• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hách Vân Sanh theo Hiểu Hiểu cùng Hách Tường Vũ chơi đến hơn chín giờ, thấy Hách Tường Vũ đã mệt đến không mở mắt ra được mà còn chưa nỡ rời khỏi con ngựa gỗ, liền tiến lên trước đem bé con ôm vào trong ngực, quay qua nói với Hiểu Hiểu: “Đã không còn sớm, đi tắm rửa rồi ngủ sớm một chút.”

Hách Tường Vũ thấy người ôm mình chính là Hách Vân Sanh, biết ngựa gỗ chính là Hách Vân Sanh mua cho, nên không dám bướng bỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm ngã trên bả vai Hách Vân Sanh, nhìn có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu.

Hiểu Hiểu gật gù từ ngựa gỗ lớn hơn bước xuống, bước chân mê hoặc đi về phía Hách Vân Sanh.

Hách Vân Sanh thấy dáng vẻ Hiểu Hiểu có chút choáng, anh cười cười, vươn tay còn lại ôm ngang lưng cậu đi ra ngoài. Hai người đưa Hách Tường Vũ đặt ở trên chiếc giường nhỏ của nhóc, sau đó cùng nhau đi ra, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Thời điểm Hách Vân Sanh đi tới cửa phòng ngủ, Hiểu Hiểu dừng bước lại, ngửa đầu nhìn Hách Vân Sanh một chút, ánh mắt ôn nhu cùng sợ hãi, đặc biệt câu dẫn người mà.

Hách Vân Sanh buồn cười nhìn vẻ mặt vô tội của Hiểu Hiểu, làm bộ không hiểu ý tứ bên trong ánh mắt đó, giơ tay lên xoa xoa đầu của cậu: “Đi dạo một ngày cũng đủ mệt rồi, đi ngủ sớm một chút.”

Hiểu Hiểu gật gật đầu, tiến lên một bước gần kề sát Hách Vân Sanh, ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy vạt áo Hách Vân Sanh kéo kéo, tại thời điểm anh nghi hoặc ngẩng đầu lên, Hiểu Hiểu liền nhẹ nhàng đem bờ môi có chút man mát của mình dán lên đôi môi ôn hòa của Hách Vân Sanh.

Hiểu Hiểu cũng không lập tức cách ra, mà cứ như vậy dán vào môi Hách Vân Sanh, không chủ động làm thêm bất kì động tác nào cũng không lùi về sau nửa bước. Đôi mắt thủy nhuận bị một tầng mí mắt mỏng manh ngăn cản, che dấu đi sự bất an của cậu.

Hách Vân Sanh nhìn hàng mi trước mắt nhanh chóng run run, cũng không lùi về sau, một tay giữ ở sau đầu Hiểu Hiểu, một tay đè lên eo Hiểu Hiểu ép thật sát vào mình, liền như thế day dưa một lúc, anh hỏi: “Hôn ngủ ngon?”

Hiểu Hiểu khó xử, vẻ mặt có chút lo lắng cùng nôn nóng.

“Mở miệng.” – Hách Vân Sanh cười ra lệnh.

Hiểu Hiểu nghe lời hé miệng ra, tiếp theo, một vật thể ấm áp trơn trượt mềm mại nhanh chóng chen vào khoang miệng.

Hiểu Hiểu kín đáo hít một hơi như là đang vì mình tiếp sức, ngẩng đầu lên, cái lưỡi đinh hương chủ động đón nhận đầu lưỡi hừng hực của Hách Vân Sanh, triền miên dụ dỗ. Cùng lúc đó hai tay chầm chậm giơ lên vòng lấy chiếc eo rắn chắc của Hách Vân Sanh.

Từ khi gặp nhau, sau đó hai người căn bản không có trải qua hoan ái thỏa thích cùng nhau. Hiểu Hiểu chính là nghĩ rằng, cậu luôn lấy chủ nhân làm chủ, chủ nhân không muốn, cậu cũng nhất định phải khắc chế chính mình.

Hách Vân Sanh cũng có nghĩ đến, nhưng mà do vẫn chưa rõ thái độ ba mẹ đối với Hiểu Hiểu có bất mãn hay không, anh tuy rằng rất muốn Hiểu Hiểu, tâm tình hoàn cảnh đều không cho phép.

Lúc này áp lực từ phía gia đình vừa qua đi, con trai cũng ngoan ngoãn ngủ không ầm ĩ quấy rối. Thời khắc yên tĩnh này, thiên thời địa lợi nhân hoà toàn bộ chiếm hết, cùng tiếp xúc với người mình thích liền rất khó sẽ không kích động.

Vì lẽ đó Hách Vân Sanh thuận theo tự nhiên, nụ hôn này cũng dị thường hừng hực kịch liệt, dường như muốn bốc cháy lên.

Hiểu Hiểu không kiên trì bao lâu liền cảm giác hô hấp có chút không đủ dùng, nhưng cậu không có giãy dụa, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn do lồng ngực bị đè nén, nỗ lực nghênh hợp lấy lòng Hách Vân Sanh. Vẫn là Hách Vân Sanh cảm giác được bộ ngực Hiểu Hiểu dị thường rung động, anh nghi hoặc buông Hiểu Hiểu ra, sau đó liền nhìn thấy Hiểu Hiểu giương miệng nhỏ, há to mà hô hấp, khuôn mặt nhỏ bởi vì thiếu dưỡng khí mà đặc biệt hồng hào, nhưng vẫn quay về anh cười đến hài lòng.

Hách Vân Sanh hơi vừa nghĩ liền rõ ràng Hiểu Hiểu là làm sao, liền thấy thật đau lòng, cảm giác thỏa mãn không thể ức chế bành trướng, Hách Vân Sanh duỗi tay tại một bên mông Hiểu Hiểu dùng sức mà nhào nặn, giọng nói mang theo tình dục ám ách: “Em đây là câu dẫn anh sao?”

Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, nhìn Hách Vân Sanh dùng sức gật gật đầu.

“Ha ha.” – Hách Vân Sanh sung sướng bật cười, một tay đóng lại cửa phòng, một tay ôm Hiểu Hiểu lôi lôi kéo kéo về giường.

Phòng ngủ của Hách Vân Sanh lấy màu tối làm chủ đạo, khắp nơi đều từ đầy hơi thở của anh, Hiểu Hiểu dùng sức hút vài hơi khí, cậu yêu thích nắm giữ mùi vị ở những nơi có dấu ấn của anh.

Hách Vân Sanh đem Hiểu Hiểu đặt ở trên tường, đưa hai tay phong tỏa người cậu. Đến địa bàn của chính mình, anh trái lại không vội vã, từ tốn giam cậu ở trong ngực, thông qua ánh trăng nhìn Hiểu Hiểu. Ở thời điểm Hiểu Hiểu bắt đầu bất an muốn ôm chặt anh, anh mới hai tay nâng mặt Hiểu Hiểu, chăm chú hỏi: “Em thích anh không?”

Hiểu Hiểu không chậm trễ chút nào trả lời: “Thích.”

“Yêu anh không?”- Hách Vân Sanh hỏi.

Hiểu Hiểu gật đầu đáp: “Yêu.”

“Vậy em biết yêu là thế nào không?”- Hách Vân Sanh kế tục hỏi.

Vấn đề này thật là làm Hiểu Hiểu làm khó, cậu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, bởi vì ngược sáng nên cậu không thấy rõ vẻ mặt Hách Vân Sanh, cậu biết mình trả lời như vậy khẳng định không thể lấy lòng Hách Vân Sanh, bắt đầu có chút lo lắng.

Hách Vân Sanh cũng không có bởi vì Hiểu Hiểu trả lời không rõ ràng mà không cao hứng, nhưng anh lại đem mặt hếch lên, hừ một tiếng rồi buông Hiểu Hiểu ra, hướng về phía giường lớn.

Hành động này thành công để Hiểu Hiểu khủng hoảng, chỉ lo một khắc sau liền bị Hách Vân Sanh đuổi ra ngoài, tại lúc Hách Vân Sanh xoay người, Hiểu Hiểu bắt đầu gọn gàng mà ……………. cởi quần áo.

Giường cách cửa cũng khoảng bảy, tám bước, lúc Hách Vân Sanh ngồi vào trên giường nhìn lại Hiểu Hiểu, kinh ngạc khi nhìn thấy Hiểu Hiểu “khỏa thân” cùng với một đống quần áo trên mặt sàn. Không tưởng tượng nổi kết quả lại như thế, Hách Vân Sanh rốt cục nhịn không được phải bật cười, quay về Hiểu Hiểu vẫy vẫy tay: “Đến đây đi.”

Vừa dứt lời, Hiểu Hiểu thật giống như sợ Hách Vân Sanh sẽ đổi ý mà cấp tốc chạy tới, gọn gàng quỳ gối giữa hai chân Hách Vân Sanh, tay nhỏ khoát lên dục vọng được bao bọc trong lớp quần lót đã có dấu hiệu hơi cương của Hách Vân Sanh, ra sức xoa nắn nó.

Không đề phòng gì đã bị Hiểu Hiểu đột nhiên chủ động như thế, Hách Vân Sanh bởi vì hạ thể kích thích thoải mái mà hút một hơi khí, hai tay trói chặt trảo thủ nho nhỏ không thành thật kia của Hiểu Hiểu  ép ở ngực mình, âm thanh đè nén nói: “Lên, trước tiên cởi quần áo cho anh.”

Vốn tưởng rằng sẽ bị Hách Vân Sanh đẩy ra hoặc sẽ bị răn dạy, nhưng sự thật lại không phải như vậy, Hiểu Hiểu liền vui sướng đem thân thể gần kề vào Hách Vân Sanh, tay nhỏ tràn ngập khiêu khích ở ngực anh mà dao động khiêu khích, nhu nhược ngâm khẽ: “Vân Sanh —— ”

Hách Vân Sanh từ trong mũi hừ một tiếng, cũng không biết là đáp lời Hiểu Hiểu hay là gì, thanh kêu to, vẫn là bất mãn đối với hành vi cởi quần áo quá ư là chậm chạp của Hiểu Hiểu, tay thủ sẵn tại eo Hiểu  Hiểu ép ngã về đằng sau.

Hiểu Hiểu theo lực đạo Hách Vân Sanh mà nằm nhoài lên ngực anh, bởi vì tư thế này càng làm gia tăng độ khó, động tác không khỏi càng chậm hơn, nửa ngày mới mở ra hai viên cúc áo.

Hách Vân Sanh hơi không kiên nhẫn, một tay gia tăng khí lực nhào nặn bên eo mềm mại của Hiểu Hiểu, một bàn tay khác giơ lên hạ xuống đánh ở trên mông Hiểu Hiểu, thúc giục: “Nhanh lên một chút!”

Hiểu Hiểu “A” một tiếng, không dám toàn lực đặt ở trên người Hách Vân Sanh, chỉ có thể để một tay đặt chếch tại đầu Hách Vân Sanh chống đỡ nửa người trên của chính mình, dùng tay còn lại kế tục công việc còn lỡ dở, thế nhưng ngón tay luôn linh hoạt đột nhiên mất đi sự nhạy bén, càng là căng thẳng lo lắng thì mấy cúc áo kia càng không phối hợp.

Hách Vân Sanh nhìn dáng vẻ Hiểu Hiểu có phần chật vật, trái lại anh chính là không vội, ôm eo Hiểu Hiểu nâng lên: “Nào.”

Hiểu Hiểu đang phấn đấu cùng mấy chiếc cúc áo, nghe Hách Vân Sanh nói xong liền ngoan ngoãn đem chân chuyển qua trên giường, nhưng bởi vì Hách Vân Sanh ngồi ở bên giường, cậu cũng chỉ là đặt một bên đầu gối quỳ trên giường, còn một phần rất lớn của chân nhỏ treo ở ngoài giường.

Hách Vân Sanh cũng cảm giác như vậy không thoải mái, phần eo dùng sức từng điểm từng hướng về trên sượt qua, mà Hiểu Hiểu lại như chó con đuổi theo cục xương như thế, đuổi theo từng động tác của Hách Vân Sanh di động.

Hách Vân Sanh nhìn dáng vẻ Hiểu Hiểu đuổi theo mình có chút buồn cười, nhưng mà di động như vậy đến cùng quá chậm, cuối cùng Hách Vân Sanh thẳng thắn ôm Hiểu Hiểu nghiêng người lăn tới giữa giường, nhưng anh không có cùng Hiểu Hiểu thay đổi vị trí, vẫn để Hiểu Hiểu ở trên anh.

Cùng Hách Vân Sanh lăn một hồi như thế, Hiểu Hiểu vốn đang toàn lực cùng cúc áo chiến đấu bị dọa đến sắp hôn mê, cậu chớp chớp đôi mắt nhìn Hách Vân Sanh, dáng vẻ đặc biệt vô tội.

Hách Vân Sanh bị Hiểu Hiểu chọc cho phát cười, ưỡn thẳng lưng mông, tên tiểu yêu tinh Hiểu Hiểu này đã hoàn toàn khiêu gợi được anh, thế là không tự chủ, anh đem  đỉnh dục vọng vẫn chưa giải phóng được dùng sự thúc vào khe hở nơi u mật kia, hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“A!” – Hiểu hiểu sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại dự định kế tục gỡ cúc áo liền bị Hách Vân Sanh ngăn cản.

” Để em lại giúp anh cởi quần áo sẽ gấp chết anh mất, để anh tự thoát đi, em trước tiên mở rộng một chút, anh không có chuẩn bị thuốc bôi trơn.” – Hách Vân Sanh ngăn trở tay Hiểu Hiểu đang định tiếp tục gỡ cúc áo, cũng là do anh mặc áo sơ mi quá nhiều cúc, đâu giống Hiểu Hiểu chỉ mặc một chiếc áo bông, lập tức nhanh chóng có thể bỏ đi.

Hiểu Hiểu muốn từ trên người Hách Vân Sanh đi xuống, lại bị Hách Vân Sanh kéo lại: “Không cần xuống, cứ như thế đi.”

Hách Vân Sanh đã nói, Hiểu Hiểu liền biết phải nên làm như thế nào, cậu vẫn như trước nằm nhoài trên người anh, dùng một tay chống đỡ trọng lượng cơ thể, một tay khác chuyển qua phía sau chậm rãi kìm kẹp, đóng mở miệng nhỏ, cuối cùng vẫn là quyết định đem nó mở rộng ra đến N lần, khi đã cảm nhậ được độ rộng mới hừ nhẹ, tạp âm ôn nhu nhược nhược vào lúc này đặc biệt câu dẫn người.

Hách Vân Sanh nghe Hiểu Hiểu rên rỉ, hạ thân càng thêm phồng lên cứng rắn, thoát ly chiếc quần đang ràng buộc dục vọng đã có chút không thể chờ đợi được nữa, động tới gần phía sau Hiểu Hiểu.

Hiểu Hiểu có thể cảm giác được Hách Vân Sanh rất cấp bách, ngón tay nhanh chóng xuyên vào mở rộng, mãi đến tận dịch ruột non dưới sự kích thích thoải mái của ngón tay tiết ra, sau đó đổi thành dục khí hừng hực của Hách Vân Sanh chậm rãi đi xuống.

Hiểu Hiểu biết chỉ có ở phía sau của  mình đầy đủ ướt át mềm mại mới có thể mang đến vui vẻ cho Hách Vân Sanh, bởi vậy cậu tự khiến mình kích thích trước. Hách Vân Sanh thấy Hiểu Hiểu có động tác như vậy, anh căn bản không nghĩ Hiểu Hiểu lại ngoan ngoãn đến mức độ này, anh hơi trầm mặt, ngăn cản bờ mông Hiểu Hiểu đang dư định ngồi xuống dục vọng của anh. Tại lúc Hiểu Hiểu không rõ vì sao, Hách Vân Sanh đưa tay lần đến cửa huyệt của Hiểu Hiểu, tìm thấy chất dịch trơn trượt mềm mại, anh chỉ nhét tay tiến vào cảm thụ một thoáng, sau đó mới thoả mãn lui ra.

Lúc này Hách Vân Sanh không cần Hiểu Hiểu có bất kì động thái nào, cấp tốc đem dục vọng của chính mình từ lâu sắp bành trướng vọt vào bên trong động huyệt căng mịn mềm mại kia, không khỏi thỏa mãn thở dài ra một hơi, không để Hiểu Hiểu lại định chủ động nghênh hợp, anh đưa tay ấn lại mông cùng eo cậu, chính mình trực tiếp đẩy lên.

Hiểu Hiểu bị động tác đột ngột của Hách Vân Sanh kích thích, cậu ngửa đầu để lộ ra đường cong duyên dáng ở cổ, cố gắng ép một tiếng rên rỉ nghẹn lại ở bên trong yết hầu, lại bị Hách Vân Sanh nhanh chóng thúc vào, tiếng rên rỉ đó rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, buộc phải phát ra…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK