Xem xong một tờ liền đặt xuống bên cạnh váy, rồi cầm một tờ khác lên xem.
Quý Như Trác đã làm kiểm tra từng phần trên cơ thể, một xấp kết quả dày cộm đè nặng trên cổ tay, Tô Hà ra vẻ như có thể xem hiểu, xem xong liền cất đi như bảo bối, chuẩn bị trở về là bỏ vào trong tủ bảo hiểm khóa lại.
Chưa hết, cô nàng còn chỉ chỉ vào một tờ, bỗng dưng ngẩng đầu lên nói với người đàn ông đang lười biếng ngồi trên ghế lau chùi chiếc đồng hồ quả lắc cổ: "Bác sĩ kiểm tra tϊиɧ ŧяùиɠ của anh hoạt động rất mạnh nha. "
Đây không phải lần đầu tiên Tô Hà hứng thú với năng lực tìиɧ ɖu͙© của anh, bàn tay đang cầm khăn lau của Quý Như Trác dừng lại, đang định trả lời cô thì thấy bóng dáng mảnh mai của Khương Nùng xuất hiện, liền dừng lại.
Khương Nùng không nghe hết toàn bộ, chỉ chú ý hỏi kết quả kiểm tra sức khoẻ, không hề nhìn về phía Quý Như Trác.
"Tô Hà."
Cơn giận vẫn chưa tan, đuôi mắt cong cong khẽ chớp, vừa vặn đối diện nụ cười rạng rỡ của Tô Hà.
Tô Hà đưa đống kết quả kiểm tra sức khoẻ vừa xem xong qua cho cô, sau đó chống đầu gối đứng lên, làn váy màu hồng khói rũ xuống mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, nơi có một chiếc vòng ngọc lưu ly va chạm vào nhau tạo nên những tiếng lách cách theo mỗi bước chân cô.
Cô nhìn Khương Nùng, những ngón tay trắng bệch đang cầm xấp giấy tờ, ngừng lại mấy giây, rồi ánh mắt đuổi theo từng con chữ. Tô Hà đi nửa vòng rồi nói: "Yên tâm đi, thân thể của Như Trác một chút bệnh tật cũng không có, tinh lực rất mạnh mẽ."
Khương Nùng nghe vậy, mới ngước mắt lên nhìn về phía Quý Như Trác đang ngồi trên ghế chẳng buồn cử động.
Anh hơi bất lực trước những ngôn từ táo bạo của Tô Hà, hơn phân nửa thời gian anh đều bao dung cô, từ góc độ của Khương Nùng, không biết có phải do ánh sáng bên ngoài cửa sổ quá lạnh hay không, mà cô cảm thấy gương mặt góc cạnh của anh bỗng trở nên mỏng manh một cách kỳ lạ.
Bị đôi mắt trong veo thông thấu của cô yên lặng nhìn mình, Quý Như Trác cười nhạt: "Thì ra hai người mong tôi bị bệnh lắm sao?"
Từ trước đến nay Tô Hà chưa bao giờ giấu được cảm xúc, tâm trạng vui vẻ đều viết hết lên trên mặt, cô hướng về phía người đàn ông mặc quần tây với đôi chân dài, tiếp tục lắc lắc mấy hạt ngọc trên mắt cá chân, làm nũng nói: "Không bao giờ, anh bị bệnh sao có thể sinh em bé với em chứ? Như Trác, Như Trác... Em muốn một bé thỏ nhỏ, được không?"
Bàn tay gầy gò nhưng sạch sẽ của Quý Như Trác nhẹ nhàng nhấc lên, đỡ lấy lưng cô: "Được."
Đôi mắt Tô Hà bỗng nhiên sáng lên, đáng tiếc không kịp dùng điện thoại di động ghi âm lại, liền quay đầu tìm Khương Nùng cũng có mặt tại hiện trường chính tai nghe thấy để làm chứng: "Khương Nùng, anh ấy đồng ý với tôi rồi —— "
Khương Nùng ngồi xuống một cái ghế gần đó, chỉ gật đầu một cái, rồi tiếp tục lật xem kết quả kiểm tra sức khỏe.
Mặc dù Tô Hà đã nói như đinh đóng cột rằng bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, nhưng tính tình cô cẩn thận, không tận mắt nhìn thấy sẽ không hoàn toàn yên tâm, hàng mi cong dài khẽ rũ xuống, đáy mắt trong suốt như nước phản chiếu từng chữ, lướt qua từng hàng một.
Cách đó không xa, Tô Hà lấy điện thoại di động ra muốn Quý Như Trác nói lại một lần nữa, cô phải ghi âm lại làm bằng chứng.
Không ngờ Quý Như Trác lại rất phối hợp, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe: "Bạn gái nhỏ của Việt Châu có nuôi một ổ thỏ tai cụp, lông trắng mắt xanh dáng vẻ không tệ, em muốn nuôi mấy con? Anh bảo anh ta sáng mai đưa qua nhà cho em."
"Quý Như Trác, anh thật xấu xa!"
Tô Hà biết mình bị trêu chọc, thở hổn hển giơ nắm đấm lên, lại không nỡ đánh vào ngực anh, chỉ có thể trút giận lên cái đồng hồ quả lắc cổ, những tiếng tích tắc vang lên ầm ĩ không ngừng.
Khương Nùng nghe thấy, nhưng ánh mắt chợt dừng lại trên một tờ giấy kiểm tra sức khỏe.
Nhìn xuống.
Màu sắc trên đầu ngón tay cô dần thay đổi, từ từ trở nên trắng bệch do siết chặt tờ giấy cầm trên tay.
"Khương Nùng! "
Đồng hồ quả lắc cổ trên tay Tô Hà mà Quý Như Trác xem như bảo bối bị anh lấy đi, cô duỗi thẳng tay cũng không với tới, ầm ĩ đủ rồi liền quay đầu kêu Khương Nùng một tiếng, thấy cô cúi đầu nửa ngày cũng chưa xem xong, liền nói: "Chiều nay để tên xấu xa thập ác bất xá Quý Như Trác này xuống bếp đi, cô không vội về nhà chứ?"
Khương Nùng ngẩng mặt lên, ánh mắt dừng lại trên người Tô Hà và Quý Như Trác.
Hồi lâu.
Trong ánh sáng ấm áp do cửa sổ thủy tinh phản chiếu, cô chậm rãi thu hồi giấy kiểm tra sức khỏe, cuộn lại trong lòng bàn tay lạnh ngắt, đôi môi cong lên một nửa nhưng rồi không còn sức lực, khi đôi mắt sáng long lanh của Quý Như Trác nhìn qua, cô vẫn cười cười với anh.
.....
Tô Hà muốn khui một chai rượu đỏ để ăn mừng, từ nhỏ cô đã được ba bồng trên tay, mang theo tới đủ loại tiệc rượu để bàn chuyện làm ăn, có thể nói ba tuổi đã đυ.ng vào rượu, sau khi lớn lên lại luyện thành ngàn ly không say.
Trong căn hộ đang sửa chữa vô cùng xa hoa.
Quý Như Trác chịu oán trách nên phải xuống bếp, qua cửa kính có thể loáng thoáng nhìn thấy anh nới lỏng cổ tay áo sơ mi trắng như tuyết, rồi xắn lên, lộ ra một đoạn bắp tay sạch sẽ, đẹp như tranh vẽ.
Tô Hà nhấp một ngụm rượu lớn, nói với Khương Nùng ngồi bên cạnh: "Cô biết không, tôi ít khi thấy người đàn ông nào mặc đồ trắng mà đẹp như vậy, bất kể đứng xa thế nào, liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh ấy."
Đây chính là tâm hồn ham mê sắc đẹp thuần túy, không cách nào miễn dịch với nhan sắc của Quý Như Trác.
Tửu lượng của Khương Nùng không tốt nên uống rất ít, chỉ nhấp môi tượng trưng, đầu ngón tay nắm chặt ly.
Tô Hà thấy sắc mặt cô không tốt, tưởng rằng cô vẫn còn giận Quý Như Trác liền nói: "Tối hôm qua tôi bảo anh ấy lấy bệnh án giả để dọa cô, cô lo lắng cho tình hình sức khỏe của anh ấy sẽ không tức giận nữa."
"Kết quả cô thấy đấy, Như Trác cũng không thật sự đầu cơ trục lợi, vọng tưởng lừa gạt thoát thân.”
Khương Nùng hơi nghiêng đầu nhìn Tô Hà, nhất thời không nói nên lời.
Ánh mắt của Tô Hà vẫn thản nhiên trong vắt, thấy khuyên nhủ không thành, cười cười xấu hổ, sau đó chú ý thấy trên cổ Khương Nùng có rất nhiều dấu hôn đậm có nhạt có, ban đầu bị khăn quàng cổ nhung tơ siêu dày bao quanh nên không phát hiện, bây giờ cởi xuống, bao nhiêu ái muội đều lộ hết ra ngoài.
Cô nàng kề tai cô thì thầm: "Cô và vị Phó gia kia, hòa hảo rồi hả? "
Buổi sáng rời giường Khương Nùng vẫn không để ý Phó Thanh Hoài, mím môi một chữ cũng không nói với anh.
Cho nên khi Tô Hà hỏi, cô chỉ lắc đầu một cái.
Tô Hà thở phào nhẹ nhõm, chất giọng trong trẻo nói: "Vậy trong lòng tôi cân bằng rồi, không thể để mình Như Trác bị cô giận, còn vị kia lại chiếm hết tiện nghi, cả người nhẹ nhõm được."
Khương Nùng chậm rãi nhấm nháp hết rượu trong ly, ngay trước mặt Tô Hà, lấy điện thoại di động ra bấm gọi Phó Thanh Hoài.
Tô Hà: "Chị em à, cô đi ngược với chủ trương nha!"
*
Trong một hội sở tư nhân cao cấp nhất Lịch Thành, tối nay Thương Nhạc Hành tập hợp mấy vị quý công tử trong giới Bắc Kinh ở trong phòng bao chơi bài, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng không gian yên tĩnh và trang nhã, có người nghiện thuốc lá châm một điếu, nhưng nhanh chóng bị dập tắt.
Chỉ vì Phó Thanh Hoài không thích ngửi mùi này, nhưng anh đã uống không ít rượu mạnh, hiện tại đang uống trà đậm để giải rượu.
Thương Nhạc Hành rút khỏi bàn đánh bài, đi tới ghế sofa dài màu đen sang trọng: "Tối nay anh Ba đánh bài đều thua, anh không đi thắng một ván cho đã ghiền sao?"
Phó Thanh Hoài hiếm khi thua, tất cả mọi người đều vui khi nghe thấy vậy.
Ngón tay trắng lạnh của Sở Tuy vuốt vuốt điếu xì gà, nhưng không châm, đôi mắt hồ ly nhướng lên, cười nói: "Tôi thủ giới ba năm, không đánh bài."
Rượu và thuốc lá thì không nói, nhưng hai thứ chơi bài và chơi phụ nữ.
Người ngồi vững một nửa giang san trong giới giải trí như Sở Tuy thật đúng là kiêng cử được, lên cơn thèm thuốc liền rút một điếu xì gà ra, tư thái lười biếng chỉ chỉ về hướng bên ngoài bình phong: "Trên cổ bên trái của anh Ba có ba vết, do móng tay phụ nữ cào ra, vừa nhìn là biết bị bạo lực gia đình."
"Hung dữ như vậy?"
Thương Nhạc Hành không đa tình như Sở Tuy, lúc chơi bài chỉ cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy trên cổ Phó Thanh Hoài có những dấu vết màu đỏ, ngay cả cổ áo cũng không che nổi, không giống như bị dị ứng, là bị phụ nữ làm bị thương sao?
Anh ta đến ngồi bên cạnh Sở Tuy, giống như đang nắm giữ một bí mật to lớn, giọng nói cũng ép tới mức cực thấp: "Bình thường thật không nhìn ra tính tình Khương Nùng lại dữ dội như vậy."
Nói chuyện thì nói đi, cứ áp sát vào vào lỗ tai anh ta làm gì.
Sở Tuy đẩy Thương Nhạc Hành ra xa một chút, mặt không đổi nói: "Ông đây kiêng phụ nữ, không có nghĩa là cảm thấy hứng thú với nam sắc."
Gương mặt trắng trẻo của Thương Nhạc Hành ngơ ngác, anh ta đưa mắt càn quét khắp người Sở Tuy từ trên xuống dưới: "Coi như tôi có nổi sắc tâm, thì cũng còn có anh Ba mỹ nhân như châu như ngọc ở đây, làm gì đến phiên anh—— "
Như vậy là đang phỉ báng xu hướng tìиɧ ɖu͙© thuần khiết bình thường của anh ta!!!
"Thì ra thằng nhóc cậu ngoại trừ có hứng thú với mấy chuyện phát tài, thường ngày cũng không thèm nhìn phụ nữ, là đối với anh Ba..." Đôi môi mỏng của Sở Tuy phát ra một tiếng cười giễu cợt, còn cố ý dài giọng: "Thèm thuồng đã lâu."
"Tôi coi anh Ba như tấm gương như thần tượng, dốc lòng học hỏi anh ấy giữ mình trong sạch..."
Đôi mắt phượng hếch lên tao nhã của Thương Nhạc Hành trợn trừng, lời còn chưa dứt, đã bị điện thoại di động đặt trên mặt bàn thủy tinh rung lên cắt đứt, trên màn hình lạnh như băng xuất hiện ba chữ "Tiểu Sơn Trà".
Anh ta nhìn xuống, sau đó hai mặt nhìn nhau với Sở Tuy.
"Là điện thoại di động của anh Ba."
*
Đối diện với căn hộ là cảnh đêm phồn hoa nhộn nhịp và rực rỡ của thành phố, sương đêm lạnh lẽo khiến mi mắt Khương Nùng cũng ẩm ướt, đứng trên ban công nhưng cô không cảm thấy lạnh, có thể do uống rượu nên người cũng ấm lên, tựa hông vào lan can, lẳng lặng chờ điện thoại kết nối.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khớp ngón tay cô sắp cứng đờ, thấy không có người trả lời, vừa định buông xuống thì bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói dễ nghe mà nhàn nhạt của Phó Thanh Hoài: "Hửm?"
Khương Nùng hơi mím môi dưới, nghĩ đến chỉ mới qua có một ngày đã phải nói chuyện với anh.
Yên tĩnh mấy giây, bên kia điện thoại cũng không cúp máy.
Giọng nói trong cổ họng cô trầm thấp mềm mỏng, bị gió thổi trở nên không rõ ràng: "Anh Ba."
Hoàn cảnh bên cạnh Phó Thanh Hoài không yên tĩnh như bên này, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạo báng của Thương Nhạc Hành, bắt chước cô gọi anh Ba, nói ván này lại thua rồi, linh tinh các thứ, nhưng chỉ cần anh mở miệng, giọng nói đã ngấm rượu mạnh liền át đi mọi tạp âm: "Sao vậy?"
Khương Nùng muốn nhờ vả anh, nên cũng biết tư thái phải đoan chính trước đã, mở miệng tiếp tục: "Tối nay anh nghỉ ở đâu, em tới tìm anh."
Phó Thanh Hoài không trả lời ngay, nghĩ đến sáng nay lúc thức dậy, cô mở mắt ra liền không thèm nói chuyện, gương mặt thanh lệ đó lạnh lùng từ trong ngực anh ngồi dậy, bọc mình trong một chiếc áo vô cùng mỏng, mang theo giận dữ.
Một lát sau.
Anh rời khỏi bàn đánh bài, chậm rãi đi tới một chỗ yên tĩnh mới mở miệng: "Em nói cho anh Ba nghe trước, đang giận cái gì?"
Tối hôm qua Khương Nùng có chút giận dỗi nên không gọi, cũng bởi vì lúc đang làm, anh không cởϊ qυầи áo, cũng không đi vào.
Vô cùng... qua loa lấy lệ.
Hôm nay bị hỏi, một quầng sáng màu hồng nhạt lan dần từ cổ áo ra khắp cổ cô, hô hấp như bị tắc nghẽn, đợi bình tĩnh lại mới mở miệng: "Tối nay về nhà sẽ nói cho anh biết, anh Ba, anh có thể tra giúp em bệnh án của một bệnh viện được không?"
"Tra người nào?"
"Quý Như Trác."
Giọng nói của Khương Nùng rất nhẹ rất khẽ, nhưng lại không ngừng run rẩy: "Trong đống giấy kiểm tra sức khoẻ, em đã nhìn ra được có một tờ là làm giả."
Quý Như Trác có thể dùng một tờ giấy kiểm tra sức khoẻ giả lừa gạt qua cửa Tô Hà, hiển nhiên là đã mua chuộc bác sĩ.
Mà anh lại xảo ngôn giỏi biện luận, cho dù hỏi cái gì, anh cũng có cả ngàn loại cớ để ứng phó.
Cho nên Khương Nùng không còn cách nào khác, người cô có thể nghĩ đến để nhờ giúp đỡ chỉ có Phó Thanh Hoài: "Anh Ba, em muốn biết chân tướng của tờ giấy kiểm tra sức khỏe giả đó, tối nay nhất định phải biết —— "
Cúp điện thoại.
Khương Nùng cầm điện thoại di động buông xuống bên hông, mái tóc đen như gấm bị gió lạnh thổi bay tán loạn, che gần hết gương mặt cô, cô quay về phía cửa kính trong suốt sau lưng, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Tô Hà đang thân mật dựa sát vào người Quý Như Trác, thỉnh thoảng dùng mũi giày cao gót cố ý đá vào ống quần anh.
Bị phát hiện, liền nở nụ cười rạng rỡ động lòng người, đòi hôn hôn.
Quý Như Trác
Quý Như Trác
Gió đêm lạnh lẽo như thổi vào vào tận đáy lòng Khương Nùng, cô vẫn âm thầm đọc ba chữ này cho đến mười lăm phút sau, điện thoại di động lại một lần nữa sáng lên.
Ngón tay trắng bệch của cô như phủ một lớp sương mỏng, cứng ngắc trượt qua màn hình nhận điện thoại, câu đầu tiên nghe thấy Phó Thanh Hoài trầm giọng nói là: "Nùng Nùng, tránh xa ban công ra một chút."
Câu thứ hai, cách câu trước chừng mười giây.
"Quý Như Trác bị ung thư phổi, đang ở giai đoạn cuối."