Mục lục
Tinh Võ Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành lang xe lửa chật hẹp không có chỗ nào mà tránh né, lại thêm bởi vì đang áp quá sát vào người Chu Điệp, Vương Chí Đạo lập tới hướng đến thân thể mềm mại của Chu Điệp mà đè áp xuống, sử ra kỹ thuật triền đấu trên mặt đất, dùng chính hai chân của mình kẹp chặt lấy đùi ngọc của Chu Điệp, đồng thời tay trái cùng tay phải vốn đang bị trật khớp cổ tay cùng ôm chặt lấy thân hình Chu Điệp đang nằm trên sàn xe.

Kết quả là hai người trên sàn xe lửa dán sát thân mình vào nhau nằm cùng một chỗ, nhìn đúng như là một đôi tình nhân thắm thiết đang nằm ôm nhau vậy.

Mãi đến lúc này Chu Điệp mới nhận ra được người đang nằm đè lên người nàng kia chính là Vương Chí Đạo, nàng đột nhiên trở nên ngẩn ngơ, tức thì bỏ hết không phản kháng gì nữa, mặc cho hai chân Vương Chí Đạo đang kẹp chặt đùi ngọc của nàng, hai tay hắn cũng đang ôm chặt trên người nàng. Lực lượng mạnh mẽ đầy chất nam tính bừng bừng đang gắt gao siết chặt lấy nàng, hơn nữa bộ ngực cao vút đầy đặn của nàng lại đang dính chặt cùng một chỗ với ngực Vương Chí Đạo, khiến cho Chu Điệp không khỏi cảm thấy khác thường, lập tức thân thể mềm nhũn ra, hô hấp cũng trở nên dồn dập dồn dập!

Thế nhưng Vương Chí Đạo lại không hề có một chút ý niệm khác thường nào trong đầu, hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất là: Chu Điệp biết võ công, hơn nữa còn là một cao thủ, nàng đã lừa gạt được mình rồi!

Sắc mặt lạnh lẽo, Vương Chí Đạo đang muốn chất vấn Chu Điệp vẫn đang bị chính mình đè xuống dưới người, đột nhiên lại nghe được một tiếng thét phẫn nộ của Ô Tâm Lan:

"Vương Chí Đạo, ngươi tên hỗn đản này, ngươi đang làm gì? Mau buông Chu Điệp tỷ ra!"

Vương Chí Đạo ngẩng đầu lên, chỉ thấy Ô Tâm Lan đứng cách đó chỉ chừng một thước, khuôn mặt đỏ bừng bừng, hơi thở hổn hển, đang trừng mắt nhìn hắn cùng Chu Điệp. Hiển nhiên là Ô Tâm Lan nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, lo lắng Chu Điệp gặp chuyện không may liền chạy ra, không ngờ lại chứng kiến Vương Chí Đạo ôm Chu Điệp nằm trên sàn xe chân tay gắt gao quấn quanh. Nàng không có chứng kiến tình huống phát sinh lúc trước, nên nghĩ lầm Chu Điệp chính là gạt nàng chạy ra cùng Vương Chí Đạo trộm tình, lập tức không khỏi vừa giận lại vừa ghen, không nhịn được mà lớn tiếng gào lên!

Vương Chí Đạo đang muốn giải thích, nhưng lại nhìn qua phía sau lưng Ô Tâm Lan đột nhiên phát hiện ra một tình huống, trong lòng đại kinh, bàn tay trái vội buông Chu Điệp ra, một phát đã rút phăng cây súng lục ổ quay vẫn dắt bên sườn trái, nòng súng chĩa ngay về hướng Ô Tâm Lan.

Ô Tâm Lan thật sự không có ngờ tới Vương Chí Đạo lại đem nòng súng chĩa ngay vào chính mình, không khỏi sợ đến sắc mặt tái nhợt, run giọng hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi muốn làm gì?"

Lại chỉ nghe thấy Vương Chí Đạo quát to: "Mau ngồi xuống!"

Ô Tâm Lan nghe vậy theo bản năng liền ngồi thụp xuống dưới. "Đoàng" một tiếng. Đạn xẹt qua ngay trên đinh đầu Ô Tâm Lan, bắn trúng ngay vào một người đang đứng phía sau nàng.

Ô Tâm Lan sợ đến thiếu chút nữa muốn hét rầm lên, bất quá nàng rất nhanh tỉnh ngộ ra Vương Chí Đạo cũng không phải là nổ súng bắn nàng, bản năng vội quay đầu nhìn lại, vừa lúc chứng kiến ngay phía sau mình chỉ cách khoảng một thước đã có một nam nhân đang ngã xuống.

Nam nhân kia là một người lạ mặt, nhưng là trong tay phải hắn vẫn đang cầm một cây súng pạc-hooc, nòng súng vẫn còn chĩa về phía hướng này, bất quá hắn đã không còn cơ hội nổ súng nữa rồi, bởi vì mi tâm của hắn đã bị Vương Chí Đạo một phát bắn thủng. Gã nam nhân kia trên mặt còn lộ thần sắc khó tin, khẩu pạc-hooc vẫn nắm trong tay, thân mình từ từ ngã về phía sau.

Cánh cửa khoang xe riêng của Tôn tiên sinh được mở ra, Trần Chân lao vụt ra, chứng kiến được tình huống ở chỗ này cùng tay súng nằm chết trên sàn xe, vội hỏi Vương Chí Đạo vẫn còn đang đè trên người Chu Điệp: "Chuyện gì xảy ra, tay súng kia là sát thủ hay sao?"

Vương Chí Đạo từ trên người Chu Điệp bò dậy, lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm, ta vừa mới nhìn thấy hắn, lại thấy hắn đưa nòng súng ngắm ngay vào Ô sư tỷ, nên ta mới nổ súng bắn chết hắn. Hắn có lẽ là muốn trước hết giết chết ta, chỉ là bởi vì Ô sư tỷ ngăn cản ở trước mặt hắn, cho nên mới định nổ súng bắn Ô sư tỷ!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ô Tâm Lan còn chưa có phục hồi được lại từ trong cơn kinh hoàng, nghe vậy vẫn ngơ ngẩn hỏi: "Hắn giết ngươi được cái gì chứ?"

"Hắn hẳn là vì Tôn tiên sinh mà tới, chỉ là bởi vì ta bảo vệ Tôn tiên sinh, nên trước hết mới tính giải quyết ta, để thuận tiện giải quyết Tôn tiên sinh!"

Trần Chân chứng kiến Vương Chí Đạo bị trật khớp cổ tay phải, biến sắc nói: "Khớp cổ tay phải của ngươi là đã xảy ra chuyện gì?

Đã thấy Chu Điệp bò dậy, đối Vương Chí Đạo sợ hãi xin lỗi, nói: "Vương Chí Đạo, xin lỗi, ta không nhận ra là ngươi, mới vô ý thức mà vặn sái khớp cổ tay của ngươi. Để cho ta tiếp khớp lại cho ngươi nhé!"

Chu Điệp vừa nói, vừa vươn hai tay nắm lấy bàn tay phải cùng cẳng tay Vương Chí Đạo, một rung một kéo, liền đem khớp xương cổ tay phải Vương Chí Đạo tiếp lại như cũ.

Kỹ thuật tiếp cốt vô cùng kỳ diệu làm cho Trần Chân cùng Ô Tâm Lan nhìn thấy cùng giật mình mở to hai mắt nhìn nàng.

Trần Chân bật thốt lên: "Chu Điệp tiểu thư, vậy ra là ngươi thật sự biết võ công!"

Chứng kiến ánh mắt lạnh như băng của Vương Chí Đạo, Chu Điệp cúi đầu, vẻ mặt hối lỗi, nói: "Vương Chí Đạo, xin lỗi, ta biết là ta không nên giấu diếm ngươi! Nhưng là xin ngươi tin tưởng ta, ta đối với ngươi tuyệt không có ác ý, ta chỉ là bất đắc dĩ có nỗi khổ tâm mà thôi."

Vương Chí Đạo hỏi: "Vậy là cái nỗi khổ tâm gì?"

Chu Điệp vẫn cúi đầu nói: "Xin lỗi, ta không thể nói được!"

"Ngươi là người của Viên đại đầu hay là người của tiểu Nhật Bản?"

"Cũng không phải!" Chu Điệp vội vàng ngẩng đầu lên giải thích, nói: "Ta và Viên đại đầu cùng tiểu Nhật Bản không hề có bất kỳ cái quan hệ gì. Vương Chí Đạo, xin ngươi đừng có nghi ngờ lung tung!"

"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi lần này đi lên Bắc Kinh, thật sự là đi đóng phim, hay là cố ý đi theo chúng ta?"

"Đóng phim chỉ là lấy cớ, nhưng ta cũng không phải là cố ý đi theo các người, ta chỉ là trùng hợp có chuyện khác phải đi Bắc Kinh, cho nên mới cùng các ngươi đi cùng xe mà thôi. Bất quá xin các ngươi tin tưởng ta, mục đich chuyến đi của ta tuyệt đối không có quan hệ gì với Tôn tiên sinh, lại càng không có gì gây bất lợi cho ông ấy! Nếu như các ngươi không tin, thì có thể giám sát ta!"

"Chúng ta cũng không có tinh lực cùng nhân lực để giám sát ngươi như vậy, ngươi đã không muốn nói ra thân phận chân chính cùng mục đích thật sự của ngươi, như vậy thì xin lỗi, đợi được đến khi xe lửa dừng lại ở ga tiếp theo, ngươi mau đi xuống đi!"

"Được, ngươi đã không tin tưởng ta như vậy, ta liền đi xuống khỏi xe lửa cũng tốt. Dù sao cũng không phải chỉ có ngồi xe lửa mới có thể đi được tới Bắc Kinh!" Chu Điệp vừa nói, đôi mắt đẹp vừa bắt đầu ứa lệ rưng rưng, hiển nhiên nàng đã bị ngữ khí tuyệt tình của Vương Chí Đạo làm tổn thương rồi.

Vương Chí Đạo nhìn chằm chằm vào Chu Điệp một lúc, rốt cuộc đành thở dài nói: "Thôi thôi được rồi, ngươi cứ ngồi xe lửa này đồng hành cùng chúng ta cũng được. Chỉ có điều, ngươi tốt nhất ngồi im ở trong khoang xe của mình cùng với Ô sư tỷ, không có việc gì thì đừng chạy loạn nữa!"

Chu Điệp nghe vậy, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ vui sướng, khuôn mặt ửng hồng đột nhiên lại cúi thấp xuống nói lí nhí: "Người ta chỉ là muốn đi phòng vệ sinh thôi mà! Ai biết ngươi lại làm ta sợ đến như vậy!"

Vừa nhắc đến chuyện này, Vương Chí Đạo không khỏi cảm thấy kỳ quái, không nhịn được liền hỏi: "Ngươi tại sao lại sợ rắn như vậy? Ngươi có bệnh sợ rắn hay sao?"

Chu Điệp trên mặt ngọc lần nữa lại lộ ra vẻ sợ hãi, gật đầu nói: "Ta khi còn bé đã bị rắn cắn qua, thiếu chút nữa đã chết rồi. Từ đó về sau này, ta hễ nhìn thấy rắn đều là rất sợ hãi!"

Vương Chí Đạo gật đầu nói: "Thì ra là thế, ta rõ ràng rồi, ngươi bây giờ có thể đi phòng vệ sinh đi!"

Chu Điệp xem ra đúng là thực sự cấp bách lắm rồi, nghe vậy liền đỏ mặt lên chạy vội vào trong phòng vệ sinh, cũng vội vàng đóng ngay cửa lại,

Vương Chí Đạo đi đến bên người Ô Tâm Lan, nói khẽ với nàng: "Ô sư tỷ, tình huống mới vừa rồi ngươi cũng đã nhìn thấy rồi. Trên xe lửa này cơ hồ khắp nơi đều có sát thủ, mỗi một người thân phận đều rất khả nghi. Cho nên ta muốn ngươi phải canh chừng cô Chu Điệp ngồi im ở trong khoanh xe. Không có việc gì thì không nên ra ngoài, nàng có đi phòng vệ sinh ngươi nhất định phải đi theo!"

Ô Tâm Lan chỉ ngây ngốc mà gật đầu theo, bất quá nàng lại đột nhiên hỏi một câu: "Nếu như ta muốn đi phòng vệ sinh thì làm sao bây giờ?"

"Bắt nàng đi cùng ngươi!"

Lại nghe có mấy tiếng bước chân vội vàng hướng đến chỗ này chạy vội tới, chính là mấy nhân viên trên xe lửa nghe được tiếng súng mà chạy lại đây.

Trần Chân đối Vương Chí Đạo cùng Ô Tâm Lan nói: "Yên tâm, bọn họ cứ để cho ta đến ứng phó, các ngươi cứ tiếp tục đi!"

Chỉ thấy Trần Chân đưa ra cho mấy nhân viên xe lửa kia xem một thứ gì đó, sau đó lại nói mấy câu. Nhóm mấy nhân viên xe lửa kia nghe xong lập tức gật đầu cúi người, cũng hỗ trợ đem thi thể của tay súng kia lôi kéo ra người.

Ô Tâm Lan thấy thế rất hiếu kỳ hỏi: "Huynh đưa cho bọn họ xem là cái gì vậy?"

Trần Chân nói:"Thẻ chứng nhận, ta đã nói với bọn họ chúng ta là đặc phái viên của trung ương, đang hộ tống một đại nhân vật Bắc thượng, yêu cầu bọn họ hợp tác!"

"Thẻ chứng nhận là giả hay sao?"

"Giả hay thật cũng không có gì khác biệt, dù sao bọn họ cũng không có khả năng nhận ra được!"

Trở lại trong khoang xe của Tôn tiên sinh, bốn người Tôn Đại Chu đang cảnh giác hộ vệ sát bên người Tôn tiên sinh. Hiển nhiên là một tiếng súng vừa rồi của Vương Chí Đạo đã làm cho bọn họ kinh hãi.

Nhìn thấy Vương Chí Đạo cùng Trần Chân trở về, Tôn Đại Chu là người đầu tiên đặt câu hỏi, hắn nói: "Xảy ra chuyện gì, mới vừa rồi là ai đã nổ súng?"

"Là ta đã nổ súng, chỉ là bắn chết một tay súng muốn giết ta mà thôi." Vương Chí Đạo hồi đáp.

Đỗ Tâm Vũ hỏi: "Còn Chu Điệp kia thế nào, ngươi đã đi thử như thế nào rồi?"

"Đã thử xong rồi, nàng thật sự là biết võ công, hơn nữa còn là một cao thủ, không có ở dưới ta. Chỉ có điều nàng cũng không phải là sát thủ, hẳn là cũng không có quan hệ gì với Viên đại đầu!"

"Ngươi tại sao lại khẳng định được như vậy?" Đỗ Tâm Vũ có chút kỳ quái.

"Bởi vì nàng vốn có cơ hội giết ta, nhưng là nàng lại không làm. Tiếp theo, lá gan của nàng còn nhỏ hơn bình thường nữa, rõ ràng chỉ là một con rắn nhỏ mà cũng dọa cho nàng khiếp sợ đến nỗi tim cũng ngừng đập, thiếu chút nữa thì chết. Nếu ta không kịp thời cấp cứu cho nàng, chỉ sợ nàng đã không sống được nữa rồi. Người như vậy, vô luận thế nào cũng không có khả năng làm được sát thủ!" Vương Chí Đạo phân tích rành mạch.

Tôn tiên sinh nghe vậy rất kinh ngạc, nói: "Chu Điệp tiểu thư thế mà lại biết võ công, hơn nữa còn là một cao thủ, việc này thực sự là làm cho ta thấy rất bất ngờ đó!"

Đỗ Tâm Vũ lờ mờ nói: "Có thể giấu diếm được qua hai tròng mắt của ta, võ công của cô ta đích xác là không thấp. Chỉ có điều là một cao thủ như vậy, lại bị một con rắn nhỏ suýt nữa dọa cho chết, đây mới chính là sự không ngờ đến!"

Lại nghe Tôn Đại Chu cười nói: "Việc này cũng không có gì kỳ quái đâu, một người có võ công cao, cũng không đại biểu cho người đó nhất định có lá gan lớn, đặc biệt là phụ nữ. Ta có một tiểu sư muội, nàng phi thường có thiên phú, võ công không hề ở dưới ta, nhưng là nàng lại từng bị một con sâu nhỏ làm cho khóc thét lên. Nữ nhân ấy mà, mặc kệ là võ công cao bao nhiêu đi nữa, đối với rắn rết sâu bọ vân vân gì đó, đều là có một loại bản năng sợ hãi cùng bài xích, điều này không hề có chút nào kỳ quái. Ta chỉ thấy kỳ quái chính là, Chu Điệp tại sao lại muốn giấu diếm chuyện chính bản thân biết võ công, vừa lại tại sao muốn ngồi cùng xe lửa với chúng ta đi Bắc Kinh? Nàng rốt cuộc là có thân phận gì?"

"Mặc kệ là nàng có cái thân phận cùng mục đích gì, cơ bản là nàng không có khả năng lại tạo thành uy hiếp đối với chúng ta nữa. Sự việc nàng biết võ công đã bị vạch trần, ta lại vừa cảnh cáo các nàng không cho lại đi ra khỏi khoang xe của các nàng nữa, cũng giao cho Ô sư tỷ canh nàng. Trong khoảng thời gian đang đi tới Bắc Kinh này, chúng ta sẽ không cùng nàng gặp mặt lại nữa. Về phần thân phận cùng mục đích của nàng, đợi được đến khi tới Bắc Kinh có cơ hội thì điều tra sau!" Vương Chí Đạo nói.

Tôn Đại Chu còn đang muốn nói nữa, đột nhiên lại một lần nữa vang lên tiếng đập cửa. Mọi người đều kinh ngạc, lần này thì là ai đây?

Vương Chí Đạo cau mày nói: "Hay là để cho ta ra mở cửa đi!"

Đi tới phía trước khoang xe, tay còn chưa có đưa tới cái tay nắm cửa, bỗng đột nhiên cái cửa sắt kiên cố không biết bị cái gì phá mở tung ra, một cái bóng đen từ bên ngoài hướng Vương Chí Đạo đánh tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK