- "Bình tĩnh coi Mikey!!"
Mọi người đang rất vất vả để ngăn không cho Mikey làm loạn. Tự dưng đang yên đang lành anh lại hét lên, nằng nặc đòi quay lại nơi nguy hiểm kia. Dù mọi người có cố ngăn thế nào cũng bất thành. Shinichiro bị què nên không thể ngăn nỗi thằng em táo tợn của mình.
- "Đang yên đang lành mày bị chập mạch à!?"-Kisaki cuộn tờ báo lại đập liên tục vào đầu Mikey khiến quả đầu anh đã rối như tổ quạ nay còn rối hơn.
- "Trực giác mách bảo tao, anh ấy đang gặp nguy hiểm!"
- "Trực giác?"-Shinichiro nhướn mày.
- "Nếu như nhóc là Takemichi thì bọn ta sẽ tin vào trực giác của nhóc nhưng tiếc là không phải nên hãy ngoan ngoãn ngồi im đi."-Waka tiến lại gần Mikey. Thằng nhóc này phải dùng biện pháp mạnh mới yên được.
- "Từ từ đã Waka!"-Shinichiro vội giữ tay Waka lại.
- "Lỡ như những gì Manjiro nói là đúng thì sao?"-Shinichiro
- "Được cả mày nữa à!"-Waka.
- "Ai trong chúng ta cũng tàn tạ cả rồi. Nếu như tới đó mà bị cuốn vô cuộc chiến thế nào cũng làm vướng chân thầy mà thôi."-Kisaki
- "Vẫn còn cách khác mà."-Takeomi từ đằng sau bất ngờ xuất hiện.
- "Dùng cái flycam này để thám thính thử xem."
- "Takeomi! Mày đúng là nhất!"-Shinichiro mừng rỡ.
Flycam bắt đầu khởi động và người điều khiển là Kisaki. Nó bay qua từng hàng cây trong sự hoảng hốt của mọi người.
- "Mày có biết lái không đấy Kisaki!"-Baji nhìn màn hình hiển thị trông cứ như khung cảnh của tàu lượn siêu tốc mà không khỏi hoang mang.
- "Tao đã có bằng lái xe đâu."-Kisaki đổ mồ hôi.
- "Cái flycam xịn sò tao mới mua chưa kịp xài. Nó mà hư chắc tao khóc tiếng chó quá!"-Takeomi cắn muốn rách cái khăn tay.
Sau một lúc vất vả cuối cùng flycam cũng đến được tòa nhà đó. Nó bay lượn lờ bên ngoài để thám thính xung quanh.
- "Sao yên ắng quá nhỉ?"-Mọi người thắc mắc.
Vẫn là làm liều đi vào bên trong tòa nhà đổ nát đó. Bên trong tối om chẳng thấy rõ gì cả nên Kisaki bật chức năng đèn pin lên và rà soát xung quanh.
- "Cứ như nhà ma vậy. Chẳng thấy mống nào cả. Các người có chắc họ đã đánh nhau không vậy?"-Kisaki
- "A! Chính là chỗ này! Lúc đó chúng tôi đã đánh nhau với hắn ở đó."-Senju hét lên rồi chỉ tay vào màn hình.
- "Ah! Đừng chạm vào màn hình! Để lại dấu vân tay của mày trên đó giờ!"-Takeomi6
- "Yên coi nào!"-Kisaki.
Lần theo cái lỗ to trên tường flycam bay vào bên trong.
- "Trong đây có ánh sáng này!"-Kisaki cũng tiện tắt luôn đèn để đỡ hao pin.
Những ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, cái trần nhà trên đầu lại chẳng thấy đâu. Nơi này có nhiều mảnh tường, đất đá hơn hẳn những chỗ khác, có vẻ là họ đánh nhau ở đâu. Flycam bay từ từ thấp xuống.
- "Có ai ở đó kìa!"-Mikey
Flycam đến gần chỗ người đang nằm trên đống hoang tàn nát vụn.
- "Tên Boss nè!"-Cả đám tá hỏa hét lên.
- "Vậy là Takemichi nó thắng rồi à?"-Waka không thể tin được.
Ngay lúc này Ryohei mờ ảo nhìn thấy thứ gì đó đang lượn lờ trước mắt mình. Khi phát hiện đó là một cái flycam hắn thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó cũng bình tĩnh, đưa ngón trỏ hướng đến một đống đá ở góc khuất.
- "Hắn muốn làm gì vậy?"-Ai cũng ngạc nhiên. Kisaki tò mò nên đã di chuyển đến đó.
- "Bỏ đi Kisaki. Ta cần phải tìm Takemichi. Không phải lúc tò mò đâu."-Baji tính chạm vào điều khiển liền bị ai đó giật tay lại.
- "Mikey? Mày làm gì vậy?"
- "Tao có trực giác rằng Takemicchi đang ở đó."-Mắt của Mikey mở lớn, mồ hôi liên tục rơi trên gò má.
Cái flycam bay đến bên đống đá kia và bay vòng ra phía sau đó.
- "Cái...!? Takemichi!!"
Thông qua màn hình, họ nhìn thấy được ma thú hươu xanh đang tỏa ra lượng rona dễ chịu xung quanh cơ thể, từng ánh nắng chiếu vào khiến nó càng thêm lung linh. Bludeer dùng cả thân mình đỡ lấy cơ thể của Takemichi. Đôi mắt đen láy của nó đã nhìn thấy cái flycam. Như biết được có người tới cứu, nó nhắm đôi mắt lại rồi dần tan biến.
Ngay khi toàn bộ lượng rona biến mất, Takemichi vô lực nằm phịch xuống đống đá lạnh lẽo. Đôi mắt cậu nhắm nghiền lại và môi nở nụ cười. Mọi người ai cũng sốc đến mức bất động, người lấy lại được ý thức nhanh nhất là Mikey. Anh bỏ cả cái xe lăn mà cưỡi ma thú phóng ngay đến đó.
- "Mikey!"-Shinichiro không kịp ngăn Mikey bình tĩnh lại. Đến cả bọn anh cũng quá sốc trước cảnh tượng đó, như thể Takemichi đã chết rồi vậy.
- "Triệu hồi ma thú!"-Baji và Senju cũng chạy theo Mikey.
- "Tao với Benkei sẽ đuổi theo mấy người còn lại ở yên đây hết!"-Waka.
...
- "Takemicchi!!/Takemichi-san!!/Take-sensei!!"-Cả ba người chạy vụt qua Ryohei mà tiến thẳng tới chỗ cậu.
Takemichi đôi má ửng hồng, môi thì mỉm cười. Đây sẽ là cảnh tượng rất yên bình nếu cơ thể cậu không bị thương và chảy máu nhiều đến vậy.
Benkei và Waka cũng nhanh chóng đuổi tới nơi. Benkei sẽ lo phần Ryohei còn Waka đi xem xét tình hình của Takemichi.
- "Mấy đứa mau tránh ra."
Anh đưa tay để ngang mũi cậu rồi bất ngờ rụt lại. Như vẫn không tin, Waka kéo người Takemichi lên cao chút rồi áp tai vào lồng ngực cậu.
- "....."-Vài giây trôi qua Waka vẫn chưa có phản ứng gì.
Senju thì sợ đến phát khóc. Baji không có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ nên cũng bất lực. Mikey thì cứ thẫn thờ từ lúc tới đây đến giờ.
Các ma thú vây quanh chỗ cậu đều nằm xuống như một lễ nghi gì đó của ma thú đối với vua vậy.
- "Còn đập!"-Waka mừng rỡ. Nhịp tim tuy yếu ớt và chậm chạp nhưng điều đó có nghĩa cậu vẫn còn sống.
- "Phải đem nó đến chỗ Touya ngay!"-Anh cõng Takemichi lên chạy ra ngoài.
Bạn nghĩ Waka cũng đang bị thương làm sao mà cõng Takemichi được?
... Bạn đúng rồi đó! Anh cõng cậu đi chưa được 3 bước đã gục.
- "Ổn không Waka? Hay để nó tao cõng luôn cho."-Benkei đang cõng Ryohei sau lưng.
- "Mày cõng tên đó rồi mà. Để tao-"
- "Để tôi."-Mikey dùng đôi mắt kiên định.
Mọi thứ xung quanh im lặng được 5 giây thì Baji cốc thật mạnh lên đầu Mikey.
- "Đầu óc mày bị gì rồi à? Mày là đứa bị thương nặng nhất trong nguyên đám mà còn đòi gánh thêm người khác hả!?"
- "Au! Nhưng tao có thể để anh ấy lên ma thú cùng với mình mà!"
- "Nếu mà nói như nhóc thì bọn đây cũng làm được."-Waka.
- "Ý anh là con hổ đang bị chấn thương đó à?!"-Mikey chỉ tay về cái cục trắng đen đang có hơi... bị tật. Cái tướng đi của nó cứ xiên vẹo trông thấy tội.1
- "Tôi là người duy nhất không sử dụng ma thú trong cuộc chiến đó. Dù đổi lại bị thương nặng nhất nhưng ít ra ma thú của tôi còn khỏe mạnh."-Mikey vỗ ngực tự tin.
- "Nên hãy giao anh ấy cho tôi."
Waka trầm ngâm một lúc, anh không biết nên làm gì nữa, thấy Mikey nói cũng có lý. Quay đầu muốn nhờ sự trợ giúp của Benkei nhưng anh cũng lắc đầu. Waka thở dài thườn thượt rồi đưa Takemichi cho Mikey.
- "Nó mà bị rớt giữa đường là bọn này cạo đầu nhóc đấy!"
- "Sẽ không có chuyện đó đâu."
Bọn họ cùng cưỡi ma thú chạy thoát ra khỏi tòa nhà đó. Mikey để cậu ngồi phía trước còn bản thân ngồi phía sau dùng hay tay bám chặt vào cái bờm sư tử. Dù đường chạy rất xốc nhưng cậu chẳng thể ngã được vì có hai cánh tay của Mikey chắn hai bên rồi.
Mikey là người đến nơi chậm nhất, anh từ từ bồng Takemichi xuống và hủy triệu hồi. Giao Takemichi lại cho Touya, người bác sĩ duy nhất. Touya bắt đầu cởi áo cậu ra và bất động khi nhìn thấy từng vết thương lớn nhỏ, nhẹ có, nặng có.
- "Phải chở cậu ấy đến bệnh viện thôi! Vết thương này là quá tầm sơ cứu bình thường rồi. Nó cần được đi phẫu thuật ngay!!"
- "Từ đây đến bệnh viện cũng khá xa đó!"-Takeomi.
- "Khoan đã Touya! Tôi nghĩ chúng ta cần truyền máu cho Takemichi trước, nó mất máu nhiều quá!"-Waka
- "... Để tôi chuẩn bị dụng cụ. Mà Takemichi nhóm máu A, cậu giúp tôi hỏi những người ở đây, có ai nhóm máu A không?"-Touya.
- "Có tôi."-Kisaki kéo ống tay áo lên cao, chìa tay ra phía trước.
Sau khi Touya lấy máu của Kisaki truyền qua cho Takemichi, nhưng điều kì lạ đã xảy ra. Cơ thể của Takemichi từ chối tiếp nhận máu được truyền vào, tế bào đưa toàn bộ lượng máu chảy ngược ra bên ngoài.
- "!!?"-Không chỉ Touya mà nhóm của Shinichiro cũng kinh ngạc không kém
- "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Ryohei nằm không xa chỗ của Takemichi, hắn hướng ánh mắt lờ đờ của mình, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
- "...Ông muốn nói gì sao?"-Touya tiến đến sát lại gần hắn. Cậu không biết tên này là người tốt hay xấu nữa. Ban đầu còn đập bọn họ lên bờ xuống ruộng nhưng về sau lại giúp đỡ họ tìm thấy Takemichi. Touya có cảm giác bản thân nên thử tin tưởng người này. Cậu đứng ngây một lúc đọc khẩu hình miệng rồi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- "Takemichi không thể nhận được bất kì loại máu nào như người bình thường sao?"
Tiếng của Touya thu hút thêm sự chú ý của mọi người, ai cũng xúm lại gần chỗ đó để xem xảy ra chuyện gì.
(Có dấu gạch chân là khẩu hình miệng.)
- "Takemichi sở hữu vua ma thú. Bản thân thằng nhóc đó đã được trải qua một cuộc thí nghiệm lọc máu để thích ứng hợp khớp với lượng rona thuần khiết ấy. Cậu ta tuy được xác nhận là nhóm máu A, nhưng nó chỉ có truyền thể cho người cùng nhóm máu chứ không thể nhận lại. Dù là nhóm máu A hay thậm chí là O."
- "Vậy làm sao để truyền máu cho cậu ấy? Nếu cứ để không vậy cậu ấy sẽ chết mất!"-Shinichiro
- "Rona..."
- "Gì cơ?"-Họ hỏi lại để chắc rằng bản thân không nhìn nhầm.
- "Rona. Truyền rona của các người cho cậu ta. Không quan trọng các ngươi có nhóm máu gì... vua ma thú nhận tất cả các loại rona."-Nói rồi đôi mắt hắn nặng trĩu, dần dần khép lại.
- "Đừng lo. Ông ta chỉ ngủ thôi."-Touya bắt mạch rồi nói.
- "Giờ tất cả chúng ta cùng nhau truyền cho thầy ấy?"-Baji
- "Chỉ cần bọn anh thôi."-Shinichiro
- "Tại sao chứ? Bọn em cũng muốn giúp Takemichi-san mà!"-Senju
- "Thằng này mất nhiều máu lắm, Senju. Em đã đuối sức đến vậy rồi còn gì. Mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."-Takeomi
- "Mấy đứa mới chỉ là trẻ con, lượng rona dĩ nhiên sẽ không dồi dào như người lớn đâu."-Benkei.
- "Nhưng mà!"-Baji
- "Mấy người đó nói đúng đó Baji."-Mikey ấn đầu Baji xuống và vò nó đến rối.
Baji tức giận định mắng nhưng nhìn lại sự mệt mỏi của Mikey nên cũng đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
- "Sẵn sàng chưa?"-Shinichiro đưa tay ra.
- "Khoan đã!"-Sanzu từ đâu bước tới chỗ họ.
- "Takeomi. Anh có chắc là không cần đến rona của tôi không?"-Sanzu nhướn mày.
Takeomi có hơi phân vân. Quả thực Sanzu có phần rất đặc biệt so với những đứa tầm tuổi nó. Triệu hồi ma thú mà không cần đọc cú pháp, thậm chí còn biết sử dụng tuyệt kĩ của ma thú để mà tấn công, lượng rona cũng rất đậm đặc.
- "Nhưng tại sao mày lại muốn làm điều này? Tao nhớ mày là đứa mưu mô, xảo quyệt mà. Chắc có uẩn khúc phía sau nhỉ?"-Takeomi
- "Ha! Ông lại nắm thóp được đuôi hồ ly của tôi rồi."-Sanzu cười lớn rồi kéo cái khẩu trang xuống.
- "Thứ tôi muốn là đặc ân của Vua ma thú."-Câu nói khiến tất cả cứng đờ, khó hiểu.
- "Đặc ân của vua ma thú? Rốt cuộc là cái gì?"