Tâm tình bất an cùng với thói quen từ lâu khiến Hiểu Hiểu rất sớm đã rời khỏi giường, nhưng mà cậu cũng không dám như lúc ở trong nhà Hách Vân Sanh mà tuỳ tiện ra ra vào vào, bởi vì người nhân viên dẫn cậu đi có nói, chỗ này Hắc Bạch điên đảo, ban ngày mới là thời gian nghỉ ngơi.
Hơn nữa người kia còn nói, tuy tại đây không phải rất loạn, nhưng nam nhân xinh đẹp mà lại toát ra khí tức sạch sẽ như cậu rất được hoan nghênh, nếu như cậu đi lung tung…, khó bảo đảm sẽ không bị người ta xem là MB (*).
(*) moneyboy chỉ những chàng trai phục vụ cho nam nhân khác vì tiền.
Hiểu Hiểu mặc dù không hiểu MB là cái gì, thế nhưng cậu biết rõ nhất định không phải ý tứ gì tốt.
Hiểu Hiểu một mực ở trong phòng đến ba giờ chiều mới có người đến gõ cửa, đột nhiên vang lên tiếng động làm Hiểu Hiểu co rúm lại, cậu sợ hãi mà đi mở cửa, đứng ngoài cửa chính là một thanh niên lạ lẫm, nhìn y phục trên người cậu bé, Hiểu Hiểu nhận ra, đó là quần áo của nhân viên phục vụ.
Người này khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, ngũ quan sáng sủa, tính cách cũng cởi mở, cậu ta trông thấy Hiểu Hiểu vẫn không nói chuyện liền mở miệng chào hỏi trước: “Hiểu Hiểu đúng không? Ông chủ bảo tôi ở bên cạnh cậu hai ngày, chờ cậu thích ứng với môi trường tại đây mới để cậu làm việc một mình.”
Hiểu Hiểu gật gật đầu, né sang một bên nhường lối cho cậu ta vào.
“Anh có thể gọi tôi là Tiểu Trát, đây là đồng phục, còn đây là thẻ của anh. Anh đi thay đồ đi, tôi sẽ dẫn anh sang nhà hàng bên kia ăn, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu làm việc.” – Tiểu Trát buông quần áo xuống liền đi ra ngoài, “Tôi ở bên ngoài chờ anh.”
Hiểu Hiểu tuy khiếp đảm, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, cầm lấy thẻ đi ra ngoài.
Tiểu Trát từ trên xuống dưới đánh giá Hiểu Hiểu một chút, cũng không có nhìn thấy có chỗ nào không đúng, rồi mới tiếp nhận thẻ ở trong tay Hiểu Hiểu, giúp cậu đeo vào cổ, nói: “Lúc đi ra ngoài, nhất định nhớ rõ phải mang theo cái thẻ này, đây chính là dấu hiệu thân phận. Nhân viên phục vụ như chúng ta đều mang thẻ màu trắng, nếu là tiểu thư cùng MB là thẻ màu đỏ, còn những người … cung cấp phục vụ đặc thù ấy, như là SM khuyển nô cái gì đó, họ mang thẻ màu đen. Nếu như anh đi ra ngoài mà không nhớ mang theo thẻ, ngộ nhỡ … khách hàng nhìn trúng anh, lúc đó nhất định họ sẽ kiếm cớ khi dễ anh đó.”
Hiểu Hiểu thụ giáo gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Vậy nhân viên phục vụ cần làm gì?”
Tiểu Trát ngẩng đầu, nhàn nhạt ngắm nhìn Hiểu Hiểu, cậu tin chắc Hiểu Hiểu nghĩ rằng cái từ “Nhân viên phục vụ” ở chỗ này là có mặt khác, vì vậy kiên nhẫn giải thích: “Kỳ thật tại Dạ Thăng, làm nhân viên phục vụ cùng những chỗ khác không sai biệt lắm, đều là bưng trà rót nước, chạy bàn linh tinh, chỉ là tiền boa tương đối cao a. Đương nhiên, bọn hắn chọn ai đó cũng sẽ thông qua chúng ta.”
Hiểu Hiểu khẩn trương hỏi: “Cái đó … chúng ta có bị… “
Tuy Hiểu Hiểu không có nói hết…,nhưng Tiểu Trát vẫn biết rõ Hiểu Hiểu đang lo lắng cái gì, cậu ta cười to nói: “Yên tâm yên tâm, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra hết, chúng ta chỉ bán tiếng cười, không phải bán thân!”
Nghe Tiểu Trát nói như thế, tâm tình căng cứng của Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Lúc này Tiểu Trát lại tiến đến bên tai Hiểu Hiểu khẽ nói: “Bất quá anh nhất định phải bảo vệ tốt thẻ của mình, nếu bị lấy mất…, cho dù không bán thân, cũng sẽ bị người ta mạnh bạo đấy!”
Hiểu Hiểu bị dọa giật mình một cái, hoảng sợ mà dùng tay phải che lên tay trái bảo vệ tấm thẻ, sau đó chợt nghe thanh âm cười to của Tiểu Trát: “Ha ha, trêu chọc anh vui thật, đừng trông gà hoá cuốc như vậy, kỳ thật ở chỗ này tuyệt đối không có ai làm khó phục vụ viên, đương nhiên, đôi lúc được ăn một chút sỗ sàng cũng là không thể tránh được đi.”
Hiểu Hiểu theo Tiểu Trát, cả hai cùng nhau giải quyết bữa trưa muộn, liền bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Dạ Thăng vào buổi trưa rất vắng vẻ, khoảng đến bốn giờ rưỡi chiều mới bắt đầu có khách tới, kéo dài đến tận hơn nửa đêm, ngoại trừ lúc cần phải ở bên cạnh khách chờ họ chọn MB, còn lại đều có thể nghỉ ngơi.
Hiểu Hiểu vốn sợ những nơi nhiều người như thế này, chỉ là hiện tại bản thân đã là người của chủ nhân, chủ nhân lại là ông chủ ở Dạ Thăng, mặc dù rất sợ nhưng không thể không ép chính mình phải thích nghi với môi trường này, dù sao cũng không có ai vì cậu mà đau lòng nữa, may mắn là bản thân không cần phải dùng thân thể này để đi nịnh nọt người khác, tuy nhiên trong nội tâm vẫn sợ hãi, nhưng thành quả sau nhiều năm dạy dỗ giúp cậu không thể hiện nó ra ngoài.
Hiểu Hiểu cúi đầu, mím mím bờ môi nhạt sắc mà theo Tiểu Trát bưng rượu cho khách, bởi vì hành lang không tính là rộng rãi, mặc dù trông thấy người ở bên cạnh sắp đụng trúng cũng không cách nào tránh né, chỉ có thể sụp mi xuống, gian nan lách qua đó, cố theo sát người dẫn đường.
Lại có người muốn đi qua, Hiểu Hiểu chỉ biết thở dài một hơi, bờ mông đột nhiên bị ai đó bấm một cái.
Hiểu Hiểu sợ hãi, cậu kinh hô một tiếng rồi vọt đến một bên, cũng may đồ đang bưng trên tay không có bị đổ, ngược lại người khách kia thật không ngờ Hiểu Hiểu lại phản ứng mạnh như vậy càng hoảng sợ hơn, rồi sau đó nhìn thấy Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn kinh diễm lòng người như trước đang tràn ngập hoảng sợ, mỉm cười tiến lên một bước đến gần Hiểu Hiểu, trong mắt mang theo hứng thú, nói: “Ôi!!! Mới tới hay sao? Thật đáng yêu a.”
Người nam nhân kia rất tuấn tú, vẻ mặt không đến nỗi … dữ tợn cùng bỉ ổi, ngữ khí nói chuyện cũng rất dễ nghe, có lẽ chính là thói quen của người hay tán tỉnh đây mà.
Tuy trên người vị khách này tản mát ra khí tức vô hại, thế nhưng Hiểu Hiểu vẫn sợ hãi thối lui một bước, sau lưng cơ hồ muốn áp vào vách tường.
Nam nhân một lần nữa tiến lên một bước tới gần Hiểu Hiểu, trong miệng nói: “Sợ tôi? Sao nhát gan như vậy? Tôi cũng sẽ không đem cậu mà ăn tươi được. Ở Dạ Thăng mà e lệ như vậy là không tốt, bất quá nếu đây là thủ đoạn để cậu câu dẫn khách, ngược lại rất hoàn hảo đấy.”
Hiểu Hiểu rụt cổ lại, thân thể run nhè nhẹ.
Nam nhân sờ mũi cười cười, lắc đầu xoay người rời đi. Cùng phục vụ viên bên cạnh nói: “Từ khi nào mà tôi lại khiến người khác sợ hãi đến vậy?”
Sau đó, phục vụ viên vui vẻ lên tiếng: “Tại Dạ Thăng không ai là không sợ ngài cả, nhưng vẫn là từng bước từng bước mà cúi đầu, muốn bò lên giường của ngài để kiếm tiền. Đường tiên sinh có thủ đoạn thật lợi hại, dạy dỗ được những … MB dục tiên dục tử kia, mà ngay cả những … ông chủ khác muốn làm gì, cũng phải xem sắc mặt ngài nữa mà, đúng không?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Hiểu Hiểu trắng bệch, tay đang bưng khay thức ăn khi nãy còn vững vàng, hiện tại đã trở nên run rẩy lợi hại.
Tiểu Trát khó hiểu tiến sát vào Hiểu Hiểu: “Sao sắc mặt lại như vậy? Sẽ không phải thật sự bị Đường tiên sinh hù sợ rồi nha?”
Hiểu Hiểu nhìn Tiểu Trát, ánh mắt rất lâu mới tìm được tiêu cự, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy:”Người … Người kia là…”
Tiểu Trát vẻ không sao cả mà nhún vai, nói: “Đường tiên sinh là dạy dỗ sư, bất quá anh ta rất dễ gần, cậu không cần phải sợ anh ta như thế.”
Hiểu Hiểu gian nan gật gật đầu, mím môi nhanh chóng đứng thẳng thân thể, chỉ là đường cong sau lưng vẫn cứng ngắc như cũ, biểu thị rõ ràng chủ nhân của nó đang rất bất an.
Tiểu Trát trấn an vài câu, vỗ vỗ bả vai Hiểu Hiểu, nói: “Kỳ thật Đường tiên sinh vừa rồi cũng là vì muốn tốt cho anh, anh nhất định phải có chuẩn bị tâm lý, tại Dạ Thăng, tuy anh mang theo bạch bài sẽ không bị xem là dạng kia, nhưng giống những cái như bị sờ mấy cái lên mặt, thậm chí là bị sờ ngực hay sờ mông, đều là thông thường cả, tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Anh phải tập quen dần đi.”
Đối với những lời này của Tiểu Trát, Hiểu Hiểu dường như rất khó lý giải, qua rất lâu mới cứng ngắc gật đầu, nói: “Tôi đã biết, cám ơn Tiểu Trát. Tôi sẽ cố gắng thích ứng.”