Bên trong căn phòng sang trọng vẫn mờ mờ tối, đàn hương trong lư đến sáng sớm mới cháy hết, mùi hương còn sót lại tản ra giữa những bức bình phong thủy mặc. Nhìn vào sâu bên trong, dáng người nghiêm nghị lại thanh cao, sang trọng của Phó Thanh Hoài đang nằm trên sô pha bằng tư thế rất lười biếng. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh có một tia sáng ẩn hiện, ngay cả đường quai hàm góc cạnh sắc nét cũng bị một cuốn Kinh thư che lại.
Anh vừa chợp mắt một lát đã bị một trận tiếng nhạc đám ma inh tai nhức óc bên ngoài cửa sổ đánh thức. Anh tiện đà dùng tay trái lấy kinh thư xuống.
“Lương Triệt.”
Giọng nói nhàn nhạt mà rõ ràng kia vang lên, gọi thư ký thân cận đến phục vụ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phó Thanh Hoài vốn nghĩ là thằng nhóc con nào đó vừa mới sáng ngày ra đã bật hí khúc nhạc đám ma này nên khuôn mặt anh đã lạnh băng như sương tuyết ngày Đông.
Lương Triệt bước vào. Anh ta cũng mặc một bộ quần áo đen sì, đôi mắt vẫn hơi đỏ: “Tổng giám đốc Phó, cậu cả nói vở diễn này diễn đến mười ngày. Ông cụ mừng đại thọ chín mươi tuổi xong mới mất. Việc này, nếu là ở nhà khác thì đều coi như là hỉ tang* rồi.”
*Hỉ tang: Đám tang hạnh phúc. Khi trong gia đình có người qua đời mà người mất là người đức cao vọng trọng, có phúc trường thọ, gia đình hưng vượng và lại trên tám mươi tuổi thì nên tổ chức tang lễ như vậy. Con cháu của người quá cố sẽ không quá đau buồn và bi thương như thông thường.
Đôi mắt nhạt màu của Phó Thanh Hoài nương theo tia sáng nơi cửa sổ, nhìn rõ khuôn mặt anh trẻ hơn nhiều so với tuổi của Lương Triệt. Từ lời nói của Lương Triệt, anh dần dần nhận ra, tối qua sau khi dạy Phó Cẩm Uyên rút lông công xong, anh đi ngủ một giấc. Bây giờ thức dậy đã đúng vào thời điểm mà năm ấy ba anh qua đời.
Năm nay là năm sóng gió nhất của nhà họ Phó. Tất cả mọi người đều đứng một bên xem xem cậu chủ nào có thể trở thành người nắm quyền của gia tộc.
Đây cũng là lúc Phó Thanh Hoài cùng hai người anh trai ruột đấu đá lẫn nhau ác liệt nhất.
Để thể hiện sự oai nghiêm, Phó Thu Sinh khăng khăng muốn diễn xướng ở nhà cũ nhà họ Phó, tang hí khúc cũng đã xướng liên tục ba ngày rồi.
Lương Triệt biết Phó Thanh Hoài mắc chứng mất ngủ trầm trọng. Dù có đốt hương giúp ngủ ngon cũng chẳng có tác dụng gì. Anh bị quấy rầy cả một đêm, gần sáng mới ngủ được gần nửa tiếng. Lòng Lương Triệt tràn đầy phiền muộn. Anh ta nói tiếp: “Để tôi đi bảo bên sân trước ngừng xướng.”
Phó Thanh Hoài tiếp tục ngồi trên ghế sô pha với dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh. Anh không để ý đến những lời Lương Triệt nói mà nhìn khung cảnh lạnh lẽo xung quanh như thể đang chấp nhận việc ở đây không có Khương Nùng bầu bạn và cũng không có hai đứa trẻ nhà họ Phó.
Những ngày tháng không có Khương Nùng.
Ngoài việc tranh giành chức gia chủ với Phó Thu Sinh và Phó Cẩm Minh cùng việc sống trong nhà họ Phó máu lạnh, đầy rẫy âm mưu và quỷ kế ra, cuộc đời Phó Thanh Hoài bị coi là cô độc. Nếu anh nắm quyền thì tự nhiên sẽ biến thành cô gia quả nhân* thực sự.
*Cô gia quả nhân: Ý nói một thân trơ trọi, cô độc, không ai giúp đỡ
Anh uống loại rượu mạnh nhất nhưng lại chẳng có giọng nói dịu dàng như nước nhắc nhở anh rằng nghiện rượu có hại đến sức khỏe. Ban đêm, bên cạnh anh lạnh lẽo như băng, dù anh có duỗi tay sờ s0ạng cũng không có Khương Nùng lặng lẽ rúc sát vào người anh tìm hơi ấm nữa.
Suốt một năm nay, Phó Thanh Hoài không thoát ra được. Phó Cẩm Minh đứng trong bóng tối nhìn anh chằm chằm như hổ rình mồi. Anh không quan tâm đ ến chuyện bên ngoài, cứ đánh hơi được cơ hội kinh doanh là gần như liều mạng tranh đoạt lấy. Anh còn bắt tay với Phó Dung Dữ đạp đổ mấy công ty niêm yết dưới tên anh trai cả của mình.
Phó Thu Sinh tức giận đến hộc máu, phải nhập viện. Anh ta run rẩy chỉ tay mắng Phó Thanh Hoài mới có tí tuổi đầu mà đã là một con sói con tàn nhẫn, ác độc.
Phó Thanh Hoài nhận hết như thể chẳng còn thất tình lục dục*. Chẳng mấy chốc, tên tuổi của anh vang dội trong toàn bộ giới kinh doanh giàu có. Khi lén lút nhắc đến anh, người xung quanh đều cảm thấy không rét mà run.
*Thất tình lục dục: Là một khái niệm Phật giáo, trong đó thất tình là bảy sắc thái khác nhau của cảm xúc con người như vui, buồn. Lục dục là sáu nguyên nhân khiến con người đem lòng yêu thương và nổi lên ham muốn.
Ai cũng biết rằng người con trai thứ ba của nhà họ Phó kia đã đánh bại chính anh trai ruột, nhận được sự thống nhất đồng ý của gia tộc, trở thành người nối nghiệp thực sự.
Nếu bạn là kẻ thù của Phó Thanh Hoài, anh nhất định sẽ khiến bạn biết thế nào là thỉnh Phật thì dễ, tiễn Phật thì khó. Nếu còn chưa chơi cho bạn khuynh gia bại sản thì anh sẽ không dễ dàng thu tay lại.
Còn nếu là bạn bè thì sự tồn tại của anh tựa như vị thần cứu thế. Chỉ cần ngoan ngoãn cúi đầu khuất phục thì ba chữ Phó Thanh Hoài này sẽ chính là lá bùa hộ mệnh của bạn.
Phó Thanh Hoài chính thức trở thành gia chủ mới của nhà họ Phó trước thời hạn ba năm. Mà trong năm nay, Khương Nùng cũng được nhận vào đại học Truyền thông nhờ có thành tích xuất sắc.
Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, ánh nến lờ mờ phản chiếu màn đêm dày đặc. Một bông hoa sơn trà trắng tinh đã lặng lẽ nở trên một núi đá nhỏ ở sâu trong sân. Theo gió lạnh thổi qua, những cánh hoa dường như hơi rũ xuống. Dưới ánh trăng sóng sánh như nước kia, khắp mặt đất đều tràn ngập mùi hương.
Một mảng xanh nhàn nhạt theo góc tường lan vào trong phòng. Bóng dáng trầm tĩnh của Phó Thanh Hoài đứng trước cửa sổ, ngắm hoa sơn trà.
Lương Triệt không biết vì sao mấy năm gần đây gia chủ thích trồng hoa sơn trà, hơn nữa còn thích sơn trà màu trắng. Anh ta cười nói: “Năm nay hoa nở đẹp thật!”
Gần đây tuyết rơi không ngừng. Di chứng trên cánh tay trái của Phó Thanh Hoài lại nhâm nhẩm khó chịu. Anh dùng ngón tay thon dài nhấc ly rượu bằng pha lê lên rồi nhấp một ngụm rượu mạnh có nồng độ cồn rất cao. Giọng nói tràn ra từ đôi môi mỏng của anh càng trở nên lạnh lẽo: “Tháng này không gặp khách bên ngoài, lịch trình công tác cũng huỷ hết đi.”
Lương Triệt sửng sốt: “Tại sao ạ?”
Hàng lông mi đen như lông vũ của Phó Thanh Hoài hơi nhướng lên, anh nhìn hoa sơn trà trong sân lại rơi xuống thêm một cánh: “Tôi muốn đi gặp một người.”
Anh im lặng một lúc lâu rồi lại nói: “Một người con gái có thể khiến tôi tuyệt đối thần phục trong tương lai gần.”
…
Năm giờ sáng, sân trường vắng vẻ, yên tĩnh. Ngoài mấy con mèo hoang thỉnh thoảng chạy vụt qua thì cũng chỉ có tàn ảnh của đèn đường.
Từ khi nhập học tới giờ, Khương Nùng không thể hòa hợp với giờ giấc sinh hoạt hằng ngày của bạn cùng phòng. Cô đã quen với việc ngày mới vừa sang là thức dậy, đến thư viện học tập. Cũng chính bởi thế mà cô đã vô tình làm nản lòng bao nhiêu người muốn xun xoe theo đuổi.
Mùa đông quá lạnh, Khương Nùng mặc trùm bên ngoài một chiếc áo lông vũ, khi đến thư viện vắng hoe cô mới cởi ra.
Bên trong, cô mặc một chiếc áo len dệt kim cùng một chiếc váy xếp ly xinh đẹp, trên đôi chân trắng nõn xỏ tất cotton. Cô chẳng sợ lạnh mà theo thói quen ôm sách vở đi đến chỗ ngồi bên cửa sổ sát đất.
Nhưng lại không như những ngày trước đây. Trên một dãy bàn dài bằng gỗ có ánh đèn sáng rực, Khương Nùng thấy một chàng trai mặc âu phục đang thảnh thơi ngồi ở đó, những ngón tay dài của anh cũng đang lật sách, nhìn dáng vẻ thì không giống như sinh viên trong trường nhưng lại cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.
Có mấy đàn chị học khoá trên đều nghiêng người ngó sang, tất cả đều hào hứng bàn tán xem đó là bạn trai ngoài trường của hoa khôi học đường nào.
Tiếng chân bước tới của Khương Nùng không ngừng lại. Có lẽ, động tĩnh rất nhỏ này đã khiến anh quay đầu.
Ngay sau đó, đến cả đôi mắt như nước mùa thu của cô cũng đột nhiên sững lại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhờ vào khuôn mặt nghiêng tuấn tú hiếm thấy, chỉ trong nháy mắt, Khương Nùng đã nhận ra đó chính là chàng trai ân nhân trong trí nhớ mà bao nhiêu năm qua cô chưa dám quên.
Tiếng tim đập trong lồ ng ngực dần dần tăng nhanh trong khi cô do dự không biết có nên tiến đến chào hỏi một tiếng không.
Như thể đọc được những “tâm sự thiếu nữ” ẩn giấu của cô, người kia nhìn Khương Nùng bằng ánh mắt không thiên lệch cũng chẳng giả thâm tình rồi mỉm cười với cô.
“Tên anh là Phó Thanh Hoài. Chữ Thanh trong “Lâm tiêu nhất mạt thanh như hoạ”, chữ Hoài trong “Ứng thị hoài lưu chuyển xứ sơn” *. Phó Thanh Hoài, em nhớ cái tên này chưa?”
*Hai câu thơ trên được trích trong bài thơ Tứ Châu Đông thành vãn vọng của Tống Tần Quan, có nghĩa là trên những rừng cây trải dài, thấp thoáng có một mảng xanh đẹp như tranh vẽ. Có lẽ đó là ngọn núi ở chỗ ngoặt của sông Hoài.
“Vâng.”
“Tên em là gì?”
“Khương Nùng.”
“Nùng trong nùng đào diễm lý* ư?”
*Nùng đào diễm lý: Xuất phát từ câu “Đào hoa ban nùng lệ, lý hoa ban tiên diễm”, ẩn dụ cho vẻ ngoài xinh đẹp, tinh thần rạng rỡ.
“Coi là thế…” Hai má Khương Nùng nóng bừng. Cô nhìn khuy măng sét trắng tinh hơi nới lỏng của người đàn ông trước mặt. Nửa mu bàn tay thon dài của anh lộ ra. Trên mu bàn tay có hoa văn Phật giáo thần bí màu vàng kim nhạt không biết được vẽ lên bằng loại sơn đặc biệt gì mà như thể được khắc sâu vào xương tuỷ. Lúc ánh mắt trời buổi sớm chiếu vào nhìn chói mắt lạ thường.
Anh chậm rãi đưa sữa nóng cho cô, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười hoàn mỹ: “Em còn nhớ cái đêm giông bão mười năm khó gặp một lần đó không?”
Ký ức giấu tận đáy lòng được khơi lên, cảm giác xa lạ của Khương Nùng đối với anh cũng bị phá vỡ. Môi cô mấp máy gọi: “Anh ơi.”
Giống như không biết nên xưng hô như thế nào cho phải, Khương Nùng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy gọi anh là “anh” thì đúng hơn. Cô dịu dàng nói: “Cảm ơn anh!”
Lời cảm ơn này dù sao cũng không sánh được với ơn cứu mạng. Kể từ hôm nay, Khương Nùng ngày càng nghĩ nhiều hơn về Phó Thanh Hoài. Nhưng tuổi cô còn trẻ, tự biết là phải e dè. Tuy ngoài miệng không nói ra nhưng mỗi ngày trong lòng đều mong anh có thể xuất hiện ở thư viện.
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua. Mỗi ngày cô vẫn thức dậy lúc năm giờ sáng để đến thư viện và mỗi lần đều thấy bóng dáng quen thuộc kia. Sau đó, Phó Thanh Hoài cứ như vậy ở bên cô cả một học kỳ. Dần dần, những người xung quanh đều truyền tai nhau rằng cô có một người bạn trai ngoài trường đẹp trai như tượng tạc.
Mãi sau này khi nghe loáng thoáng nghe được tin này, Khương Nùng đã khó xử một hồi, cô còn cố ý tránh mặt anh mấy ngày.
Cho đến khi tan học, còn chưa ra khỏi khuôn viên trường, cô đã bị Phó Thanh Hoài chặn lại giữa đường. Lúc đó đã là mùa hè, cô buộc mái tóc dài đen nhánh lên thành kiểu tóc đuôi ngựa, để lộ ra khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp và tươi sáng, dù không trang điểm mà nhìn cô còn xinh đẹp gấp trăm lần những cô gái trang điểm đậm.
Có lẽ Phó Thanh Hoài đến đây sau khi bàn xong công việc. Bộ vest lụa đen tuyền khiến dáng người anh trở nên lạnh lùng và cương trực lạ thường, rất giống những ngọn núi xanh biếc trong bức tranh thủy mặc. Dáng người anh đẹp đến mức Khương Nùng không nhịn được phải liếc mắt nhìn thêm mấy lần, vành tai cô hơi hơi đỏ lên.
Anh hỏi: “Sao mấy hôm nay không thấy em đến thư viện vậy?”
Khương Nùng nghe ra ý tứ trong lời anh nói. Mỗi ngày Phó Thanh Hoài vẫn đến đó đúng giờ chờ cô, chỉ là lại chẳng thấy cô đâu, toàn phải chờ đợi một mình. Nghĩ đến đây, Khương Nùng không khỏi cảm thấy hơi áy náy, cô cắn cắn môi: “Em… Em có việc.”
Phó Thanh Hoài không vạch trần cái cớ qua loa cho có của cô. Anh gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Nghe nói đồ ăn trong nhà ăn của trường em rất ngon. Em mời anh đi ăn được không?”
Khương Nùng lại do dự. Cô nhướng hàng mi cong vút lên nhìn anh rồi ấp a ấp úng, nhỏ giọng nói: “Không hay lắm đâu.”
Phó Thanh Hoài hỏi cô sao lại không hay.
Dưới sự chất vấn kèm theo nụ cười của anh, Khương Nùng không còn cách nào khác. Cô đành phải kể cho anh nghe những tin đồn lan truyền với tốc độ chóng mặt trong trường.
“Các chị khoá trên đều nói… Anh là bạn trai em.” Cuối cùng, cô không biết nên đối mặt với phản ứng của Phó Thanh Hoài thế nào. Đôi chân dưới váy xếp ly muốn bước đi. Mới đi được nửa bước, bóng dáng cao lớn của anh lại chặn mất lối đi.
Khương Nùng không thể không ngẩng đầu lên, trong đôi mắt dịu dàng như nước của cô hiện ra vẻ trách móc.
Biểu hiện này nhìn cực kỳ thú vị, Phó Thanh Hoài bị phản ứng này của cô chọc cười. Anh dùng ngón tay chạm lên má cô, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước: “Bây giờ vẫn chưa phải là bạn trai.”
Khương Nùng cố gắng hết sức để không tỏ ra suy sụp nhưng lòng cô đã chùng xuống rồi.
Giây tiếp theo, Phó Thanh Hoài thấp giọng nói: “Coi như là người theo đuổi vậy.”
Khương Nùng sững người. Gió nhẹ thổi qua mang theo một chút ngứa ngáy cũng khiến ngay cả môi và lưỡi của cô cũng không linh hoạt nữa rồi.
Phó Thanh Hoài tự nhận mình là người theo đuổi cô, sau đó quang minh chính đại nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang buông thõng bên người của cô. Hơi ấm truyền qua da thịt một cách rõ ràng. Hai người sóng vai nhau, đi từng bước về phía nhà ăn của trường. Trên đường đi, anh nói: “Anh biết xem chỉ tay đấy. Em tin không?”
“Vậy chúng ta…”
“Đợi lúc em hoàn thành việc học.” Dáng người đứng dưới tán cây đ ĩnh đạc, nổi trội và đẹp đẽ của Phó Thanh Hoài gần như che đi dáng người mảnh mai trong chiếc váy xếp ly của cô. Anh hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp, nhàn nhạt nhưng lại êm tai của anh truyền tới tai cô: “Chúng ta sẽ kết hôn, sau này sẽ có hai đứa con trai. Chúng ta sẽ cùng nhau chung sống cả đời.”
Khương Nùng chỉ biết anh tên họ là gì chứ không hề biết thân phận, địa vị của anh. Cô lại càng không biết anh là nhân vật mà người người trong nhóm lợi ích Bắc Kinh đều kính sợ.
Nhưng cô thật dễ dàng bị những lời nói của anh làm cho rung động.
“Vậy xem chỉ tay của em, anh có đoán được tên của con chúng ta sẽ là gì không?”
“Phó Sở Hồi.”
“Dạ?”
“Còn một đứa tên là Phó Cẩm Uyên. Hai đứa đều nghe lời anh, sau này sẽ bảo vệ em cả đời.”
…
“Anh ba.” Giọng nói trong trẻo và mềm mại như nước của Khương Nùng truyền đến, kéo ký ức nặng nề chìm dưới vực sâu của anh từ trong mộng quay về.
Mùi trầm hương mỏng manh quanh quẩn, Phó Thanh Hoài tỉnh lại, anh bị ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào mắt. Mắt anh nhìn mờ mờ không rõ mất mấy giây đến tận khi cô rúc sát vào người.
Anh nâng cánh tay trái lên, vô thức ôm lấy cơ thể mềm mại như không xương trong ngực, khi chạm vào rất ấm áp. Khương Nùng khẽ nói: “Nhóc Đậu không đánh thức được anh.”
Sợ Phó Thanh Hoài bị ốm, cô áp lòng bàn tay trắng nõn của mình lên trán anh: “Anh tỉnh chưa?”
Phó Thanh Hoài vô thức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. Thế giới này thật tươi sáng! Anh ôm chặt lấy cô, ôm theo bản năng của cơ thể mà không muốn buông ra. Hai người cùng nhau ngã vào trong chăn nhung mịn rồi lại im lặng một hồi. Đến tận khi hoàn toàn tỉnh táo, anh mới cúi đầu nhìn cô đang nằm trong ngực mình: “Anh ba đã mơ một giấc mơ.”
Khương Nùng cười: “Mơ thấy em phải không?”
“Ừm.” Phó Thanh Hoài dựa sát vào mặt cô, thấp giọng nói: “Lúc đầu trong mơ không có em. Anh ba như thể bị tê liệt sống trong một thế giới khác, không phân biệt được điểm khác biệt giữa ban ngày và ban đêm. Sau đó, khi mơ thấy cuối cùng em cũng xuất hiện rồi, anh mới biết, trong hai mươi bốn giờ có em tồn tại sẽ có điểm bất đồng.”
Những ngón tay trắng nõn của Khương Nùng vô thức siết chặt lấy áo sơ mi bằng lụa của anh. Hai người nhìn vào mắt nhau, thấy có những giọt nước mắt trong veo dưới hàng mi cong vút. Cô trò chuyện với anh về những giấc mơ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng và tuấn tú của anh một lúc rồi nói: “Hai mươi năm nữa, chúng ta sẽ thế nào?”
Không ai có thể đoán trước được chuyện của tương lai nhưng Phó Thanh Hoài lại nói với cô bằng giọng điệu chắc nịch: “Hai mươi năm sau, người người đều biết bên cạnh Phó Thanh Hoài nhất định sẽ có Khương Nùng.”
“Vậy hai mươi năm sau nữa thì sao?”
“Cũng sẽ có Khương Nùng, cả đời này đều sẽ có, kể cả khi anh chết đi thì trên bia mộ của anh cũng sẽ có tên em.”