Hiểu Hiểu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hồng Thăng, dưới con mắt nghiền ngẫm của Hồng Thăng rất nhanh quỳ chuyển qua bên chân Hách Vân Sanh ── cái này tại trong mắt Hách Vân Sanh không thể nghi ngờ là Hiểu Hiểu đã tiến bộ thêm một bước.
Hồng Thăng xoa cái trán làm bộ bi thương đau hô Hiểu Hiểu làm phản, coi điều khiển từ xa trong tay trở thành hung khí dùng sức ném tới trên người Hách Vân Sanh, bị Hách Vân Sanh linh hoạt tiếp được.
Hách Vân Sanh đùa nghịch điều khiển từ xa vài cái, sau khi thấy biểu tình thay đổi rất nhỏ trên mặt Hiểu Hiểu liền hiểu được công dụng của điều khiển từ xa này cùng với nguyên nhân khiến Hiểu Hiểu ra cái dạng này. Anh chỉ là thoáng kinh ngạc một chút liền đem điều khiển từ xa nhét vào quần áo.
Nếu là trước kia, Hách Vân Sanh khẳng định sẽ đem vật kia rút ra đặt dưới lòng bàn chân dẫm thành mảnh vụn, cho dù có trước mặt người khác không thể cởi quần Hiểu Hiểu thì anh cũng sẽ đem tắt cái điều khiển từ xa kia đi, chỉ là từ khi anh bắt đầu tìm hiểu về cái vòng nô lệ luẩn quẩn này, tuy rằng anh vẫn như trước không có thay đổi, nhưng vì để Hiểu Hiểu vĩnh viễn lưu lại bên cạnh mình anh cũng sẽ tận lực nhân nhượng.
Hiểu Hiểu có thể cảm giác được đồ vật vẫn luôn tàn sát bừa bãi trong cơ thể đang yếu dần, tuy rằng nó cũng không có dừng lại, nhưng đối lập với hành vi có thể xưng là “Ác liệt”vừa rồi của Hồng Thăng, Hách Vân Sanh làm như vậy đã là rất “Nhân đạo” rồi.
Cho nên Hiểu Hiểu thở ra một hơi xong liền cảm kích tới gần Hách Vân Sanh dùng đầu cọ cọ đầu gối Hách Vân Sanh, hoàn toàn giống như một con cún lớn nhu thuận.
Hách Vân Sanh buồn cười nhìn nhìn Hiểu Hiểu, tuy rằng lúc còn trong căn hộ thời điểm anh đang làm việc Hiểu Hiểu cũng sẽ ngồi xổm bên chân anh, chỉ là thời điểm kia Hiểu Hiểu cũng không có loại hành vi biểu đạt thân mật như lúc này.
“Tuy rằng tôi đã để Nghiêm Quân nói qua với anh, nhưng tôi vẫn muốn lặp lại lần nữa với anh.” Hách Vân Sanh nhịn không được xoa cái đầu nhu thuận của Hiểu Hiểu nói với Hồng Thăng, trong ánh mắt tất cả đều là ôn nhu, “Tôi thích Hiểu Hiểu, hơn nữa tôi cũng đã quyết định sẽ cùng cậu ấy cả đời. Cho nên hiện tại… tôi phải lấy quyền sở hữu Hiểu Hiểu về!”
Một khắc khi Hiểu Hiểu nghe thấy Hách Vân Sanh nói thích mình kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hách Vân Sanh, trong ánh mắt xinh đẹp thủy nhuận không che dấu nổi kinh ngạc cùng với kinh hỉ bởi vì Hách Vân Sanh nói ra lời nói giống như lời hứa kia, thời điểm Hách Vân Sanh nói những lời này luôn luôn nhìn cậu, trong tròng mắt thâm thúy chớp động quang mang nhu hòa làm Hiểu Hiểu không biết vì sao lại hít thở không thông.
Hiểu Hiểu hiểu được những lời kia đại biểu cho ý nghĩa gì, cũng biết để nói ra lời nói như vậy cần bao nhiêu dũng khí, nhưng là cậu không thể tin tưởng nổi những lời này là nói với cậu.
Thân thể Hiểu Hiểu mất tự nhiên mà cứng còng, cậu rũ ánh mắt xuống tránh né tầm mắt quá mức nhiệt liệt của Hách Vân Sanh, mấy lần há mồm, chung quy vẫn không dám đi xác nhận.
Biểu tình vi diệu của hai người toàn bộ đều rơi vào trong mắt Hồng Thăng, Hồng Thăng không khỏi lắc đầu, anh ta cho rằng này hai người còn có một đoạn đường rất dài phải đi. Anh ta đứng lên đi đến một bên giá sách bài trí mà anh ta chưa từng xem qua rút ra một cái túi hồ sơ đi trở về nói với Hách Vân Sanh, “Cái này là tư liệu về Hiểu Hiểu, vốn là thời điểm Nghiêm Quân cho anh Hiểu Hiểu đã nên đưa cho anh rồi, chỉ là bởi vì một số nguyên nhân, anh ta lại giữ cái này lại … Thẳng đến khi bị đưa đến trong tay của tôi.”
“Tôi cũng không có mở ra xem qua, chẳng qua Nghiêm Quân đã nói, nơi này bao hàm tất cả những chuyện không thoải mái mà Hiểu Hiểu đã từng trải qua. Trong đó còn có một ít ảnh chụp cùng ghi hình.” Hồng Thăng dừng một chút, mắt nhìn Hiểu Hiểu có thâm ý nói, “Nếu anh không định sống cùng Hiểu Hiểu cả đời hoặc là không động tình với cậu ta, mấy thứ này cũng sẽ không xuất hiện ở trong này. Còn có nhìn hay không thì chính anh tự mình quyết định. Tôi chỉ có thể nói, nếu nhìn thứ này, đối với tôn nghiêm của bất luận người đàn ông nào cũng đều là đả kích, dù sao cũng không có ai sẽ hy vọng thấy người mình thích xuất hiện tư thái như vậy trong tay người đàn ông khác, chẳng qua…”
Hồng Thăng đột nhiên thay đổi, cười như không cười nói: “Chẳng qua tôi vẫn đề nghị anh nên xem thì tốt hơn, dù sao nó cũng có thể khiến cho anh hiểu rõ hơn về người bên cạnh anh.”
Nói xong Hồng Thăng liền đem túi hồ sơ giao trong tay Hách Vân Sanh, xoay người đi ra ngoài, dường như là lưu lại không gian cho hai người ở riêng.
Hách Vân Sanh nắm chặt túi hồ sơ bên cạnh, cúi đầu trầm tư. Ngẫu nhiên một cái giương mắt đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Hiểu bất an, Hách Vân Sanh ngưng thần hỏi: “Cậu không hy vọng tôi xem thứ bên trong cái gói này sao?”
Hiểu Hiểu cắn đôi môi nhạt màu gật gật đầu.
Từ thời điểm Hồng Thăng nói có ảnh chụp cùng ghi hình, Hiểu Hiểu liền biết bên trong rốt cuộc là đựng những thứ gì, mà mấy thứ này Hách Vân Sanh tuyệt đối không thể xem được, nếu không… Cậu không dám cam đoan người có độc chiếm dục mạnh lại có chút cổ hủ như Hách Vân Sanh sau khi nhìn mấy thứ kia xong có còn lại muốn cậu nữa hay không, cậu căn bản là không dám suy nghĩ.
Hách Vân Sanh nheo ánh mắt lại, trần thuật nói: “Đây là những gì mà cậu đã trải qua.”
Hiểu Hiểu nhắm mắt lại cúi đầu, cậu không có khả năng thay đổi tư tưởng của chủ nhân, cậu chỉ có thể cầu nguyện sau khi Hách Vân Sanh nhìn xong tức giận cũng được, tra tấn cậu cũng được, nhưng đừng ném cậu cho người khác.
Cằm dưới bị nắm lại, đầu Hiểu Hiểu bị Hách Vân Sanh nâng lên, Hách Vân Sanh nói: “Nhìn tôi, nói cho tôi biết cậu không muốn tôi biết những gì mà cậu đã trải qua sao?”
Hiểu Hiểu mở to mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt đen không có một tia tạp sắc của Hách Vân Sanh, thong thả lắc lắc đầu, “Chủ nhân, Hiểu Hiểu không hy vọng anh xem những gì mà Hiểu Hiểu đã trải qua, những thứ kia đều rất khó chịu, sẽ làm bẩn mắt chủ nhân.”
“Được!” Hách Vân Sanh vui vẻ đáp, đem túi hồ sơ nhét vào trong ngực Hiểu Hiểu, một khắc trước còn nghiêm túc mà khắc sau trên mặt đã mang theo tươi cười sủng nịch, “Tuy rằng tôi không tham dự vào quá khứ của cậu cũng có chút tiếc nuối, nhưng là hiện tại cậu cam đoan với tôi, từ hôm nay cho đến tương lai, trong lòng cậu chỉ có thể có tôi, thân thể của cậu cũng chỉ có thể thuộc về tôi!”
Hiểu Hiểu hiển nhiên là rất không ngờ sự tình sẽ có chuyển biến lớn như thế, nhất thời bị Hách Vân Sanh là cho thất thần, rồi sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn tái nhợt bất an cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật tâm nhất từ khi đến Dạ Thăng cho tới bây giờ, “Vâng, từ bây giờ trở đi, thân tâm của Hiểu Hiểu đều thuộc về chủ nhân, Hiểu Hiểu vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội chủ nhân! Cho dù chủ nhân không cần Hiểu Hiểu nữa, Hiểu Hiểu cho dù có chết cũng sẽ không để cho người khác làm bẩn đồ vật thuộc về chủ nhân.”
Hiểu Hiểu nói như vậy vào trong lỗ tai Hách Vân Sanh không thể nghi ngờ là có chút nghiêm trọng, chỉ là không ai sẽ không thích nghe loại hứa hẹn liên lụy đến sinh mệnh như vậy, khóe miệng Hách Vân Sanh mang theo tươi cười quát lớn lại không mang theo chút uy lực nào, “Nói cái gì mà có chết hay không! Lại nói điều xui nữa, sau này ở trước mặt tôi không được lại nói những lời này có biết không?”
“Vâng, chủ nhân!” Hiểu Hiểu lại khôi phục nhu thuận trước kia.
Nếu không phải sắc mặt Hiểu Hiểu có chút tái nhợt, nếu không phải Hiểu Hiểu gầy yếu đi rất nhiều, nếu không phải nơi này không được tính quen thuộc … Hách Vân Sanh cơ hồ sẽ tin tưởng, bọn họ chưa từng rời khỏi căn hộ nhỏ kia của anh, Hiểu Hiểu cũng chưa từng rời khỏi anh.