Khi mùa hạ kết thúc thì hạn định ba tháng cũng tới.
Ba tháng trước Bách Phong Linh đã từng nghĩ, ngày nàng đi ra khỏi nơi này nhất định sẽ đốt một bó đuốc, châm một mồi lửa thiêu rụi tiểu viện này. Nhưng bây giờ chẳng hiểu sao nàng lại không còn ghét nơi này đến mức đó nữa, bèn hướng Sát Địch Giả ngỏ ý muốn mua lại trạch viện tràn đầy kỷ niệm tươi đẹp này.
Đón tiếp bọn họ ở ngoài cửa của đại viện là tám kẻ còn lại của thập nhị phó quản lĩnh. Hai bên thấy phía còn lại trông vẫn sinh long hoạt hổ như bình thường thì đều thở dài nhẹ nhõm.
Cũng sau ba tháng, lần đầu tiên Bách Phong Linh được nghe cập nhật tình hình chiến sự của tam quốc. Không ngoài dự đoán của nàng, Tấn quốc đã đến bờ thất bại. Thăng Long thành và phần lớn các đại thành đều đã rơi vào tay nhị quốc. Thái Bình đế hiện tại đã lui binh về Phục Hổ thành cố thủ, chấp nhất giữ lại một chút hơi tàn còn xót lại.
Ba tháng trước, Tấn quốc thông cáo thiên hạ bọn họ là hậu duệ của Cổ đế, chủ nhân chân chính của đại lục. Thế cục cứ như vậy mà chuyển biến, Tấn quốc cũng tìm ra được một ánh sáng hy vọng lập lòe nơi cuối đường hầm. Chỉ là bọn hắn không thể ngờ được, có kẻ khác cũng cùng lúc nhảy ra nhận là hậu duệ của Cổ đế, còn đem ra ngọc bội cận thân của Cổ đế năm xưa làm chứng.
Kẻ này không ai khác chính là Tề Nguyệt Dạ Thiên.
Không chỉ như vậy, Tề thái tử sau đó còn nói: Thuận Thiên kiếm vốn không phải bảo vật gia truyền của Hoàng gia, mà là thứ Tấn quốc lấy được từ trong Cổ đế bảo tàng.
Trong bảo tàng có vật này là chuyện không ít người biết. Nhưng mà, ngũ phái đương nhiên không lên tiếng, Tấn quốc đương nhiên phải phủ định chuyện này, còn Trịnh Tề dù có nói đây là sự thật cũng không thể khiến người khác tin phục. Đúng lúc này, Vân Vụ các lại đứng ra làm chứng, nói rõ Tấn quốc đã yêu cầu bọn họ phân chia cho Thuận Thiên kiếm và Trần quốc ấn triện. Từ đó, Tấn quốc triệt để đánh mất đi tâm ý của dân chúng và binh lính tam quân.
Vân Vụ các đứng ra làm chứng cho việc này không thể nghi ngờ chính là là chủ ý của Trịnh Phúc Nguyên. Các chủ và mấy vị đại nhân đều nằm trong tay Trịnh đế, người của Vân Vụ các không thể không làm theo lời hắn. Hơn nữa, những thứ bọn họ làm chứng cũng đều là sự thật, nên bọn họ cũng không có chướng ngại tâm lý gì lớn.
Chỉ là sau đó, những tin đồn về việc Vân Vụ các bắt tay nhị quốc để hãm hại Tấn quốc ngày càng trở nên quá đáng hơn.
Đầu tiên, tin đồn nói cao tầng của Vân Vụ các đều đang ở Thiên An thành Trịnh quốc giúp Trịnh vương bàn mưu tính kế. Vân Vụ các sau đó lựa chọn im lặng chứ không lên tiếng rũ bỏ tin đồn này. Đâu còn cách nào khác, chẳng nhẽ bọn họ phải thông cáo thiên hạ rằng Trịnh vương đang giam giữ các chủ và mấy vị đại quản sự của Vân Vụ các sao?
Chưa dừng lại ở đây, một thời gian sau, giang hồ lại nổi lên tin đồn rằng cái chết của Kinh Dương đế và Đại hoàng tử đều là do một tay Vân Vụ các làm ra. Chuyện quái quỷ gì vậy, chẳng nhẽ cái gì cũng có thể đổ lên đầu các nàng à? Ừ thì đúng là Hoàng Tử Hàn là do Sở Vĩnh Trung gϊếŧ, nhưng Kinh Dương đế trúng độc thì liên quan gì đến Vân Vụ các a??
Đến lúc này, Vân Vụ các dù đã đứng ra từ chối những lời đồn vô căn cứ kia thì cũng đã muộn, mấy bát nước bẩn này cứ như vậy mà bị đổ lên người bọn họ.
Thật ra mà nói, Vân Vụ các có ủng hộ bên nào thì kết quả của cuộc chiến này cũng không sẽ thay đổi. Nhưng mà có mấy tin đồn này thì Tấn quốc bây giờ chắc chắn sẽ nghi ngờ Vân Vụ các, nhất định không tìm sự giúp đỡ từ bọn họ nữa. Nếu Bách Phong Linh không đoán sai thì kẻ đứng sau trò hề này nhất định lại là Trịnh Phúc Nguyên xảo quyệt kia. Đã giam giữ nàng ba tháng trời mà hắn vẫn còn sợ nàng đi ra giúp đỡ Tấn quốc ư? Thật đúng là ...
Mấy chuyện này Bách Phong Linh và mấy thủ hạ của nàng khi ở Mộng Điệp viện cũng đã dự tính trước nên không quá bất ngờ. Căn cơ của Vân Vụ các không ổn định, những nhân vật then chốt của bọn họ cùng bị nhốt lại thì Vân Vụ các lao đao là điều dễ hiểu. Cũng may là Trịnh Phúc Nguyên đã hạ thủ lưu tình, ngoài chút danh dự không đáng tiền ra thì không làm tổn hại của các nàng cái gì khác.
Chuyện khiến Bách Phong Linh bất ngờ trên hết chính là nàng bây giờ không ngờ đã trở thành một danh nhân của Trung châu. Vân Vụ các trước giờ vốn là một thế lực nửa bí ẩn không phải ai cũng biết, nay lại được lôi thẳng ra ngoài ánh sáng cho toàn bộ bàn dân thiên hạ nhìn. Mà lão bản của Vân Vụ các cũng không bất ngờ gì trở thành nhân vật khiến người ta tò mò nhất.
Theo thống kê của Vân Vụ các, bây giờ cái tên "Vân Mộng Điệp" chính là chủ đề sôi nổi nhất trong tất cả các cuộc trà dư hậu tửu ở mọi nơi, còn sôi nổi hơn cả chuyện chiến sự của tam quốc. Tất cả các loại sản nghiệp của Vân Vụ các cũng theo đó mà được người khác lôi ra mổ xẻ. Tin tức về lần bọn họ phô trương thanh thế ở Thiên An thành cũng được lan tỏa nhanh chóng, khiến toàn bộ Trung châu sợ hãi than ngắn thở dài vì căn cơ của Vân Vụ các quá thâm sâu khó lường.
Vân Vụ các chủ Vân Mộng Điệp sau mấy tháng ngắn ngủ bỗng trở thành một nhân vật truyền kỳ khiến nữ tử và nam tử như nhau đều phải ngước nhìn mà trầm trồ khen ngợi bản lĩnh của nàng. Nghe nói, mấy vị học sĩ nổi tiếng của Trịnh quốc và Tề quốc trong một lần giao lưu gần đây đã đem chủ đề lịch sử phát triển của Vân Vụ các ra đàm luận. Bọn họ càng phân tích thì càng phải trầm trồ thán phục tài hoa của vị nữ lão bản này. Từ lúc đó, Vân Mộng Điệp được bọn họ nhất trí coi là "Phong Vũ đệ nhất tài nữ."
***
Sau khi được trả lại tự do, Bách Phong Linh từ Thiên An thành khởi hành đi về phía đông, hướng Hoa Lư thành mà đi. Đi cùng nàng chỉ có Dược Cao Lãng. Một là bởi mấy người thủ hạ của nàng có rất nhiều nhiệm vụ trong người, hai là bọn hắn không muốn làm kỳ đà cản mũi tiểu thư và cô gia nhà bọn họ tình tứ.
Bách Phong Linh cũng không che dấu hành tung mà chậm rãi cưỡi ngựa di chuyển. Nàng làm vậy là muốn Trịnh Phúc Nguyên yên tâm một chút, tránh cho hắn lại dùng Bách gia đe dọa rồi giam cầm nàng. Thật ra nàng biết, có Dược Cao Lãng ở đây, cho hắn mấy cái gan cũng sẽ không dám một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng. Lần trước gặp mặt, Trịnh Phúc Nguyên còn chưa biết rõ về các cổ đại thế gia. Nhưng hiện tại hắn đã biết tới sự tồn tại khủng bố của bọn họ, lại còn mơ hồ đoán được vai vế của Dược Cao Lãng trong Dược gia, đương nhiên là không dám làm càn.
Đôi tình lữ vừa đi vừa thưởng ngoạn, đến thành trấn nào cũng dừng lại nghỉ ngơi. Nếu không phải Dược Cao Lãng còn có việc trong người, có lẽ bọn họ sẽ cần tới nửa năm để đi tới Tề quốc mất. Nhưng vì Dược Cao Lãng bận rộn, hai người bọn họ chỉ dùng hai tháng để đi từ Thiên An tới Hoa Lư. Lúc này cũng đã là thượng tuần tháng tám.
Chưa vào tới đô thành, hai người bọn họ đã nghe được tin tức động trời từ biên cương truyền tới. Sau nửa năm chiến đấu ngắn ngủi, Tấn quốc đã hoàn toàn ngã xuống. Phục Hổ thành bị công phá, Thái Bình đế thắt cổ tự vẫn ở hoàng cung tạm thời của hắn.
Việc Tề quốc đế đô mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm cùng với đủ loại lễ hội được tổ chức ở Hoa Lư cũng không làm tâm trạng Bách Phong Linh vui vẻ lên được. Thăng Long thành đã từng có nhà của nàng. Những con người Tấn quốc nàng đã từng tiếp xúc qua bây giờ cũng chỉ còn là mấy đống xương vụn và những nấm mộ vô danh. Trịnh Phúc Nguyên, hắn đã từng là một nam nhân tốt, một vị vương gia tốt. Đáng tiếc, đáng tiếc, ...
Bách Phong Linh vừa tới Hoa Lư thành mấy ngày thì có một người truyền tin nói muốn gặp nàng. Tề Nguyệt Dạ Thiên.
Trong phòng chứ Thiên của Yên Vụ các, Bách Phong Linh chăm chú đánh giá hắc bào nam nhân trước mặt.
Nửa năm trước khi nàng lần cuối nhìn thấy hắn, Tề Nguyệt Dạ Thiên dù khí chất có chút băng lãnh khó gần, nhưng dung mạo vẫn còn rất non nớt. Dù sao thì, nam nhân này cũng chỉ hơn Bách Phong Linh nàng có ba tuổi, tức là năm nay hắn mới mười chín tuổi.
Tề Nguyệt Dạ Thiên nửa năm trước thay mặt Tề quốc bắt tay với Trịnh vương, đồng tâm hiệp lực lập kế sách xâm lăng Tấn quốc. Kế hoạch của bọn họ rất đơn giản, đó là không từ thủ đoạn nhanh chóng hạ bệ con mãnh hổ này. Sau nửa năm tắm máu chiến trường, vẻ băng lãnh của Tề Nguyệt Dạ Thiên không còn giống như một thanh đao sắc bén hướng về phía trước nữa, mà hắn bây giờ giống như là một thanh chủy thủ lúc ẩn lúc hiện.
"Chúc mừng ngươi đại cáo công thành." - Bách Phong Linh nói với hắn.
"Ồ. Ta cứ nghĩ việc đầu tiên nàng làm sẽ là cho ta một trảo chứ?" - Tề Nguyệt Dạ Thiên nhướn mày.
"Trảo thủ và trường tiên của ta coi như đều là do ngươi dạy mà ra. Tinh thần lực của ta cũng kém ngươi một bậc. Ta làm sao dám múa rìu qua mắt thợ cơ chứ."
"Xem ra Mộng Điệp nàng cũng không quá quyến luyến phu quân của mình nhỉ? Nghe nói, nàng hai tháng nay còn cùng một nam nhân đi du ngoạn, lại cùng hắn tới Hoa Lư?" - Tề Nguyệt Dạ Thiên hỏi.
"Tin tức của Tề thái tử thật nhanh nhạy."
"Quá khen. Đây vốn là địa bàn của ta."
Tới đây, gian phòng nhỏ bỗng chốc rơi vào yên lặng. Hai người bọn họ đều đang chờ đối phương mở miệng trước. Cuối cùng, là Bách Phong Linh lên tiếng:
"Ngươi tìm ta là có chuyện gì?"
Tề Nguyệt Dạ Thiên âm thầm xem xét nữ tử trước mặt. Xem ra, nàng quả thực là không biết chuyện. Hắn nói: "Tấn quốc đã bại."
"Ừ?" - nàng nhướn mày.
"Nhưng mà, Hoàng Thiên Du thì không tìm thấy." - Tề Nguyệt Dạ Thiên chậm rãi nhả từng chữ, nói ra tin tức động trời.
Bách Phong Linh siết chặt nắm tay, tim nàng bỗng đập nhanh lên một nhịp. Có nghĩa là, hắn vẫn còn sống?
"Còn nữa, hai ngày trước hắn đã tới Hoa Lư thành."
Bách Phong Linh nhíu mày, vẻ khó hiểu tỏ ra nồng đậm. Tại sao tên đại ngu ngốc kia lúc này lại lựa chọn chui đầu vào miệng cọp cơ chứ?
"Theo ta thấy, thì hắn là đang muốn tìm nàng." - Tề Nguyệt Dạ Thiên lại tiếp.
"Chuyện này ta thực sự không biết." - nàng lên tiếng.
"Ta biết là nàng không biết." - hắn nói
"Vậy ngươi tìm ta chỉ là để thông báo cho ta tin tức này?" - Bách Phong Linh hỏi.
"Không! Ta muốn nhờ Vân Vụ các giúp ta điều tra tung tích của Hoàng Thiên Du." - hắn đáp.
"Không thể!"
"Tề quốc sẽ trả gấp đôi giá bình thường."
"Giá nào cũng không được."
Tề Nguyệt Dạ Thiên nhìn nàng. Thật ra thì đây là kết quả mà hắn đã trù tình trước. Nhưng cũng không sao. Chỉ cần nàng còn ở đây, hắn không sợ là sẽ không bắt được con chuột nhắt kia.
"Ngươi muốn dùng ta làm mồi nhử?" - Bách Phong Linh bỗng chốc hiểu ra.
Tề Nguyệt Dạ Thiên không khẳng định, cũng không phủ nhận câu hỏi của nàng.
Bách Phong Linh tức giận. Tam quốc đánh nhau thì liên quan gì đến nàng và Vân Vụ các? Tại sao Trịnh Tề lại luôn luôn lợi dụng nàng, mang Vân Vụ các ra đầu sóng ngọn gió? Vân Vụ các và nàng đã trở nên dễ trêu chọc như vậy từ lúc nào?
"Tề Nguyệt Dạ Thiên, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn lợi dụng ta để gϊếŧ Thiên Du thì ngươi hãy quên đi. Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."
Tề Nguyệt Dạ Thiên gật đầu: "Được, ta chờ xem nàng sẽ ngăn cản ta như thế nào."
Nói xong, hắn đứng dậy bỏ đi.
Tề Nguyệt Dạ Thiên và Bách Phong Linh chân trước chân sau rời Yên Vụ quán. Tề Nguyệt Dạ Thiên thì về hoàng cung cùng thủ hạ của hắn chuẩn bị giăng lưới bắt con cá lớn, còn Bách Phong Linh thì tới Minh Y đường tìm Dược Cao Lãng bàn bạc.
Tề Nguyệt Dạ Thiên tiên đoán quả thực không sai. Một ngày sau, vào nửa đêm canh ba, Hoàng Thiên Du thực sự xuất hiện ở tiểu trạch viện của Bách Phong Linh.
Bách Phong Linh đang ngủ thì bị đánh thức bởi một cơn gió lùa vào từ ngoài cửa. Mở mắt ra, trước mặt nàng là một tử y thân ảnh quen thuộc.
Hắn lên tiếng: "Sao nàng lại thiếu đề phòng như vậy? Ta từ cửa chính đi vào đây không gặp một chút ngăn cản nào. Nàng không sợ bị kẻ khác nửa đêm tới ám sát sao? Phong Vũ đệ nhất tài nử?"
"Nơi này vốn là có tầng tầng ám vệ, đừng nói với ta là chàng không cảm nhận được. Là ta nói bọn họ cho chàng vào. Mà chàng còn nói ta? Đầu chàng bây giờ rất có giá trị, tại sao lại ăn mặc nổi bật như vậy làm gì? Lại còn xuất hiện ở Tề đô nữa!"
Hoàng Thiên Du mỉm cười: "Không sao! Ta cũng không nghĩ mình sẽ sống sót đi ra khỏi đây."
Vẻ mặt Bách Phong Linh bỗng chốc trở nên nghiêm trọng: "Tại sao lại tới tìm ta?"
"Muốn gặp nàng lần cuối." - hắn mỉm cười nói. Nụ cười ấy vẫn yêu mị như lần đầu hai người gặp gỡ ở Hạo Hiên vương phủ.
"Ta biết chàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Chàng hỏi đi, ta sẽ thật thà trả lời tất cả thắc mắc của chàng."
Hoàng Thiên Du nhìn vào mắt nàng: "Chuyện tin tức mật lộ vận chuyển bảo tàng ..."
"Không phải là ta cố ý. Chuyện này ta cũng đã giải thích với chàng rồi mà" - Bách Phong Linh ấm ức nhăn mặt, trong đầu lại thầm chửi rủa Trịnh Phúc Nguyên.
"Chuyện ta là Tấn quốc thủ hộ giả, không phải là do nàng tiết lộ?"
"Tề Nguyệt Dạ Thiên là Hắc Nguyệt. Hắn nói hắn đã sớm đoán ra thân phận của chàng. Là Hoàng Quý Thông trước đây khi còn trẻ đã tiết lộ cho mẫu thân của hắn chuyện thủ hộ giả có truyền thống tới Thái Sơn môn bái sư."
Hoàng Thiên Du có chút bất ngờ. Hóa ra bọn họ đã sớm bị nhìn thấu ư? Bao nhiêu năm hắn khổ cực đóng vai một tiêu dao vương, thì ra chỉ là trò hề trong mắt kẻ khác.
"Vậy cái chết của hoàng huynh thực sự là do Trịnh Hải Quỳnh làm?" - hắn lại hỏi.
Bách Phong Linh mỉm cười tự giễu: "Chàng nếu đã nghi ngờ lên đầu ta thì ta giải thích cũng đâu có nghĩa lý gì, phải không?"
Hoàng Thiên Du không trả lời nàng mà tiếp tục hỏi:
"Vậy tại sao nàng lại ở Thiên An ba tháng giúp Trịnh Phúc Nguyên bày mưu tính kế?"
Bách Phong Linh thở dài, kể cho hắn đầu đuôi câu chuyện.
Hoàng Thiên Du trầm ngâm. Là hắn đã nghĩ sai rồi sao? Thực sự nàng không làm gì có lỗi với hắn sao? Nhưng mà, vẫn còn một chuyện cuối cùng...
"Nàng là người đầu tiên vào Cổ đế bảo tàng, Thuận thiên lệnh, là do nàng lấy sao?"
"Thuận thiên lệnh? Là ngọc bài trong Trần quốc ấn triện?" - Bách Phong Linh bất ngờ buột miệng.
Quả đúng là do nàng.
Hoàng Thiên Du bật cười đau đớn: "Nàng biết không, hoàng huynh đã đoán ra âm mưu của Trịnh Tề từ lâu. Thuận thiên lệnh này, vốn là hy vọng cuối cùng của Tấn quốc ta."
Lúc này, một tiếng cười trầm thấp bỗng vang lên từ phía ngoài. Hai người trong phòng liền hướng ánh mắt ra đó. Là Tề Nguyệt Dạ Thiên. Trạch viện này không biết từ lúc nào đã bị bao vây. Ám vệ của nàng hình như đều đã bị xử lý. Không đúng, vì sao nàng không nghe thấy chút tiếng động nào? Chẳng lẽ tinh thần lực của Tề Nguyệt Dạ Thiên mạnh hơn nàng nhiều như vậy sao?
"Khụ khụ" - Tề Nguyệt Dạ Thiên lên tiếng, "xin lỗi đã quấy rầy phu thê hai người đoàn viên. Nhưng mà, Hạo Hiên đô thống không thấy mình nói chuyện có chút nực cười sao? Tấn quốc biết chúng ta đã có kế hoạch trước nhưng không bắt đầu tuyển binh, không luyện quan tướng, lại chỉ mong đợi phép màu từ một thứ huyễn hoặc như Thuận Thiên lệnh. Tấn quốc là thua trong tay những kẻ quen sống trong suиɠ sướиɠ là các ngươi, đừng tìm kẻ khác để đổ lỗi!"
Hoàng Thiên Du im lặng.
Tề Nguyệt Dạ Thiên lại tiếp tục: "Chân thiên tử thì sao? Trần quốc hậu duệ thì sao? Cổ thời đại đã qua từ lâu rồi, Tấn quốc lại chỉ biết sống trong hào quang của quá khứ. Phép tắc rườm rà, cách dùng binh cổ hủ, tướng sĩ đánh trận trăm năm trước với trăm năm sau vẫn chỉ có từng đó chiến thuật. Ngươi nói xem, Tấn quốc thua là oan uổng sao?"
Hoàng Thiên Du tay đã sớm nắm thành nắm đấm. Hắn tức giận, nhưng không biết phải phản bác ra sao.
Tề Nguyệt Dạ Thiên vẫn chưa nói xong: "Tấn quốc người đông, tài nguyên dư thừa, mùa màng thuận lợi. Tề Trịnh người ít, đất đai khô cằn, thiên tai hạn hán không năm nào là không xảy ra. Vậy mà ngươi nhìn xem, chúng ta chỉ dùng có sáu tháng, chỉ có sáu tháng đã có thể đánh Tấn quốc tới mức thảm bại như vậy, ..."
"Đủ rồi!" - Bách Phong Linh lớn tiếng, "Bây giờ ngươi đã thắng, nói gì mà không đúng. Thân là thái tử của bên thắng, việc gì phải nhỏ mọn đâm sâu vào vết thương của người khác như vậy? Dù gì thì cũng đã từng là huynh đệ đồng môn, tại sao cứ phải như thế?"
"Vậy được," - Tề Nguyệt Dạ Thiên gật đầu, "Tam sư đệ, để huynh tiễn đệ một đoạn đường."
Bách Phong Linh nghe vậy thì sợ hãi, chạy tới lách người tới chắn giữa hai người bọn họ.
"Phong Linh," - Hoàng Thiên Du đặt tay lên vai nàng, "chuyện này ta đã sớm tính trước, nàng không cần xen vào."
"Khụ khụ" - một giọng nói khác lại vang lên. Lần này là từ một bạch y nam tử. Kẻ mới tới này đi vào từ lúc nào thì không ai biết được.
"Hoàng Thiên Du phải không? Thỉnh bỏ tay ra khỏi vai của nàng." - hắn không vui nói.
"Ngươi là?" - Hoàng Thiên Du nhíu mày. Nương tử của hắn, tại sao hắn lại phải bỏ tay ra.
"Là người tới cứu ngươi." - Dược Cao Lãng nói tới đây thì lách người vào giữa Bách Phong Linh và Hoàng Thiên Du. Một tay hắn ôm nàng vào lòng, tay còn lại vác nam nhân vô lễ kia lên vai. Rồi khi những người còn lại chưa kịp phản ứng, Dược Cao Lãng dùng khinh công nhanh chóng chạy đi.
Từ lúc kẻ này tới đến lúc kẻ này đi thời gian rất ngắn ngủi, Tề Nguyệt Dạ Thiên còn chưa kịp phản ứng gì thì ba người trong viện đã biến mất.
Nếu hắn không nhầm, thì kẻ này chính là Dược gia đại công tử Dược Cao Lãng trong miệng Trịnh vương đi. Thôi thôi, người Dược gia muốn cứu thì hắn có thể làm cái gì nữa. Ai mà ngờ được, nam nhân đi cùng với Mộng Điệp lại là vị này của Dược gia cơ chứ...
Dược Cao Lãng chạy một mạch vào Trường Sơn phía đông của Hoa Lư. Tới một đỉnh núi, hắn dừng lại, phóng tầm mắt nhìn xuống phía dưới không thấy ai đuổi theo thì mới buông hai người trên tay xuống. À, chính xác là ném mạnh Hoàng Thiên Du và đặt nhẹ Bách Phong Linh xuống.
Hoàng Thiên Du đứng dậy, ánh mắt nhìn qua vòng tay của Dược Cao Lãng vẫn đang đặt trên eo của Bách Phong Linh, trong lòng có một cái gì đó như đang thắt lại.
"Chàng mau đi đi." - Bách Phong Linh nói với hắn. Dược Cao Lãng bên cạnh ánh mắt u oán nhìn nàng. Cách xưng hô này thực sự là ... Bách Phong Linh ném cho hắn một ánh mắt ý nói huynh cứ yên tâm đi. Xưng hô này đã sớm thành thói quen, nhưng cũng không có ý nghĩa gì to tát. Quan trọng nhất là trong tâm của nàng chỉ có Cao Lãng, không phải sao?
Hoàng Thiên Du lắc đầu: "Cảm ơn hai người đã cứu ta, nhưng mà, bổn phận của ta ta đã sớm hoàn thành. Trên đời cũng không còn gì khiến ta phải lưu luyến nữa."
"Chàng nói linh tinh cái gì đó?" - Bách Phong Linh hiểu ra ý tứ trong câu nói của hắn, tức giận lớn tiếng.
"Chăm sóc nàng." - Hoàng Thiên Du hướng Dược Cao Lãng nói một câu.
Sau đó, hắn bất ngờ bay người lùi ra đằng sau. Phía hắn phi người là một vách đá dựng đứng.
Bách Phong Linh chạy theo, đưa tay ra bắt lấy hắn, nhưng chỉ kịp bắt được một góc của tử y đang bay phấp phới.
Nàng quỳ gối trước vách núi, nhìn xuống thân hình của nam nhân kia rơi tự do. Đôi mắt hai người dán chặt vào nhau. Lúc này, nàng thấy hắn đang mỉm cười.
Một giọt lệ không tự chủ được mà rơi xuống. Nam nhân dại dột...
Bách Phong Linh cứ khóc mãi, tới lúc bản thân rơi vào một lồng ngực ấm áp nàng vẫn còn khóc. Nàng cũng không biết mình trở lại Hoa Lư thành như thế nào, nhưng khi nước mắt nàng cạn khô thì đã thấy trạch viện của mình ở trước mặt.
Trời đã hửng sáng, nhưng Tề Nguyệt Dạ Thiên vẫn còn ngồi trong trạch viện chờ nàng.
Bách Phong Linh đưa cho hắn mảnh vải tử sắc nàng vẫn nắm trong tay.
"Hắn chết rồi! Ngươi cũng không cần truy đuổi nữa." - giọng nàng đầy u buồn và mệt mỏi.
Tề Nguyệt Dạ Thiên nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của nàng: "Nhiệm vụ của thủ hộ giả là bảo vệ huyết mạch đời sau. Hắn một mình đi tới Hoa Lư thành, có nghĩa là huyết mạch kia vẫn đang ở đâu đó trên Phong Vũ này."
"Tề Nguyệt Dạ Thiên, không phải ngươi cũng là huyết mạch của Cổ đế sao? Tại sao lại phải tuyệt tình như vậy?" - nàng hỏi.
Hắn trầm mặc.
"Ta đảm bảo với ngươi, kẻ hậu duệ này không hề biết thân phận thật sự của hắn. Ngươi không thể nể tình nghĩa ngàn năm trước, phóng hắn một con ngựa sao?"
"Nàng biết thân phận người này?"
"Phải."
Tề Nguyệt Dạ Thiên im lặng một chút rồi lại hỏi: "Là tiểu tử đó sao?"
"Ngươi cũng đoán được?" - Bách Phong Linh bất ngờ.
"Ừ..."
"Vậy ngươi hãy tha cho hắn đi."
Tề Nguyệt Dạ Thiên lần này im lặng thật lâu. Nhưng rồi, sau rất nhiều đấu tranh tư tưởng, hắn rốt cuộc cũng thở dài rồi đứng lên:
"Được rồi. Ta sẽ hướng Trịnh quốc che dấu chuyện này." - Tề Nguyệt Dạ Thiên thỏa hiệp.
"Cám ơn."
"Không cần. Nếu thực sự là hắn, ta cũng sẽ không xuống tay được."
Ánh mặt trời tháng chín soi tỏ bóng lưng cô độc của Tề Nguyệt Dạ Thiên. Bách Phong Linh hiểu hắn đang nghĩ gì. Đã từng là huynh đệ sinh tử, đã từng cùng nhau lớn lên, cùng khóc cùng cười, làm sao mà không đau lòng cho được. Hoàng Thiên Du lúc đó chấp nhận Dược Cao Lãng
mang hắn đi rồi tự mình nhảy xuống từ vách đá kia, không phải cũng là bởi không muốn làm khó Đại sư huynh của mình sao?
Sinh ra đã định sẵn là sẽ ở hai chiến tuyến đối lập, vậy mà tình nghĩa huynh đệ của bọn họ đến giây phút cuối vẫn cứ là sâu nặng như vậy.
Danh Sách Chương: