biết năng lực biếи ŧɦái của Vân Vụ các chủ sao? Nhưng rồi hắn cuối cùng cũng nghe lệnh lùi xuống. Dù thế, hắn vẫn đứng rất gần hai người, tinh thần thì như thể sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy tới trước cứu giá.
Trịnh Phúc Nguyên quay sang nàng:
"Ta tin. Nhưng ta biết là nàng sẽ không làm như thế."
"Vì sao?" - Bách Phong Linh nhướn mày.
"Ta chết, Trịnh quốc tất loạn. Trịnh quốc loạn, Trung châu đã loạn sẽ càng loạn hơn. Trong lòng nàng, giá trị của Hoàng Thiên Du tuy lớn, nhưng không đủ để hy sinh nhiều như vậy. Tiểu Điệp à, nàng vốn không phải là một người sống dựa theo cảm xúc cá nhân, dám làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình. Đó chính là điểm yếu của nàng."
"Vậy ngươi nói xem, ta có nên bỏ mặc hết thảy mọi chuyện khác, ngay lập tức gϊếŧ ngươi ở đây hay không?" - nàng nhếch miệng hỏi.
Trịnh Phúc Nguyên mỉm cười lắc đầu. Hắn quay người rời đi, chỉ bỏ lại đằng sau một câu:
"Được chết trong tay của nàng sao? Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu. Trẫm thực sự mong chờ."
"..."
Ngươi cứ chờ đó. Chờ ngày chiến hỏa lắng xuống, bổn cô nương sẽ tự mình đi gặt thủ cấp của ngươi, ném ra đường cho chó gặm. Trịnh Phúc Nguyên khốn khiếp. Bổn cô nương nguyền rủa tám đời tổ tông nhà ngươi, nguyền rủa cả Trịnh quốc của ngươi.
Tất nhiên, những lời thô tục này nàng chỉ có thể mắng trong lòng. Tám người thủ hạ còn đang đứng sau chờ lệnh của nàng, tất nhiên là nàng không thể bộc phát ở đây được.
"Khụ khụ, Mộng Điệp cô nương, thỉnh!" - Sát Địch Giả cuối cùng cũng phải lên tiếng, đổi lại là chín ánh mắt đằng đằng sát khí nhắm vào hắn.
"Vào thôi." - Bách Phong Linh nói với tám kẻ thủ hạ.
"Ba tháng." - trước khi đi vào viện, nàng quay ra nói với Sát Địch Giả.
Hắn nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu: "Thứ cho tại hạ ngu dốt, Mộng Điệp cô nương nói ba tháng là có ý gì?"
"Ngươi đi nói với Trịnh Phúc Nguyên, bọn ta sẽ ở đây ba tháng. Vân Vụ các còn rất nhiều chuyện bận rộn cần chúng ta xử lý, sau ba tháng bọn ta nhất định phải đi ra. Tới lúc đó, nếu hắn dám gϊếŧ một người của Bách gia thì ta cũng dám tới Lạc An lấy đầu hắn."
Không chờ Sát Địch Giả trả lời, Bách Phong Linh đóng sập cửa viện trước mặt hắn.
Ba tháng a.
Ba tháng có lẽ là đủ để tình thế chiến sự ngã ngũ rồi, Trịnh Phúc Nguyên nhất định sẽ không ép buộc nàng tiếp tục ở đây. Hoàng Thiên Du à Hoàng Thiên Du, mong rằng ba tháng sau khi ta đi ra khỏi nơi này, chàng vẫn còn có thể lành lặn sống sót.
***
Từ khi chuyển vào Mộng Điệp viện sinh sống, chín người Vân Vụ các ngày ngày cùng nhau luyện khí, luyện tinh thần lực, còn cùng đàm luận thế sự. Ba bữa của bọn họ đều do Thực lão chuẩn bị, coi như Trịnh Phúc Nguyên cũng còn suy nghĩ tới mấy con tin này. Nói đi cũng phải nói lại, kể từ khi Vân Vụ các chính thức khai trương mở cửa buôn bán tin tức, khung cảnh đầm ấm này đã không còn xuất hiện nhiều như trước nữa. Lần này, có lẽ Bách Phong Linh phải cảm tạ Trịnh Phúc Nguyên vì đã cho bọn họ cơ hội này.
Nói đến Thực lão, khuôn mặt của lão khi biết được thân phận thật sự của mấy "tiểu hài tử" bọn họ thực sự rất đặc sắc. Sau đó, Thực lão còn giận dỗi mấy người bọn họ hai ngày, không thèm mở lời nói chuyện. Lão còn nấu một mâm thức ăn toàn khổ qua cho mấy người bọn họ, hại bọn họ đói rã rời cả một ngày trời mà không dám kêu than một tiếng nào.
Nói về tinh thần lực thì trong những người ở đây thì trừ Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung đã có tinh thần tu luyện thuật riêng, thì những người còn lại đều chưa tu luyện tinh thần lực. Trên tay Bách Phong Linh có một bộ tu luyện thuật mới trộm được từ Cổ đế bảo tàng, vừa vặn để cho mọi người rảnh rỗi bắt tay vào luyện.
Tuy nói Ngũ Giác thuật yêu cầu không cao, nhưng đây chỉ là so sánh với những bộ tinh thần tu luyện thuật khác. Kể cả ở Cổ thời đại, người có thể tu luyện được tinh thần lực cũng không phải là nhiều. Nếu nói luyện khí phụ thuộc vào thể chất thì luyện thần lại phụ thuộc vào não hải. Những người có tiềm chất luyện thần đạt tới trình độ cao thì đều có não hải phát triển, mà kẻ có não hải và não mạch phát triển thì đều là những kẻ có trí lực cao.
Trùng hợp thay, bảy người còn lại ở đây đều là những kẻ có trí lực không tồi. Bảy người bọn họ trong mười ngày lần lượt luyện thành tầng một của Ngũ Giác thuật, Thị Giác thuật. Luyện thành tầng đầu tiên, không chỉ thị lực của bọn họ tăng lên, mà còn có thêm khả năng nhìn rõ mọi vật trong bóng đêm. Biết được tác dụng thần kỳ này, Bách Phong Linh và Sở Vĩnh Trung đều không nhịn được mà cũng bắt đầu tu luyện thuật pháp này.
Thời gian cứ thế dần trôi. Ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng không rõ. Người của Trịnh quốc canh phòng nơi này rất nghiêm ngặt, tin tức của Vân Vụ các không thể lưu thông. Tuy Sở Vĩnh Trung có lẽ có thể trốn tránh ánh mắt của mấy kẻ trong tối kia mà đi ra khỏi tiểu viện này, nhưng mà hắn không dám mạo hiểm. Trịnh Phúc Nguyên tính tình âm hiểm, nếu hắn nói hắn sẽ gϊếŧ một người của Bách gia thì nhất định hắn sẽ làm.
Cho đến một tháng sau, một vị khách bất ngờ đến viếng thăm tiểu viện nhỏ bé này của mấy người bọn họ. Vào một ngày trời nắng nhẹ nhàng không gay gắt, một bạch y thân ảnh thản nhiên bước vào Mộng Điệp viện. Lúc đó, những kẻ đứng canh cửa không biết lý do gì mà đều ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, dường như không hề nhìn thấy thân ảnh kia. Chờ tới khi bọn họ hoàn hồn thì kẻ này đã mở xong cửa và vào tới nội viện.
Trong sân nhỏ của tiểu viện, Bách Phong Linh hiện tại đang luận bàn vũ kĩ với Chu Thái An. Hắn dùng kiếm, nàng dùng trường tiên.
Chu Thái An lúc này vừa vặn xoay người quay mặt về phía cửa viện. Nhìn thấy người mới tới, hắn phải ngạc nhiên thốt lên:
"Dược công tử? Sao người lại ở đây?" - Chu Thái An sửng sốt tới mức quên mất trường tiên đang đánh về phía mình.
Bách Phong Linh nghe thấy thế cũng không thèm quay người lại, vẫn tiếp tục cầm trường tiên quất về phía hắn, cùng lúc mở miệng hừ lạnh:
"Thái An à, chiêu này ngươi đã dùng một lần rồi. Đừng tưởng như vậy thì có thể làm ta phân tâm."
"Khụ khụ." - một tiếng hắng giọng bỗng vang lên từ đằng sau lưng nàng.
Hừm. Sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy nhỉ? Sao lại nghe giống giọng của ... Cao Lãng như vậy?
Bách Phong Linh sững người quay lại phía sau, mặt đối mặt với nam nhân ở cửa viện.
Thực sự đúng là huynh ấy rồi!
Bách Phong Linh ném trường tiên trong tay xuống, vội vã chạy về nơi cửa viện.
"Cao Lãng" - đứng trước mặt hắn, nàng vui vẻ gọi hai tiếng.
Dược Cao Lãng mỉm cười sáng lạn. Nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa, hắn bỗng nhiên lại dang tay ra ôm tiểu nữ nhân trước mặt vào lòng, nhẹ thì thầm vào tai nàng:
"Linh nhi, ta tới rồi."
Giọng nói ấm áp của Dược Cao Lãng như một dòng mật ngọt rót vào tai của nàng. Giữa tiết trời vẫn còn hơi se lạnh của Thiên An thành, trái tim nàng bỗng dưng lại ấm áp đến lạ thường.
Danh Sách Chương: