• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở hiện trường người lục tục ngo ngoe đi tới không ít.

Trong đó ngay cả lão gia tử Tưởng gia, một xe con màu đen dừng ở cách đó không xa.

Lão gia tử trong một đám người ủng hộ, lòng nóng như lửa đốt.

Hôm nay hắn bỗng nhiên nhận được điện thoại nói trụ sở công ty bên này xảy ra hoả hoạn, Khả Nhi mất tích.

Hắn vội vàng để cho người lái xe lái nhanh tới, nhìn thấy nhân viên chữa cháy mặc dù đang dần dần dập tắt thế lửa, nhưng người một cái cũng không có cứu ra.

Lão gia tử đã đợi không kịp, nghĩ lại có một nhóm người tổ chức đi lên cứu viện.

Ngay lúc này, Tưởng Khả Nhi ra.

“là đại tiểu thư kìa!”

“Quá tốt rồi! Đại tiểu thư còn sống!”

“Lão gia tử ngài xem, đại tiểu thư ở kia, a? Người kia là ai? Thế nào chạy rồi?”

“ Mẹ nó! Chạy thật nhanh, hắn là ai? Làm sao gặp người liền chạy?”

...

...

Đám người chú ý tới thân ảnh Tần Minh chạy đi, nhưng cân nhắc đến Tưởng Khả Nhi quan trọng hơn, bọn hắn cũng không có truy cứu.

Chỉ là một đám quần chúng vây xem móc ra điện thoại quay bóng lưng Tần Minh chạy xa, nhớ sẽ đi phát cái Microblogging cho bằng hữu, người này chính là anh hùng cưới người ?

Lão gia tử không kịp chờ đợi chạy đến trước mặt Tưởng Khả Nhi, nắm chặt tay của nàng.

“Khả Nhi, ngươi không sao chứ?”

“Gia gia, ta không sao.” Tưởng Khả Nhi cười một tiếng, ra hiệu cho hắn yên tâm.

Nhìn thấy tôn nữ mặc dù bị hun đen nhiều, nhưng trên thân không có thương thế, lão gia tử mới thở ra một hơi dài.

Bỗng nhiên, Tưởng Khả Nhi phát hiện Tưởng Trình cùng Tưởng Bằng đều không thấy, nàng nghi hoặc hỏi.

“Gia gia, đại ca nhị ca đâu?”

Trên mặt lão gia tử có mây đen.

“ Hai cái đứa nhút nhát kia thì khỏi nói, một đứa lúc mấu chốt thì chơi mất tích, một đứa chạy lên đi cứu ngươi bị nhốt trong thang máy, hiện tại nhân viên chữa cháy đang cứu nó ra.”

“Ta sống mấy chục năm, lần đầu tiên gặp người đang cod hoả hoạn mà có dũng khí đi thang máy lên lầu, thật “con mẹ nó” chán sống.”

Nói đến nơi này, lão gia tử hùng hùng hổ hổ, vì cái trí thông minh của cháu trai lớn cảm thấy lo nghĩ.

Tưởng Khả Nhi: “...”

Người chung quanh: “...”

Tưởng Khả Nhi nghe xong muốn cười, không cần phải nói cũng biết rõ cái người bị vây ở trong thang máy chính là đại ca nàng.

“Đúng rồi, ngươi thế nào trốn ra được? Ta nghe nói ngươi bị vây ở nơi có thế lửa nghiêm trọng nhất.”

Lão gia tử nghi hoặc hỏi.

Tưởng Khả Nhi sững sờ, do dự một cái, vẫn quyết định nói ra chân tướng, nhưng nàng tuân thủ hứa hẹn cùng Tần Minh, không có bại lộ tên của hắn.

“Gia gia, là cái người kia đã cứu ta.”

“Người nào?” Lão gia tử kinh ngạc.

“Chính là người ngày đó cứu ngươi.” Tưởng Khả Nhi lần nữa nhắc nhở.

“Cái gì? Hắn lại xuất hiện???”

Lão gia tử cả kinh cái cằm cũng suýt chút rơi mất.

Không nghĩ tới Tần Minh vậy mà lại xuất hiện, bên trong một tuần đã cứu được mạng của hai người nhà bọn hắn.

Đây là đại ân tình nha!

Cái người này không phải là quý nhân của Tưởng gia hắn sao?

Lão gia tử vội vàng nhìn về phía phương hướng Tần Minh chạy đi, một mặt kính nể.

“Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng tuổi cùng tên (ko để lộ tên tuổi), quả nhiên là cao nhân nha!”

“Ngươi có lưu lại phương thức liên lạc của hắn?”

Lão gia tử hỏi.

Tưởng Khả Nhi gật gật đầu.

Lão gia tử vui mừng quá đỗi...

Sau đó, nhân viên chữa cháy đem Tưởng Trình cùng một đám người mang ra ngoài.

Đi cứu người, bởi vì không có phương pháp, người không có cứu được còn suýt chút để lại mấy cái mạng.

Việc này nói ra nghe ngu ngốc làm sao.

Sau khi được cứu ra ngoài, Tưởng Trình trước tiên vọt tới trước mặt lão gia tử dập đầu xin lỗi.

“Gia gia, ta có tội! Ta không thể bảo hộ Khả Nhi, để cho Khả Nhi, ngươi phạt ta đi!”

Lão gia tử càng nghe mặt càng đen, cuối cùng nhịn không được một cước đem hắn đạp bay.

“Cút mẹ mày đi, “con mẹ nó” ít cho ta mất mặt xấu hổ, cút nhanh lên!”

Một trận nháo kịch liệt cứ như vậy kết thúc.

Chỉ là lần hoả hoạn này có một ít điểm đáng ngờ đưa tới sự chú ý của lão gia tử.

Một cái là lúc xảy ra hoả hoạn, tín hiệu điện thoại của bọn hắn phi thường kém, giống như có người che giấu.

Còn có một cái là đầu nguồn (phát) hoả hoạn, sau đó làm sao cũng không tra được.

Lão gia tử hoài nghi, là có người ở sau lưng cố ý hạ độc thủ...

...

...

Sau khi Tần Minh rời đi cao ốc, một đường phi nước đại ra ngoài một cây số.

Cuối cùng mới dám ở ven đường ngăn cản một chiếc taxi, trực tiếp chui đi lên.

taxi lão ca kia nhìn thấy thân thể Tần Minh dính đầy vết đen thui, ánh mắt cũng trừng tròn lên.

“Đù, huynh đệ, ngươi đây là gặp cái gì?”

“A... Mặt trời có chút độc.”

“ “con mẹ nó” Cái này cũng quá độc, quần áo ngươi đâu?” Lái xe lên tiếng kinh hô.

“A... Trời nóng, vừa rồi cởi xuống thuận tay liền ném đi.”

Lão ca lái xe: “...”

“Đinh! Chúc mừng ký chủ, thu hoạch được từ Củng Thường giá trị sụp đổ 444 điểm!”

“Đinh! Chúc mừng ký chủ, thu hoạch được từ Củng Thường giá trị sụp đổ 444 điểm!”

“Đinh! Chúc mừng ký chủ, thu hoạch được từ Củng Thường giá trị sụp đổ 444 điểm!”

...

...

Tài xế lão ca này bị dọa đến không nhẹ, đi lên chính là 400 giá trị sụp đổ.

Đây cũng chỉ là nhân chi tình thường.

Mặc dù bây giờ mùa hè còn chưa nắng lắm, nhưng Tần Minh phơi quá đen, cùng con cá chạch giống như nhau.

Hắn coi như là mới đào than đá xong, lái xe khẳng định sẽ tin hắn.

Một đường không nói chuyện, chỉ là lão ca lái xe thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu trộm nhìn hắn.

Tần Minh không có quá để ý tới.

Hắn đây cũng không phải là đen, là bị hun khói, về nhà tắm rửa liền khôi phục nguyên dạng.

Ngồi ở phía sau, có điều hòa không khí thổi mát mẻ, hắn thở phào một hơi.

Hôm nay lượng vận động quá kinh khủng.

Chạy tới chạy lui mấy chục tầng lầu.

Ngẫm lại hắn thật sự là số khổ, rõ ràng là hảo tâm cứu người, không phải sẽ được xem như anh hùng sao?

Tại sao lại bị loại tội này?

Nói cho cùng là nghèo, cũng là vì tiền.

Vân vân...

năm trăm vạn của ta đâu?

Tần Minh sững sờ, nhớ tới đem Tưởng Khả Nhi cứu ra, thế nhưng năm trăm vạn của hắn còn không có tìm Tưởng Trình muốn đâu!

Vừa lúc lúc này, điện thoại di động hắn kêu lên.

Hắn móc ra xem, là Tưởng Khả Nhi gửi tới một cái Wechat.

“Hôm nay cám ơn ngươi, còn có lần trước sự tình của gia gia ta, cũng cám ơn ngươi 【 Icon khuôn mặt tươi cười đáng yêu】.”

“Không khách khí, ngươi hỏi một chút ca ca ngươi có phải đã quên chuyện quan trọng gì không.”

Tần Minh càng nghĩ, trực tiếp mở miệng muốn năm trăm vạn quá đột ngột.

Sợ sẽ khiến cho Tưởng Khả Nhi phản cảm.

Loại chuyện bỏ tiền này, nếu tiến hành theo chất lượng, không thể một lần là xong.

Ở một đầu điện thoại này, Tưởng Khả Nhi thật đúng là hỏi ca ca nàng.

“Ca, ngươi có quên chuyện quan trọng gì không?”

——— ———

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK