Khương Trường Sinh cười nói, chờ đợi lấy Thanh Hư đạo trưởng kinh hỉ, cảm động thần sắc phức tạp.
Nhưng mặt Thanh Hư đạo trưởng không biểu tình, thậm chí không có quay đầu.
Sẽ không bị độc đến ngốc đó chứ?
Khương Trường Sinh có chút bận tâm, tiến lên hai bước.
- Đưa giải dược ra đây đi.
Thanh Hư đạo trưởng đưa tay, vươn về hướng Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh lúc này lấy ra giải dược, nói thầm trong lòng ‘cũng còn biết dùng thuốc’.
Hắn cũng không có so đo nhiều như vậy, bất kể nói thế nào, từ khi vừa mới lọt lòng, là Thanh Hư đạo trưởng cứu hắn, cho hắn chỗ sinh tồn, có lẽ đây đều là hoàng đế tính toán, nhưng lúc bị người xấu truyền tay nhau đưa ra ngoài, hắn rõ ràng nghe được có vài người thật muốn giết hắn.
Thanh Hư đạo trưởng tiếp thuốc, trực tiếp uống vào, không chút nào do dự.
Sau khi uống thuốc, hắn đứng dậy, quay người nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:
- Đồ nhi, vi sư chuẩn bị xuống núi.
Xuống núi?
Khương Trường Sinh sửng sốt.
Đại sư huynh chạy, Nhị sư huynh chạy, hiện tại sư phụ cũng muốn chạy?
Hắn đang muốn nói chuyện, Thanh Hư đạo trưởng lắc đầu nói:
- Vi sư vốn định bảo hộ ngươi năm năm, nhưng bây giờ ngươi đã đủ mạnh mẽ, cho dù Thông Thiên cảnh trong cung cũng chưa chắc có thể bắt lại ngươi, vi sư yên tâm, vi sư cũng nên đi.
Khương Trường Sinh nhíu mày hỏi:
- Ngài đi chỗ nào?
Thanh Hư đạo trưởng trả lời:
- Đi nơi hội tụ.
Dứt lời, hắn cất bước tiến lên, đi thoáng qua trước người Khương Trường Sinh.
- Sau này Long Khởi quan giao cho ngươi.
Thanh Hư đạo trưởng lưu lại nói này, sau đó tan biến trong hành lang.
Khương Trường Sinh nhíu mày, lão gia hỏa này muốn chạy?
Hắn vội vàng đuổi theo, vô luận hắn thuyết phục như thế nào, Thanh Hư đạo trưởng chẳng qua là tiến lên, mãi cho đến trước sơn môn, hắn dừng lại, đưa mắt nhìn Thanh Hư đạo trưởng xuống núi.
Cứ đi như thế?
Đồ gì cũng không cần thu thập?
Khương Trường Sinh không biết nên như thế nào bàn giao với đệ tử khác, hắn dứt khoát trở lại tiểu viện, chuyên tâm tu luyện.
Hai ngày sau.
Người triều đình tới, Lý công công được một đám cấm quân hoàng vệ hộ tống đi đến đình viện của Khương Trường Sinh, dẫn đường chính là Thanh Khổ, đằng sau còn có không ít đệ tử đi theo.
Hoa Kiếm Tâm, Ma Chủ trốn ở trong phòng, Khương Trường Sinh đi đến trước mặt Lý công công.
Lý công công nâng hai tay lên, trong tay lại có thánh chỉ.
Hắn nhìn Khương Trường Sinh mỉm cười gật đầu, sau đó kéo ra thánh chỉ, nói:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thanh Hư đạo trưởng tuổi tác đã cao, vô lực đảm nhiệm trụ trì Long Khởi quan, kể từ hôm nay, Trường Sinh đạo sĩ sẽ làm trụ trì Long Khởi quan, hưởng bổng lộc tứ phẩm của triều đình, chưởng hương hỏa môn viện, khâm thử.
- Trường Sinh đạo sĩ, lĩnh chỉ đi.
Lý công công cười đem thánh chỉ đưa cho Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh tuy có chút hoang mang, nhưng vẫn tiếp chỉ.
Sau đó, Lý công công quay người rời khỏi, các đệ tử Long Khởi quan dồn dập vây quanh.
- Nhị sư huynh, ngươi làm sao thành trụ trì rồi?
- Sư phụ đâu?
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Chúc mừng Nhị sư huynh trở thành đạo trưởng.
Các đệ tử mồm năm miệng mười nói xong, có người nghi hoặc, có người lo lắng, có người hưng phấn, cũng có người hâm mộ.
Khương Trường Sinh bất đắc dĩ, không ngờ trụ trì Long Khởi quan thay đổi cần chiến trận lớn như vậy.
Khương Trường Sinh chú ý tới Đại sư tỷ Mạnh Thu Sương cách đó không xa, Mạnh Thu Sương cũng hết sức mộng, cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn lúc này đi qua, nói:
- Đại sư tỷ, đi tới một bước nói chuyện?
Mạnh Thu Sương hít sâu một hơi, gật đầu đồng ý.
Đệ tử khác không dám đuổi theo, đều đang lo lắng hai vị sư huynh, sư tỷ có thể sinh ra mâu thuẫn hay không, dù sao những năm này đều là Đại sư tỷ chưởng quản sự vụ lớn nhỏ trong đạo quan, không ngờ Trường Sinh sư huynh một mực không làm việc trở thành đạo trưởng.
Khương Trường Sinh hai người tới một tòa đình viện không người, Khương Trường Sinh trước tiên mở miệng nói:
- Sư tỷ, ta cũng không có nghĩ tới sư phụ lại đột nhiên thoái vị cho ta, ngươi nhìn ta lớn lên, biết được ta không có kinh nghiệm quản lý, sau này sự vụ lớn nhỏ của Long Khởi quan vẫn do ngươi chủ đạo, như thế nào?
Mạnh Thu Sương nhíu mày hỏi:
- Sư phụ đi đâu?
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết.
Mạnh Thu Sương nhìn chằm chằm hắn, nhìn trong chốc lát, cuối cùng thở dài, nói:
- Được thôi.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Vậy thì đa tạ sư tỷ, nếu sư tỷ trong ngày thường gặp được phiền toái, cũng có thể tìm ta, võ nghệ của sư đệ vẫn tính là đủ dùng, cũng tin thông một chút y thuật, dĩ nhiên, tốt nhất là chuyện quan trong, tâm tư sư đệ đều chìm đắm trong việc tu hành.
Mạnh Thu Sương buồn cười, tức giận nói:
- Được rồi, ta biết rồi.
Hai người lại trò chuyện trong chốc lát liền rời khỏi.
Đến tận đây, Long Khởi quan đổi chủ, trụ trì là Trường Sinh đạo trưởng.
Về trở lại trong sân vườn, Hoa Kiếm Tâm đang tu hành Ngọc Thanh Tuyệt Mạch Châm lại gần, tò mò hỏi:
- Đạo trưởng, vì sao Lý Yêm Cẩu không để ngài quỳ xuống?