Hiểu Hiểu nguyên bản lén lút nhảy nhót cũng bắt đầu trở nên thấp thỏm, hắn cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Chủ tử… Chủ tử ngươi không cao hứng sao? Có phải là không thích Hiểu Hiểu…” Hiểu Hiểu dừng một chút, mí mắt rủ xuống che kín hào quang bên trong, “Nguyên lai chủ tử không thích Hiểu Hiểu a… Vậy Hiểu Hiểu, sẽ rời đi ngay.”
Hiểu Hiểu nói muốn rời khỏi nhưng không có động tác, bởi vì ngay tại thời điểm hắn mới vừa nói xong lời này, Hách Vân Sanh đã rất không khách khí nắm lấy vật nhỏ yếu đuối giữa hai chân hắn.
Hách Vân Sanh như trước không nói lời nào, chỉ nhìn Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới đến khi sợ hãi, mới chậm rãi hỏi: “Ngậm lấy nước kia đã bao lâu rồi?”
Hiểu Hiểu không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hách Vân Sanh một chút, nhỏ nhẹ trả lời, “Hơn một khắc, trước khi đến chỗ chủ tử mới vừa đút vào.”
“Ồ.” Hách Vân Sanh đáp, “Nói như vậy ngươi còn phải kiên trì chờ hơn nửa canh giờ nữa phải không?”
“Vâng, chủ tử.”
“Vậy ngươi chạy loạn cái gì?!” Hách Vân Sanh đột nhiên không hề có điềm báo trước dưới tay dùng sức, bấm thanh nha của Hiểu Hiểu cũng theo thân thể đau đến rụt lại.
“Hiểu Hiểu biết sai rồi!” Hiểu Hiểu lập tức nhận sai, cũng không dám đem thanh nha của mình từ trong tay Hách Vân Sanh rút ra, trái lại mang theo ý vị lấy lòng nâng cao hạ thân đẩy về phía trong tay Hách Vân Sanh, ý kia phảng phất như đang nói: Chủ tử ngài bấm thêm mấy lần đi.
“Hừ hừ.” Hách Vân Sanh trừng Hiểu Hiểu một chút, “Nếu ngươi đã chuẩn bị nữ nhi hồng rồi, không nếm thử có phải khá là đáng tiếc không? Dù sao cũng là thứ tốt mà lão quản gia suy nghĩ kỹ mấy năm đều không uống được, thế mà ngươi cứ như thế mà có được.”
Hiểu Hiểu nhất thời kinh ngạc không biết Hách Vân Sanh đang nói cái gì, hạ thể bị Hách Vân Sanh lại bấm một cái mới phản ứng được, không biết là bởi vì nội tâm do dự bất an hay là bởi vì một bụng chứa đầy chất lỏng, phi thường lao lực xuống giường bước từng bước nhỏ đi tới trên bàn cầm một cái chén sứ nhỏ trở về.
Hách Vân Sanh liếc nhìn trên bàn đột nhiên thêm ra đến bọc quần áo màu đen, cố ý đợi khi Hiểu Hiểu đi trở về bên cạnh y sau đó mới nói, “Đem những thứ mà ngươi chuẩn bị đó cũng đem ra hết đi.”
Hiểu Hiểu mím mím môi, lần thứ hai đi trở lại, lúc này tốc độ lại so với vừa nãy nhanh hơn rất nhiều.
“Mở ra.” Hách Vân Sanh tiếp tục phân phó.
Hiểu Hiểu nghe lời đem bọc quần áo mở ra, đem đồ vật bên trong như thế như thế bày ra ở trên giường trước người Hách Vân Sanh.
Hách Vân Sanh vừa nhìn, vui vẻ, roi dây thừng nhũ giáp* tỏa dương hoàn**… Đồ dùng tình thú đủ loại kiểu dáng hầu như cũng đầy đủ, bất quá làm cho Hách Vân Sanh buồn cười nhất chính là, bên trong còn có hai cái hỉ nến*** bằng cánh tay.
* nhũ giáp: kẹp đầu v*
**tỏa dương hoàn: vòng dương v*t
***hỉ nến: nến đỏ dùng trong động phòng
“Ngươi đây là muốn cùng ta thành thân sao?”
Hiểu Hiểu sợ hãi liếc mắt nhìn gương mặt Hách Vân Sanh mang theo nụ cười, do dự gật gật đầu lại lập tức lắc đầu.
“Là phải hay không phải đây?” Hách Vân Sanh nhíu mày, cầm lấy roi ngắn dài một thước nhanh chóng đánh chếch trên mông Hiểu Hiểu, trong nháy mắt một đạo vết tích màu phấn hồng liền nổi lên.
“… Phải.” Hiểu Hiểu lại theo thói quen mím mím môi, giải thích: “Là Hiểu Hiểu muốn ở bên cạnh chủ tử, cũng không phải nhất định phải chủ tử cũng tiếp nhận Hiểu Hiểu giống vậy, Hiểu Hiểu chỉ muốn… Chỉ là muốn ở bên người chủ tử, luôn nhìn thấy chủ tử, là được rồi.”
Hách Vân Sanh sâu sắc nhìn Hiểu Hiểu một chút, quay về phía hắn ngoắc ngoắc ngón tay, sau khi Hiểu Hiểu không rõ vì sao mà tiến đến, chế trụ cằm Hiểu Hiểu ở trên đôi môi nhạt màu của hắn dùng sức cắn một cái, “Được thôi.”
Một câu đơn giản chỉ có hai từ, lại làm cho Hiểu Hiểu vẫn luôn thấp thỏm an lòng xuống, mặt mày hớn hở tạ ân, “Cảm tạ chủ tử!”
“Ân.” Hách Vân Sanh nhàn nhạt đáp lời, “Rót rượu đi.”