Mục lục
Tinh Võ Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà của Phù Tri Bảo cách chỗ này cũng chỉ có khoảng mười phút đi bộ, trên suốt quãng đường đi đến đó, Vương Chí Đạo đã chứng kiến được nơi ăn chốn ở của các thôn dân Tiểu An thôn, rốt cuộc đối với các vùng nông thôn nghèo khổ lạc hậu ở Trung Quốc trong thời đại cũ cũng thu được đôi chút hiểu biết. Những nơi còn có thể được xem như chỗ ở của người dân, đều đơn sơ sơ sài đến mức so với nhà xí ở nông thôn đời sau còn muốn không bằng. Vài căn lều nhỏ dựng bằng thân cây khô lợp mái cỏ, tường vách đất chỗ lồi chỗ lõm chỉ cần đẩy nhẹ là đổ sập, cửa sổ đều là giấy bồi, vừa bẩn lại vừa rách nát, căn bản là không che được gió thổi. Đợi đến khi đi tới được chỗ ở của Phù Tri Bảo, Vương Chí Đạo lại hoài nghi có phải là chỗ này từ thế giới khác chuyển đến thế giới này hay không?

Chỉ thấy ngôi nhà của Phù Tri Bảo to lớn dị thường, tường xây gạch cứng, trên lợp mái ngói, mái hiên xà ngang đều là gỗ chất lượng tốt, đình viện thế nhưng xem ra so với thao trường ở Tinh Võ Môn còn muốn lớn hơn. Nếu so sánh cùng với chỗ ở của thôn dân vừa chứng kiến lúc trước, thì một đằng đúng là ở dưới đất, một bên thì ở trên trời.

Sau khi tiến vào trong đình viện trong nhà Phù Tri Bảo, Vương Chí Đạo quả nhiên nhìn thấy được con ngựa, chính là một con ngựa màu đỏ sẫm tuấn kiện dị thường, bị buộc vào trên một cành dương, đang nhàn nhã gặm đám cỏ xanh trên mặt đất, trên lưng ngựa yên cương thế nhưng đã được chuẩn bị tốt rồi, xem ra chủ nhân con ngựa này tùy thời đều có thể cưỡi nó đi ra ngoài. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Đi theo sát bên người Vương Chí Đạo, thanh niên dẫn đường thấp giọng nói với hắn: "Đây chính là con ngựa quý của Phù Tri Bảo, nghe nói con ngựa này gọi là ngựa Xích thố, có thể ngày đi ngàn dặm, đêm chạy tám trăm, so với xe lửa lại còn muốn chạy nhanh hơn!"

Vương Chí Đạo rất hài lòng gật đầu nói: "Ngựa tốt, con ngựa này ta đã chấm rồi!"

Trong đình viện đang có tới hơn chục hán tử áo phanh cúc để lộ bộ ngực lông lá lún phún, xem ra hẳn là đám tay chân chuyên đánh người được Phù Tri Bảo nuôi dưỡng. Bọn người này đang vây quanh một cái bàn thấp, chơi đoán quyền uống rượu, cười đùa nói năng ồn ào không chịu nổi, nhìn thấy Vương Chí Đạo cùng đám thôn dân đang đi đến, liền bỏ hết bát đũa trong tay xuống, tiến đến chặn lại.

Trong đó có một tên hét lên quát: "Trương Tam Oa, Lý Nhị Ngưu, mấy người các ngươi tới đây làm gì? Người này là ai? Nhìn rất lạ mặt hả!"

Có lẽ là do thấy Vương Chí Đạo mặc trang phục bất đồng so với đám thôn dân Trương Tam Oa, Lý Nhị Ngưu kia, tựa hồ có chút thân phận, bọn người kia đoán không ra được, không dám làm càn, thanh âm có đôi chút khách khí.

Vương Chí Đạo lại không muốn cùng bọn chúng khách khí, trực tiếp nói luôn: "Phù Tri Bảo có ở nhà hay không, lập tức gọi hắn lăn ra đây cho ta xem!"

Có lẽ là lần đầu tiên gặp phải người có dũng khí nói chuyện với bọn chúng như vậy, bọn tay chân kia không khỏi hai mặt nhìn nhau, càng không thể đoán ra được thân phận của Vương Chí Đạo, lập tức lại có một tên cẩn thận tiến lên hỏi: "Xin hỏi vị khách nhân này cao tính đại danh, tìm lão gia nhà chúng ta có việc gì sao?"

"Nhiều chuyện!" Vương Chí Đạo liền vung tay một tát cho một cái, lập tức đem người này trực tiếp đánh ngã xuống dưới đất, sau đó lạnh lùng nói: "Ta nói chuyện không thích nói đến hai lần. Lập tức gọi Phù Tri Bảo lăn ra đây gặp ta ngay!"

Bọn người kia thấy người mới đến này vừa gặp đã ngang ngược thô bạo không thèm nói phải trái, lập tức mọi người đều giận dữ, có người còn quát: "Tiểu tử, ngươi dám đánh người..."

Lời nói còn chưa xong, đã bị Vương Chí Đạo một quyền đánh ngay lên trên mũi, lập tức máu mũi chảy ròng ròng, nửa câu nói sau đã bị máu chảy ngập hết vào mồm.

Mấy người còn lại đều kinh hô: "Tiểu tử này là tới gây sự, các huynh đệ, lấy đồ nghề!"

Những thứ mà bằng chúng gọi là "đồ nghề" đó bất quá chỉ là mấy cái ghế dài ghế đẩu đang ngồi. Bát bàn đồ đạc vân vân gì đó, thậm chí có người còn đem nâng cả cái bàn lên. Chỉ có điều còn không đợi cho bọn họ động thủ, Vương Chí Đạo đã ra tay tới trước, một trận quyền đấm cước đá. Chỉ hai ba chiêu đã đem đám tay chân chuyên đánh người này, vốn nửa điểm võ công cũng không biết, đánh cho tất cả đều ngã xuống hết.

Đám thôn dân đi cùng Vương Chí Đạo tới đây lại không ngờ tới Vương Chí Đạo vừa đến đã động thủ đánh người, lập tức kinh hãi vội vàng rời khỏi đình viện, chỉ dám trốn ở xa xa sau cửa ngoài đình viện mà lén nhìn vào.

Phù Tri Bảo rốt cuộc cũng bị kinh động, cùng quản gia và hai gã tay chân vội vàng từ bên trong chạy đi ra, chứng kiến thất đám tay chân kia nằm đầy đất, lập tức không khỏi hãi hùng khiếp vía, vội vàng cúi gập đầu chào Vương Chí Đạo, lắp bắp nói:

"Vị... Vị.. anh hùng này, vị hảo hán này, đám cẩu nô tài đó của ta có mắt như mù, không thấy được Thái Sơn, đã đắc tội hảo hán rồi. Ta thay bọn họ hướng ngài bồi tội. Xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ một lần này đi. Ngài nghĩ muốn cái gì, xin mời nói ra chúng ta thương lượng thương lượng!"

Vương Chí Đạo thấy tên Phù Tri Bảo này thân mặc một cái áo khoác dài rất xa hoa đắt tiền, tuổi có lẽ cũng khoảng ngoài năm mươi, tướng mạo lại rất hèn mọn bỉ ổi. Lại nghĩ đến tên hèn mọn bỉ ổi này đã chà đạp làm nhục không ít phụ nữ lương thiện, Vương Chí Đạo trong lòng không khỏi càng thêm chán ghét, lập tức không chút khách khí nói luôn:

"Phù Tri Bảo, ngươi nghe cho rõ đây. Ta là Trung ương đặc phái viên, vốn là đang ở trên xe lửa đuổi bắt giang dương đại đạo, nhưng là bởi vì có một giang dương đại đạo ngoan cố chống cự, ta mặc dù đã thu thập được hắn, nhưng lại do không cẩn thận mà rơi xuống khỏi xe lửa. Bây giờ trên xe lửa vẫn còn có giang dương đại đạo khác, ta phải đi đưa bọn chúng bắt về quy án, nhưng là chỉ bằng vào hai chân không này ta không có cách nào đuổi kịp theo xe lửa. Nghe nói ngươi ở đây có con ngựa, nên ta đến tìm ngươi mượn con ngựa dùng tạm một chút!"

"Không có gì , không có gì, vị này là Trung ương đặc phái viên, con ngựa này đương nhiên để cho ngài mượn được mà!" Phù Tri Bảo trong lòng thất kinh, nguyên lai là đặc phái viên được Trung ương phái đến chuyên môn đuổi bắt giang dương đại đạo, khó trách thân thể lại cao minh như vậy, nhiều thủ hạ như vậy mà cũng không đánh lại hắn, may là còn không có đắc tội hắn quá mức, nếu không sẽ rất khó giải quyết êm thấm được. Nghĩ như vậy, Phù Tri Bảo lại cẩn cẩn trọng trọng mà hỏi lại Vương Chí Đạo:" Vị .. Vị đặc phái viên này, ngựa đưa cho ngài mượn không thành vấn đề, nhưng là khi nào ngài có thể trả lại được cho ta vậy?"

Vương Chí Đạo nghe vậy mặt trầm xuống quát: "Lão tử mượn đồ vật từ trước đến bây giờ đều là mượn không hoàn lại, con mẹ nó, ngươi lại còn muốn lão tử hoàn trả lại hay sao? Có phải muốn ăn đòn hay không?"

Phù Tri Bảo thật không ngờ tới hắn vừa nói đã lập tức trở mặt, hơn nữa phun ra toàn lời thô tục, so với mình còn muốn lưu manh hơn, không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù đối với thân thủ của Vương Chí Đạo có chút sợ hãi, bất quá muốn lão chịu đưa ra con ngựa xích thổ yêu quý, Phù Tri Bảo lại có chút không nỡ, vì vậy "ha ha" cười nói: "Vị đặc phái viên tiên sinh này có phải là đang nói đùa hay sao, nếu là mượn, như vậy thì sao có thể không trả lại được?"

"Ngươi khi mượn thứ gì đó cũng có trả lại hay sao?" Vương Chí Đạo lại trầm mặt xuống, nói: "Nếu ngươi đã không nghĩ muốn cho mượn nữa, lão tử đoạt lấy là được. Chỉ có điều nói trước một chút, sau khi lão tử đoạt đồ vật, đều đồng dạng là giết người diệt khẩu, ngươi nếu muốn chết, lão tử sẽ thành toàn cho ngươi!"

Phù Tri Bảo nghe vậy kinh hãi, đối với thân phận của đặc phái viên này hơi một chút là mở mồm đánh người giết ngươi, có chút đoán không ra được. Lại lo lắng hắn thật sự nói được thì làm được, thật sự sẽ giết người diệt khẩu, lập tức vội nói: "Không nên thế, không nên thế. Vị đặc phái viên này, ngài không cần cướp đoạt, ngài muốn mượn ngựa thì cứ mượn đi, ta cũng không cần ngài phải hoàn trả lại nữa!"

"Nên sớm thức thời như thế có phải tốt hơn không!" Vương Chí Đạo hừ lạnh một tiếng, lại nói: "Bất quá lão tử bây giờ trên người không một xu dính túi, vạn nhất đuổi không kịp xe lửa còn phải nghỉ ngơi ăn miếng cơm uống hớp nước, cho nên lão tử còn phải hướng ngươi mượn thêm chút tiền!"

Phù Tri Bảo trên mặt co quắp cả lại, cảm thấy trong lòng đau xót, chỉ có điều là không dám đắc tội với Vương Chí Đạo, cẩn thận hỏi lại Vương Chí Đạo: "Như vậy, ngài muốn mượn nhiều ít bao nhiêu tiền đây?"

"Không nhiều lắm, hay là mười vạn đồng đi!"

"Mười vạn đồng?" Phù Tri Bảo nghe vậy, thiếu chút nữa đã ngã xuống chết ngất đi. Mà đám người Trương Tam Oa đang ở ngoài cửa đình viện nấp nghe lén thì trực tiếp ngã vật hết xuống, hiển nhiên mười vạn đồng trong lòng bọn họ là một con số không thể nào tưởng tượng ra nổi.

Vẫn đang đứng cùng bên cạnh Phù Tri Bảo, người quản gia vừa sợ vừa giận nói: "Ngươi thật sự là công phu sư tử ngoạm đó, ra giá bừa bãi rồi. Ngươi biết mười vạn đồng là cái khái niệm gì hay sao? Nhà của lão gia chúng ta mặc dù là giàu nhất một vùng, nhưng cho dù cộng cả toàn bộ nhà cửa ruộng vườn đất đai ngay cả một vạn đồng cũng không đủ hả!"

Ngay cả một vạn đồng cũng không được? Vương Chí Đạo có chút bất ngờ, vốn hắn đã nghĩ, người như Trương Khiếu Lâm ở Thượng Hải kia, tùy tiện thua một ván cược chính là năm mươi vạn đồng, như Phù Tri Bảo này là một gã tài chủ giàu có bất nhân, mặc dù không có khả năng có được nhiều tiền giống như Trương Khiếu Lâm, nhưng xuất ra mười lăm vạn đồng hẳn là không có vấn đề gì. Không ngờ rằng quản gia của lão lại còn nói toàn bộ gia sản của lão cũng k có đến một vạn đồng. Một gã tài chủ ở thôn làng, so với một đại lưu manh ở Thượng Hải, tài sản giữa hai bên thế mà lại chênh lệch nhiều đến thế hay sao?

Vương Chí Đạo trong lòng có chút kỳ quái, không nhịn được hỏi: "Các ngươi xây cái loại nhà ở như thế này hết bao nhiêu tiền hả?"

"Không nhiều, không nhiều, chỉ có năm trăm đồng mà thôi!" Quản gia thay Phù Tri Bảo hồi đáp.

Hết có năm trăm đồng đã xây dựng được một cái nhà ở tốt như thế này? Vương Chí Đạo trong lòng xấu hổ, xem ra chính mình không hiểu biết gì về giá trị vật tư ở thời đại này rồi, khó trách Trương Khiếu Lâm chỉ vì thua mình đây năm mươi vạn liền cho mấy tay súng đến tìm giết mình. Năm mươi vạn đồng ở thời đại này trong con mắt người dân bình thường, đích thật là một con số trên trời rồi, đủ để xây cả hơn ngàn căn nhà lớn trùng trùng điệp điệp lên tận trời cao rồi!

Thở dài một hơi, Vương Chí Đạo lại quay sang Phù Tri Bảo nói: "Ngươi đã không thể xuất ra được mười vạn đồng, thôi bỏ qua vậy, mang năm ngàn đồng ra đây là tốt rồi!"

Phù Tri Bảo nghe vậy, mắt nhắm nghiền lại, dứt khoát ngã xuống ngất đi.

Hai tên tay chân đi theo bên người Phù Tri Bảo không nhịn được nữa, trong lòng giận dữ, một tên trong đó liền chỉ tay vào mặt Vương Chí Đạo quát lên: "Ta nói tiểu tử nhà ngươi là cố ý đến vơ vét, có phải hay không?"

"Nói rất đúng!" Vương Chí Đạo "chát" một quyền đã đánh vào trên mặt tên này, lập tức đem hắn đánh ngất đi, sau đó lại đá ra một cước, đem tên tay chân còn lại kia đá bay ngược ra ngoài.

Quản gia sợ quá quỳ vội xuống hướng Vương Chí Đạo kêu ầm lên: "Hảo hán tha mạng, đừng động thủ, tiền đó không có trong tay của ta ở đây, chỉ có lão gia nhà ta mới biết được tiền đang cất ở đâu, ngài đi hỏi hắn đi!"

Vương Chí Đạo một cước đem gã quản gia trong nháy mắt đã bán đứng chủ nhân của chính mình đá bay ra ngoài, tiến lên đem Phù Tri Bảo đang ngất xỉu lôi dậy, lại cho hắn hai cái bạt tai, quát: "Không cho giả chết, mau tỉnh lại cho ta. Nếu không ta lập tức đưa ngươi về Tây thiên!"

Phù Tri Bảo thân thể run run một chút, vội vàng mở bừng hai tròng mắt ra, vẻ mặt cầu xin nói: "Đặc phái viên tiên sinh, ta thật sự là không có nhiều tiền như vậy đâu mà. Ngài tha cho ta đi, ngài muốn năm mươi đồng ta cũng có thể đưa cho ngài, nhưng là năm ngàn đồng thì có đánh chết ta cũng không thể tìm đâu ra được mà!"

"Cầm năm mươi đồng của ngươi, đi phát cho đám ăn mày đi!" Vương Chí Đạo lại cho hắn hai cái bạt tai nữa, sau đó nói: "Chuyện tiền nong trước hết ta cho ngươi nợ đó. Bây giờ ta với ngươi lại tính sổ với nhau về chuyện khác!"

Phù Tri Bảo vội nói: "Giữa hai chúng ta vốn có nợ nần gì hay sao chứ? Ta trước kia cũng không có gặp qua, không có quen biết ngài, không có khả năng đắc tội với ngài mà!"

"Nhưng là ngươi đắc tội với các thôn dân ở đây, ta chính là thay bọn họ lấy lại công đạo. Ngươi là một tên hỗn đản, một lão sắc quỷ, bình thường không kể là ức hiếp đám thôn dân hiền lành kia, lại còn dám công nhiên lăng nhục phụ nữ lương thiện đàng hoàng. Có bao nhiêu phụ nữ đã bị ngươi phá hủy thanh bạch, làm cho người ta nhà tan người chết? Dựa theo pháp luật đã được quốc gia ban hành, ta thân là Trung ương đặc phái viên, chính là chuyên môn thu thập những loại bại hoại như ngươi, ta có quyền trực tiếp đem ngươi xử tử, đem gia sản của ngươi sung công quỹ!"

Phù Tri Bảo nghe vậy, kinh hãi đến thiếu chút nữa té đái vãi phân, vội vàng cầu xin tha mạng, nói: "Vị... Vị hảo hán này, vị đặc phái viên tiên sinh này, không, vị đại gia này, xin ngài tha cho ta đi, ta biết sai lầm rồi, xin ngài tha cho ta một con đường sống, ta sau này sẽ sửa đổi sửa đổi!"

"Ta không phải là ngu ngốc mới đi tin tưởng người như ngươi có thể sửa đổi được!" Vương Chí Đạo một cước đá ra, trúng ngay vào giữa hai chân dưới háng Phù Tri Bảo, lập tức đem con giống của hắn phế đi. Sau đó lại lạnh lùng đối hắn nói: "Nếu không phải là ta đang vội vã đuổi theo xe lửa, nhất định đem từng điều từng điều phạm tội của ngươi ra hành tội đầy đủ. Lần này chỉ phế đi giống vật của ngươi, xem như đã là tiện nghi cho ngươi rồi đó. Ngươi nghe rõ cho ta, mau đem toàn bộ tất cả những gì trước kia ngươi đoạt được, chiếm được hay là mượn được từ các thôn dân kia mau trả lại hết cho bọn họ. Sau khi ta đuổi bắt xong đám giang dương đại đạo kia sẽ lại quay về chỗ này, nếu như đến lúc đó ngươi không làm theo những lời ta đã nói, ta sẽ giết ngươi!"

"Còn có các ngươi nữa!" Vương Chí Đạo quay sang đám tay chân của Phù Tri Bảo vẫn nằm đầy trên mặt đất, quát: "Các ngươi nếu ai còn dám theo Phù Tri Bảo này làm điều tàn ác, ức hiếp các thôn dân, sau khi ta trở lại sẽ đem các ngươi toàn bộ tay chân phế bỏ! Có nghe rõ hay không!"

Đám tay chân kia bị bộ dáng hung ác của Vương Chí Đạo dọa chết khiếp, vội vàng nói: "Dạ dạ! Đặc phái viên tiên sinh, chúng ta nghe được rồi, chúng ta nhất định sẽ vâng theo ạ!"

Dắt theo con ngựa xích thố, Vương Chí Đạo rời khỏi đình viện nhà Phù Tri Bảo, hướng đường sắt chạy đi. Trên đường đi lại nói với đám thôn dân vì cảm kích hắn đã trừng phạt Phù Tri Bảo mà đi đưa tiễn hắn, nói: "Các vị dân làng, ta vốn là muốn nghĩ giúp các ngươi đem những thứ gì của các ngươi bị bọn chúng đoạt mất đều đòi hết trở về, nhưng có điều ta còn có chuyện tình cấp tốc cần phải xử lý, không thể không rời đi ngay. Bất quá các ngươi yên tâm, chỉ cần xử lý xong được chuyện này, ta sẽ trở về đây xem các ngươi. Đến lúc đó nếu như Phù Tri Bảo còn dám ức hiếp các ngươi, ta sẽ chém hắn! Các vị dân làng, cáo từ, ta sẽ còn quay lại thăm các ngươi!"

Hai chân thúc một cái, Vương Chí Đạo không hề để ý đến đám dân làng lệ nóng rưng rưng đang ra sức giữ hắn lại, vội vàng thúc ngựa xích thố theo phương hướng xe lửa chạy đi mà phóng đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK