Mục lục
Tinh Võ Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Pháp quan đại nhân, các vị thành viên Bồi thẩm đoàn!" Vương Chí Đạo không hề để ý tới Mắt kính gọng vàng nữa, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Nơi này là pháp đình Anh quốc Tô giới, Lỗ Dịch Tư tiên sinh thân là người Anh quốc, lại còn là giáo đồ Cơ đốc giáo, dưới tình huống đã tuyên thệ trước Kinh Thánh, không ngờ là người trơ tráo, làm trái lương tâm, ngụy tạo chứng cứ mặt không hề đổi sắc, dám ngang nhiên coi thường tính thiêng liêng và uy nghiêm của Pháp đình, ngang nhiên bội phản đức tin vào Chúa của mình, khinh nhờn giáo lý dạy tín đồ Cơ đốc giáo không nói dối, coi Pháp đình như là nơi có thể tùy ý lừa gạt chà đạp như làm trò chơi. Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm viên, xin hỏi một người như vậy, hắn có tư cách gì để xuất hiện nơi Pháp đình trang nghiêm này, để có thể làm một nhân chứng ngay thẳng trước Tòa? Ta xin đề nghị Pháp quan đại nhân cùng các vị thành viên Bồi thẩm đoàn, đề nghị các vị hủy bỏ tư cách làm nhân chứng của Lỗ Dịch Tư tiên sinh, đuổi hắn ra khỏi Pháp đình, cũng có hình phạt với hành động ngụy tạo chứng cứ của hắn!"

Một chút im lặng, bên phía người Nhật Bản mọi người đều đơ mặt nhìn nhau. Mà bên phía Tinh Võ Môn sau khi được Chu Điệp phiên dịch lại, bị những phát ngôn đặc sắc của Vương Chí Đạo khiến cho trở nên ngây ngốc một lúc lâu, mới đột nhiên hoan hô ầm lên.

"Yên lặng!"

Pháp quan đại nhân trước hết cùng người trợ lý trao đổi ánh mắt một chút, sau đó dùng Pháp chùy gõ mạnh một cái, làm cho mọi người trật tự yên tĩnh lại, sau đó thần sắc nghiêm túc nói với Lỗ Dịch Tư: "Lỗ Dịch Tư tiên sinh, thực tế đúng là chứng cứ của ngươi tiền hậu bất nhất, ta có lý do tin rằng ngươi ngụy tạo chứng cứ, cho nên ta đồng ý với đề nghị của bên biện hộ bị cáo, hủy bỏ tư cách làm chứng của ngươi, cũng sẽ truy cứu trách nhiệm ngươi ngụy tạo chứng cứ. Bây giờ ta mời ngươi ra khỏi Pháp đình, cảnh sát pháp đình đâu, dẫn hắn ra ngoài!"

Lập tức có hai người Anh quốc cao lớn uy vũ đi lên, đem Lỗ Dịch Tư đang cúi đầu ủ rũ dẫn ra ngoài.

"Nguyên cáo luật sư, ngươi được gọi nhân chứng tiếp theo!"

Mắt kính gọng vàng thần sắc thận trọng nhìn Vương Chí Đạo một lúc, hắn lúc này mới nhận ra Vương Chí Đạo một chút cũng không dễ chọc, đúng là một đại kình địch. Quay đầu nhìn được Sơn Khẩu Dụ Nhân trên mặt rõ ràng viết hai chữ "bất mãn", mắt kính gọng vàng ho nhẹ một tiếng, lên tiếng nói: "Phía dưới ta xin mời bằng hữu lúc sinh tiền của người đã khuất Tỉnh Thượng Hùng Nhân, Tiểu Bổn Ngạn tiên sinh cùng Nguyên Sơn Nam tiên sinh lên làm..."

"Phản đối!" Mắt kính gọng vàng còn chưa có nói xong, Vương Chí Đạo lập tức quát to một tiếng phản đối, hắn nói: "Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm thành viên, xét theo trường hợp về ngụy tạo chứng cứ vừa lúc trước của người làm chứng thứ nhất của nguyên cáo luật sư, ta có quyền đặt ra nghi ngờ về tư cách những người làm chứng tiếp theo của nguyên cáo luật sư. Nguyên cáo luật sư mới vừa nói, Tiểu Bổn Ngạn cùng Nguyên Sơn Nam tiên sinh là bằng hữu lúc sinh tiền của người đã chết. Lỗ Dịch Tư tiên sinh thân là một người Anh quốc, dưới tình huống đã thề trước Kinh Thánh, lại có thể vì người chết mà ngụy tạo chứng cứ. Tiểu Bổn Ngạn cùng Nguyên Sơn Nam tiên sinh vừa là bằng hữu lúc sinh tiền của người đã chết, lại cùng là đồng bào của người đã chết, chứng cứ của bọn họ có thể có độ tin tưởng lớn đến mức nào? Ta tin tưởng rằng không cần nói ra, Pháp quan đại nhân cùng các vị Bồi thẩm thành viên cũng có thể rõ ràng. Nếu như các vị nhất định để cho hai người kia đến làm nhân chứng, không chỉ ta đây không phục, mà đại bộ phận người ngồi nghe ở đây cũng không chịu tin phục!"

Chu Điệp ngồi cùng một chỗ với người Tinh Võ Môn, rất nhanh đem lời Vương Chí Đạo phiên dịch ngay cho mọi người cũng nghe, mọi người Tinh Võ Môn đều lập tức hưởng ứng hô ầm lên: "Không phục, không phục, không để tiểu Nhật Bản làm chứng!"

"Yên lặng yên lặng!"

Pháp quan đại nhân đem Pháp chùy gõ liền mấy tiếng "chát chát", thật vất vả mới để cho Pháp đình một lần nữa yên ổn trật tự trở lại. Hắn có chút khó xử, nhìn sang các Bồi thẩm thành viên đang ngồi trên ghế Bồi thẩm đoàn, sau đó hỏi Mắt kính gọng vàng: "Nguyên cáo luật sự, ngoài Tiểu Bổn Ngạn cùng Nguyên Sơn Nam tiên sinh kia, ngươi còn có nhân chứng khác hay không?"

Mắt kính gọng vàng lau mồ hôi lạnh, đưa ra yêu cầu: "Pháp quan đại nhân, nhân chứng khác của ta hôm nay có việc, không đến được. Ta xin đề nghị đem vụ án hoãn lại, ngày khác tái thẩm!"

"Ta phản đối!"

Vương Chí Đạo đương nhiên sẽ không cho phép mắt kính gọng vàng kia đem phiên tòa hoãn lại. Thật buồn cười, hắn bây giờ đang ngồi trong buồng giam, phiên tòa hoãn lại một ngày, đồng nghĩa với việc hắn lại phải ngồi trong ngục thêm một ngày.

"Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm thành viên! Từ hôm xảy ra vụ án đến hôm nay ra tòa, đã có ba ngày rồi. Thời gian ba ngày, bên nguyên cáo lẽ ra việc gì cũng phải chuẩn bị cho tốt, sao lại có đạo lý nhân chứng có việc không thể tới. Đây rõ ràng là bên nguyên cáo cơ bản là không có nhân chứng nào khác, chỉ là vì ba người nhân chứng lúc trước thất bại, nên mới nghĩ đến muốn trì hoãn thời gian, để đi tìm một nhân chứng khác mà thôi. Vốn dĩ làm như vậy cũng không có gì là không ổn, nhưng đối với tình huống của ta thì lại có chút bất đồng. Ta vẫn bị ngồi trong buồng giam, lại không đồng ý cho nộp tiền bảo lãnh để thả ra. Nếu như sau đây nguyên cáo lấy thời gian vô hạn để xin hoãn phiên tòa, ta phải ngồi trong buồng giam đến vô hạn. Không bị hình phạt cũng chẳng khác gì chịu hình phạt."

"Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm thành viên, các vị cho rằng điều này công bằng hợp lý hay sao? Nếu như các vị cảm thấy được làm như vậy là công bằng hợp lý, như vậy thì biện hộ trên Pháp đình căn bản không cần phải tồn tại nữa. Bởi vì chỉ cần bên nguyên cáo giở thủ đoạn xin hoãn phiên tòa này, như vậy nghi phạm trong buồng giam có thể muốn giam bao lâu thì giam bấy lâu."

"Cho nên, Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm thành viên, ta yêu cầu phiên tòa kết án ngay ngày hôm nay, hoặc là cho ta được đóng tiền bảo lãnh. Ta đã nói xong!"

Pháp quan đại nhân không tự chủ được vuốt vuốt huyệt Thái Dương, hắn bắt đầu thấy đau đầu. Làm Pháp quan nhiều năm như vậy, hắn còn chưa gặp biện hộ luật sư có kiến thức đến như Vương Chí Đạo, hơn nữa hắn lại là một nghi phạm chính mình tự biện hộ cho mình. Hết lần này tới lần khác lời của hắn đều là hợp lý, kẻ khác không thể phản bác. Nhưng vì trước khi mở phiên tòa, đại biểu Nhật Bản đã đi tìm Lãnh sự đại nhân, nên Lãnh sự đại nhân tự mình hạ lệnh cho hắn, cấm không cho Vương Chí Đạo được nộp tiền bảo lãnh, nhất định phải khép tội cho Vương Chí Đạo.

Dưới cơn đau đầu, Pháp quan đại nhân không thể làm gì khác là đem quả bóng đá sang cho luật sư bên phía Nhật Bản:" Nguyên cáo luật sư, ý tứ của ngươi thế nào?"

Mắt kính gọng vàng lại càng đau đầu, trước phiên tòa hắn đã cam đoan với phía Nhật Bản, nhất định đem Vương Chí Đạo đưa lên giá treo cổ, ép vào chỗ chết. Nhưng mà Pháp đình không phải là một nơi quá xấu xa, nếu muốn để Vương Chí Đạo bị xử treo cổ, cho dù có mua chuộc hết cả Bồi thẩm đoàn cùng Pháp quan đại nhân, ít nhất cũng phải đưa ra một vài lý do mới được, không có lý do mà phán quyết hình phạt tùy tiện, người Anh quốc phỏng chừng tuyệt đối sẽ không đáp ứng làm những việc vừa mất hết mặt mũi vừa tổn hại uy nghiêm pháp luật như thế. Đáng tiếc chính là, hắn hao phí sức lực tâm tư dạy cách nói năng cho ba nhân chứng, một người vừa mới lên trước tòa đã bị Vương Chí Đạo vạch mặt, hai người khác ngay cả cơ hội lên trước tòa cũng đều bị tước đoạt. Không có chứng nhân, chỉ có nguyên cáo, căn bản là rất khó định tội được cho Vương Chí Đạo. Nghĩ như vậy, Mắt kính gọng vàng không thể không cảm thấy hối hận, trước đó sao mình không chuẩn bị thêm vài "nhân chứng" nữa? Chỉ đành tự trách mình đã quá tự tin rồi, không nghĩ tới một Vương Chí Đạo kia lại lợi hại như vậy, so với hắn một luật sư chuyên nghiệp từng du học Anh quốc lại còn muốn chuyên nghiệp hơn.

Thận trọng nhìn một chút ánh mắt tức giận của Sơn Khẩu Dụ Nhân, Mắt kính gọng vàng quyết định chống đỡ cho đến cùng, cho dù không thể đem Vương Chí Đạo lên giá treo cổ, cũng phải để hắn phải ngồi trong ngục. Vì vậy Mắt kính gọng vàng nói: "Pháp quan đại nhân, nếu bị cáo nhất định muốn hôm nay phải kết thúc vụ án này, ta đây cũng xin phụng bồi! Nhân chứng mặc dù không thể tới, nhưng mà ta vẫn có chứng cớ chứng minh Vương Chí Đạo chính là hung thủ giết Tỉnh Thượng Hùng Nhân, xin cho ta đem chứng cớ trình lên..."

"Ta phản đối!"

Lại một câu cao giọng phản đối trong miệng Vương Chí Đạo phát ra, đem lời Mắt kính gọng vàng một lần nữa chặn lại, thiếu chút nữa làm hắn nghẹn chết.

Phán quan đại nhân lại vuốt vuốt huyệt Thái Dương, hỏi: "Bên biện hộ, ngươi lại vừa phản đối gì?"

Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Pháp quan đại nhân, ta cũng không có phủ nhận ta là người giết chết Tỉnh Thượng Hùng Nhân, ta thừa nhận đúng là người đã chết Tỉnh Thượng Hùng Nhân kia là chết trên tay ta. Cho nên nguyên cáo luật sư không cần phải lãng phí thời gian để chứng minh chuyện này nữa."

Pháp quan đại nhân cùng Mắt kính gọng vàng nghe vậy không khỏi giật mình kinh ngạc, phía Tinh Võ Môn sau khi rõ ràng được Vương Chí Đạo đang nói cái gì, cũng không khỏi xôn xao, đều không rõ Vương Chí Đạo tại sao rõ ràng đang chiếm thế thượng phong lại đột nhiên thừa nhận chính mình là hung thủ giết người?

Pháp quan đại nhân vẻ mặt khó hiểu, cẩn thận hỏi lại: "Bị cáo, ngươi đã nhận tội hay sao?"

"Sai, ta chỉ thừa nhận đúng là Tỉnh Thượng Hùng Nhân chết trên tay ta, nhưng ta cũng không cho rằng chính mình có tội!"

Mắt kính gọng vàng nghe vậy lập tức lớn tiếng nói: "Ngươi thừa nhận chính mình giết người, lại còn cho rằng không có tội sao?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Giết người cũng phân ra rất nhiều loại, ví dụ như cố ý giết người, vô ý giết người, vì tự vệ mà giết người, vân vân.., cũng không phải tất cả những kẻ giết người đều nhất định có tội. Nguyên cáo luật sư, ngươi là luật sư chuyên nghiệp, như thế nào có thể nói năng không đủ trình độ như vậy, làm cho người khác rất hoài nghi tư cách luật sư của ngươi đó!"

Vương Chí Đạo nói xong không để ý tới sắc mặt xám ngắt của Mắt kính gọng vàng, quay sang Pháp quan đại nhân cùng Bồi thẩm đoàn, nói: "Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm thành viên, nghe nói trước kia châu Âu có một loại tập tục 'Quyết đấu', nếu hai người trong lúc có chuyện gì không muốn ra Pháp đình giải quyết, có thể lấy tính mạng ra quyết đấu, sống chết đều theo mệnh trời. Nhân vật rất nổi tiếng ở châu Âu, đại thi nhân Puskin cũng chết trong lúc quyết đấu, thế nhưng hung thủ lại có thể vì tập tục kia mà thoát được hình phạt của pháp luật."

Pháp quan đại nhân nói: "Loại tập tục dã man này đã bị nước ta phế bỏ từ năm 1819 rồi, bị cáo, nếu như ngươi muốn lấy cớ này để phủ nhận việc mình có tội, thì điều này không có tác dụng."

"Ta biết, Pháp quan đại nhân, ta cũng không dùng điều đó để phủ nhận chính mình có tội. Ta muốn nói chính là, loại quyết đấu được lưu truyền ở châu Âu kia mặc dù đã được hủy bỏ đi rồi, nhưng mà trên đời này, còn có một loại quyết đấu hợp pháp khác, đó chính là quyết đấu trong giới võ thuật, Trung Quốc chúng ta gọi là tỷ võ so chiêu, còn các nước Âu Mỹ lại gọi là thi đấu lôi đài, về phần Nhật Bản, nếu so với chúng ta lại càng cực đoan hơn, gọi là võ sĩ đạo. Bọn họ vì cái gọi là võ sĩ đạo kia, thường thường tổ chức kiếm đạo sinh tử quyết đấu, mỗi một lần quyết đấu, nhất định phải đem đối phương giết chết mới chịu bỏ qua, mà kẻ giết người lại có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật, pháp luật Nhật Bản cũng không phán xét hắn có tội, lại còn xưng tụng kẻ giết người như một người anh hùng. Từ cổ chí kim, Nhật Bản võ sĩ đạo luôn luôn đều là như vậy đó, hơn nữa bọn họ cho dù đi đến quốc gia khác, tập quán võ sĩ đạo kia vẫn không thay đổi. Người chết Tỉnh Thượng Hùng Nhân chính là một người gìn giữ đến mức cực đoan loại võ sĩ đạo kia."

Phán quan đại nhân hỏi: "Ngươi ý nói, người chết Tỉnh Thượng Hùng Nhân kia là do tìm ngươi quyết đấu, mới bị ngươi giết chết hay sao?"

"Đúng vậy, Tỉnh Thượng Hùng Nhân nói muốn báo thù cho anh trai hắn, dùng một người bằng hữu của ta để uy hiếp ta cùng hắn quyết đấu, ta bất đắc dĩ mới phải ứng chiến. Lúc ấy ta chỉ có một cây binh khí ngắn dài không quá ba mươi centimet, mà Tỉnh Thượng Hùng Nhân lại cẩm một thanh đao sắc bén chiều dài hơn một mét, từng chiêu từng thức đều muốn lấy mạng của ta, ta vì tự bảo vệ mình, mới lỡ tay giết hắn. Pháp quan đại nhân, các vị Bồi thẩm thành viên, xin các vị ngẫm lại, nếu đổi thành bản thân các vị ở trong tình huống đó, tính mạng bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đối thủ đoạt đi, các vị còn có thể không tự bảo vệ mình, còn có thể nương tay với đối thủ hay sao? Cho nên ta ở tình huống này hoàn toàn là tự vệ giết người. Trên thế giới này, bất kể là pháp luật ở quốc gia nào, đều có cho phép nhất định trong tình huống tự vệ giết người. Trong pháp luật của quý quốc lại còn có một điều: Khi đối phương đang tiến hành hành hung, giết người, cướp bóc, bắt cóc, cùng với các loại phạm tội bạo lực khác mà đe dọa nghiêm trọng tới sự an toàn của con người, khi đó sử dụng các hành động tự vệ, mà gây ra thương tích hay tử vong cho kẻ vi phạm pháp luật kia, thì đều coi như đang phòng vệ, không phải chịu trách nhiệm hình sự. Cho nên hành vi của ta là hoàn toàn hợp pháp. Ta thỉnh cầu Pháp quan đại nhân cùng các vị Bồi thẩm thành viên, tuyên ta vô tội!"

"Ta phản đối!"

Mắt kính gọng vàng rốt cuộc học được Vương Chí Đạo hô lớn lên được một tiếng phản đối, cảm giác toàn bộ ức chế trong lòng giống như theo một tiếng phản đối này phát tiết hết ra ngoài, cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Pháp quan đại nhân, hết thảy mọi việc theo như lời bị cáo đều là chính hắn kể lại, cũng không có nhân chứng nào chứng minh hắn đã trải qua mọi sự tình đúng như lời hắn đã nói!"

"Phản đối hữu hiệu. Bị cáo, ngươi không có ai có thể chứng minh lúc ấy là ngươi bị người đã chết Tỉnh Thượng Hùng Nhân uy hiếp bắt phải quyết đấu hay sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK