Mục lục
Tinh Võ Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên phía Tôn tiên sinh, Trần Chân cùng Tôn Đại Chu đang hộ tại hai bên sườn Tôn tiên sinh, Lương thị huynh đệ cầm trong tay cây súng pạc-hoọc đứng phía trước, mà Đỗ Tâm Vũ lại hai bàn tay không đứng che trước mặt cả nhóm.

Cùng đám người Đỗ Tâm Vũ đứng đối diện bên này là ba Hắc y nhân, mỗi tên trong tay đều cầm một cây súng pạc-hoọc, so với bên Đỗ Tâm Vũ đám người chỉ có hai cây súng pạc-hoọc của Lương thị huynh đệ, xem ra trong tình huống này bọn Hắc y nhân đang chiếm ưu thế.

Chỉ có điều tình huống này ngay khi Vương Chí Đạo đặt chân lên nóc toa xe thì đã thay đổi. Vương Chí Đạo bởi vì chạy đến cửa sổ khoang xe bên cạnh của Chu Điệp mà chui lên, kết quả vừa vặn xuất hiện ngay phía sau lưng ba Hắc y nhân, cùng bọn người Đỗ Tâm Vũ hợp thành xu thế giáp công, đem ba Hắc y nhân kẹp vào giữa.

Đám người Tôn Đại Chu nhìn thấy Vương Chí Đạo ngay lúc đó đã chui lên, không tự chủ được đều thở phào một hơi, Đỗ Tâm Vũ đối ba Hắc y nhân trầm giọng nói: "Các ngươi hẳn là không phải là một phần tử trong đám 'Long Xà Hổ Báo Hạc' đấy chứ? Vì vài đồng tiền mà bán mạng cho Viên đại đầu, có đáng hay không?"

Ba gã Hắc y nhân trầm mặc không nói, cây súng pạc-hoọc nắm chặt trong tay một chút cũng không buông lỏng.

Vương Chí Đạo đối bọn chúng quát: "Này, ba người các ngươi, nếu đến ám sát Tôn tiên sinh, hẳn đã biết ta là ai rồi chứ? Các ngươi nghĩ rằng các ngươi có thể nổ súng nhanh hơn được ta hay sao? Có tin rằng ta sẽ bắn chết cả ba ngươi hay không?"

"Tin!" Rốt cục có một Hắc y nhân mở miệng nói chuyện: "Chúng ta cũng nghe qua ngươi Vương Chí Đạo đại danh, cũng biết tay súng chúng ta đều không bằng ngươi, nhất là lại ở trong tình huống đưa lưng về phía ngươi như thế này, càng không có chút phần thắng nào. Vấn đề là, ngươi có thể giết chúng ta, nhưng là có thể ngăn cản được chúng ta nổ súng hay sao? Chỉ cần chúng ta cùng nổ súng, đồng bọn của ngươi sẽ chết ít nhất là một hai người!"

"Nhưng là các ngươi tới ám sát Tôn tiên sinh mà, có năm người bọn họ che ở phía trước người Tôn tiên sinh, các ngươi căn bản là giết không được Tôn tiên sinh, cần gì phải làm ra thế lưỡng bại câu thương, không bằng như thế cùng thu tay lại, như thế nào?"

Hắc y nhân không hề cử động, lạnh lùng nói: "Chúng ta vẫn còn mấy huynh đệ nữa, cho dù không giết được Tôn Trung Sơn, giết chết được mấy tên vệ sĩ của hắn cũng tốt, ít đi một tên vệ sĩ, các huynh đệ của ta lại có thêm một cơ hội chiến thắng!"

Vương Chí Đạo cười nói: "Xem ra các ngươi chưa tới Hoàng Hà chưa đổi ý hả! Được rồi, các ngươi đã nhất quyết phải nổ súng, ta đây sẽ cho các ngươi một cơ hội, cho các ngươi đấu với ta một chút, xem thử xem là súng của ta giết ba người các ngươi trước, hay là súng của ba người các ngươi giết được đồng đội của ta trước. Nghe đây, ta đếm từ một... hai ...ba, chúng ta cùng nhau nổ súng, xem ai bắn nhanh, như thế nào? Ta bắt đầu đếm, Một..."

"Đoàng đoàng đoàng!" Ba tiếng súng vang lên cơ hồi không phân biệt được trước sau.

Vẫn còn đang đứng chờ Vương Chí Đạo đếm nốt "Hai.. Ba!", ba tên Hắc y nhân ngay cả một cây súng cũng chưa kịp bắn ra, đã bị Vương Chí Đạo một người một súng bắn xuyên qua ba cái gáy, trong nháy mắt đã mất mạng!

Phía sau lại truyền đến động tĩnh, Vương Chí Đạo cầm súng quay đầu nhìn lại, đã thấy Chu Điệp từ trong khoang xe qua cửa sổ leo lên đến nơi, tiếp theo Ô Tâm Lan cũng leo lên đến.

Vương Chí Đạo cau mày hỏi: "Hai người các ngươi trèo lên trên đây làm cái gì?"

Chu Điệp lúc này vẻ mặt như một tiểu cô nương đang khiếp đảm, rất sợ sệt nói: "Ở phía dưới có rắn đó, ta ở lại bên dưới rất là sợ hãi!"

Vương Chí Đạo thở dài nói: "Ta không phải đã nói với các ngươi hay sao? Các ngươi đóng cửa lại, rắn căn bản là không bò vào được, làm gì còn cái gì mà sợ hãi nữa!"

Chu Điệp cúi đầu, bất quá từ vẻ mặt của nàng mà nhìn xem, nàng cho dù chết cũng không chịu đi xuống nữa.

Ô Tâm Lan thấy Vương Chí Đạo trừng mắt nhìn lại phía mình, vội vàng giải thích nói: "Đừng nhìn ta như vậy, Chu Điệp tỷ muốn lên, ta như thế nào có thể ở lại phía dưới một mình?"

Một tiếng ho khan, nhưng là Tôn Đại Chu đã đi tới, đối Vương Chí Đạo nói: "'Long Xà Hổ Báo Hạc' cho đến bây giờ còn chưa có xuất hiện, chúng ta không có khả năng cứ đứng suốt ở trên nóc xe lửa, xe lửa chạy rất nhanh, gió quá lớn. Tôn tiên sinh không phải là người luyện võ, bị gió thổi đã lâu chỉ sợ ngã bệnh. Chúng ta mau trở lại trong khoang xe ngồi đi."

"Được, khoang xe của chúng ta khói độc còn chưa có tan hết, tạm thời còn chưa thể về được. Không bằng chúng ta trước hết đi vào khoang xe của Chu Điệp đi. Đám sát thủ này không có khả năng lại đem khói độc vứt vào nữa, chỉ cần chúng ta cẩn thận phòng phủ, sát thủ không thể lại tấn công được nữa!"

"Ý kiến hay!"

Tôn Đại Chu gật đầu, đối với Đỗ Tâm Vũ kia la lớn lên: "Tâm Vũ tiền bối, chúng ta trước hết quay về khoang xe của Chu Điệp tiểu thư. Ta đi vào trước, các ngươi đưa Tôn tiên sinh tiến vào theo!"

Đợi cho đến khi Tôn tiên sinh được đưa vào trong, đám người Trần Chân cũng đu xuống đi vào khoang xe, Vương Chí Đạo hỏi Chu Điệp cùng Ô Tâm Lan: "Các ngươi là ý định muốn ngồi trên này hóng gió, hay là theo ta đi vào?"

Ô Tâm Lan trước hết là đưa mắt hung hăng lườm Vương Chí Đạo một cái, sau đó đối Chu Điệp nói: "Chu Điệp tỷ, chúng ta hay là trở về đi thôi, có Ngũ sư huynh bọn họ ở đó, rắn kia không có gì đáng sợ nữa!"

Bởi vì bây giờ có bảy đại nam nhân bên cạnh, tâm lý sợ hãi bầy rắn độc của hai nàng đã giảm bớt đi rất nhiều. Khoang xe này chính là một khoang thượng hạng, mặc dù chứa bảy người có chút chật chội, nhưng may là vẫn còn có khoảng không gian để hoạt động được.

Tôn Đại Chu đem Vương Chí Đạo kéo sang một bên, thấp giọng bàn với hắn: "Chúng ta phải nghĩ biện pháp đem bầy rắn độc bên ngoài dọn sạch đi, cứ ở suốt bên trong thùng xe này không phải là một biện pháp hay. Còn có thời gian những ba ngày nữa, chúng ta không có khả năng không ăn không uống, lại còn có hai người nữ hài tử ở chỗ này, vạn nhất có người nào có nhu cầu cấp bách cần đi vệ sinh cũng rất là xấu hổ đó. Huống chi lương thực cùng máy điện báo mini của chúng ta đều vẫn để ở khoang bên kia, cần phải mang về đây! Lúc trcs chúng ta đã nói qua với các nhân viên trên xe lửa, nếu như chúng ta không có tìm bọn họ, bọn họ không được đến quấy rầy chúng ta, ở chỗ này mặc kệ phát sinh ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không đến hỗ trợ, cũng sẽ không mang đồ ăn thức uống đến đây đâu!"

Vương Chí Đạo suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta không có công cụ gì để dọn sạch đám rắn độc, chỉ có thể dùng tay không giải quyết từng con. Chỉ có điều ta lo lắng chính là, đám rắn độc kia không có khả năng tụ ở bên ngoài trong một thời gian dài. Vạn nhất chúng nó bò sang toa xe khác, cắn thương hành khách vô tội thì rất là phiền toái đó."

Tôn Đại Chu nói: "Loại sự tình này chúng ta băn khoăn cũng không ích gì. Bất quá trên xe lửa này có đến hơn một ngàn hành khách, chung quy có thể có mấy người hiểu được cách đối phó với rắn độc đây? Chỉ có hy vọng là bọn họ có thể tự cứu được mình, chúng ta tạm thời không thể đi hỗ trợ được!"

"Không thể như vậy, chúng ta sao có thể mặc kệ được loại sự tình này!" Chính là Tôn tiên sinh đã đi tới, đối bọn họ nói: "Chúng ta Đồng Minh hội chính là luôn luôn phải nghĩ đến muôn dân thiên hạ, trên chuyến xe lửa này hành khách phần lớn là người Trung Quốc, chúng ta nếu như biết rõ rằng bọn họ có thể bị rắn độc cắn mà cũng không để ý tới, như vậy thì chúng ta đây cùng loại người như Viên đại đầu có cái gì phân biệt? Làm sao có tư cách đi bàn chuyện cứu nước cứu dân? Tâm Vũ, Chí Đạo, ta xem hai người các ngươi rất có kinh nghiệm đối phó rắn độc, ta hy vọng các ngươi có thể đi ra bên ngoài thông tri cho hành khách cùng các nhân viên trên xe lửa phải cẩn thận rắn độc, cùng lãnh đạo bọn họ giảii quyết hết đám rắn độc kia, cố gắng hết sức không để cho một hành khách nào bị rắn cắn bị thương. Lập tức đi thôi!"

Vương Chí Đạo cùng Đỗ Tâm Vũ hai mặt nhìn nhau, bất quá đã thấy thái độ của Tôn tiên sinh rất kiên quyết, biết r nếu không làm như hắn yêu cầu, chỉ sợ hắn sẽ tức giận. Lập tức Vương Chí Đạo cùng Đỗ Tâm Vũ chỉ có bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Đỗ Tâm Vũ nói: "Được rồi, Tôn, chúng ta sẽ theo như lời ngươi mà đi làm! Đại Chu, Trần Chân, Lương Sơn, Lương Hải, các ngươi bảo vệ Tôn tiên sinh, nếu Tôn tiên sinh xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho các ngươi!"

Tôn Đại Chu gật đầu nói: "Tâm Vũ tiền bối, ông yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho Tôn tiên sinh gặp chuyện gì không may!"

Vương Chí Đạo nhìn khắp nơi trong khoang xe này một lần, nhưng không có tìm được loại đồ vật gì như gậy dài có thể dùng làm vũ khí để đuổi được rắn, vì vậy liền quay sang Đỗ Tâm Vũ đề nghị: "Tâm Vũ tiền bối, ngoài cửa có nhiều rắn độc vây quanh như vậy, chúng ta trực tiếp đi ra ngoài vừa rất phiền toái lại vừa lãng phí thời gian. Không bằng chúng ta hay là lại từ cửa sổ leo lên trên nóc xe lửa, khi đi đến toa xe khác chúng ta lại đu xuống dưới cửa sổ mà đi vào. Chỉ cần chúng ta có thể ở trên xe lửa này tìm được dươc vật đuổi rắn như các loại hùng hoàng gì đó, hay là lấy được các loại vũ khí như là trường côn gậy gộc vân vân, thì có thể đem rắn độc hất đi ra ngoài cửa sổ!"

Đỗ Tâm Vũ gật đầu nói: "Ý kiến hay, vậy làm theo ngươi nói đi!"

Vì vậy Vương Chí Đạo cùng Đỗ Tâm Vũ lại từ cửa sổ đu mình lên trên nóc xe lửa, vẫn thấy ba cái thi thể đám Hắc y nhân kia vẫn còn nằm trên nóc toa xe. Đỗ Tâm Vũ thấy thế lắc đầu thở dài nói: "Đã chết rồi nhưng ngay cả người thay bọn họ nhặt xác cũng không có, thế này đúng thật là tội gì phải tự làm khổ mình như vậy!" Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Vương Chí Đạo lại đề nghị: "Toa bếp của xe lửa cách chỗ này cũng không xa, nói không chừng có thể tìm được ở đó một ít vũ khí đối phó rắn độc, chúng ta hay là đi vào toa xe đó đi!"

Đỗ Tâm Vũ gật đầu, cùng Vương Chí Đạo hướng về phía trước bước đi, vừa bước qua chỗ ba khối tử thi kia, xe lửa lại vừa lúc chạy qua một cái đường hầm trong núi. Vương Chí Đạo cùng Đỗ Tâm Vũ vừa mới hạ mình ngồi xuống, trước mắt đã tối sầm lại.

Xe lửa chạy ầm ầm vang trong đường hầm, lại cùng có tiếng gió thổi hút thật lớn, khiến cho Vương Chí Đạo trong bóng tối cơ hồ không nghe được thanh âm nào khác, nhưng là trên da hắn lại đột nhiên có cảm giác nổi lên. Trong hoàn cảnh có mắt như mù, có tai như điếc này, trên da cổ nhạy cảm lại cảm ứng được một mũi nhọn sắc bén đang đâm thẳng đến.

Vương Chí Đạo nổi cơn kinh hãi, theo bản năng ngã ngửa ra sau, tránh được một mạng cổ họng bị mũi nhọn kia đâm thủng, đồng thời không quên lớn tiếng cảnh báo cho Đỗ Tâm Vũ: "Tâm Vũ tiền bối cẩn thận, trong đám tử thi kia có người còn sống!"

Mũi nhọn sắc bén kia một lần nữa lại được trên da cảm giác thấy, lúc này đây mục tiêu chính là mặt hắn.

Vương Chí Đạo chân đạp một phát lên nóc xe lửa, thân thể dán sát trên nóc xe mà hướng sang bên trượt đi.

Một tiếng "choang" chói tai vang lên, ngay cả tiếng xe lửa chạy ầm ầm cùng tiếng gió thổi hun hút cũng không lấn át được tiếng động đó, hiển nhiên là sát thủ kia đã đâm mạnh vũ khí bén nhọn của hắn trúng xuống trên nóc toa xe.

Vương Chí Đạo thừa dịp lúc này một tay chống lên nóc toa xe, dựa vào cảm giác nghiêng người một cước đá ra, vừa vặn đá đúng lên thân thể của một người. Một tiếng thét thảm vang lên, người kia đã bị một cước này của Vương Chí Đạo đá lăn nhào xuống khỏi xe lửa rồi.

Trước mắt đột nhiên sáng bừng lên, xe lửa đã chạy ra khỏi đường hầm.

Vương Chí Đạo hướng bốn phía nhìn khắp nơi, nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra trên nóc xe lửa chỉ còn lại có đúng một mình hắn, cả ba cái tử thi ngụy trang kia cùng Đỗ Tâm Vũ đã không còn thấy đâu rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK