• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Nùng vừa về tới nhà cũ liền nhào vào trong ngực Phó Thanh Hoài khóc thật lâu, lớp vải ren trắng trượt xuống bờ vai đang run rẩy, cũng không quan tâm đến hình tượng, ngón tay cong cong nắm lấy áo sơ mi của anh để lau nước mắt, vẻ mặt tủi thân muốn chết.

Chuyện của Quý Như Trác, thần báo bên tai Diêm Ninh đã sớm hồi báo cặn kẽ với anh rồi.

Trong lòng Phó Thanh Hoài đã rõ, thấy cô khóc đến đỏ mặt, liền dùng cánh tay bị thương chưa lành ôm lấy cô, đồng thời bẻ một miếng kẹo đậu phộng thơm giòn trong khay sứ nhét vào miệng cô.

Khương Nùng bị anh dùng kẹo làm cho nín khóc, nhấm nháp mùi vị rồi nói: “Anh Ba lại đi phố Bắc Thành nữa sao?”

Khoảng thời gian gần đây, Phó Thanh Hoài vì phải dưỡng thương nên lại càng trở nên thần bí và điệu thấp hơn, người bên ngoài muốn gặp anh một lần, cho dù thật sự đi mộc dục dâng hương cầu xin Bồ tát cũng không gặp được, mà anh cũng chẳng đi đâu cả, chỉ đến cửa hiệu lâu đời để mua bánh ngọt cho cô mấy lần.

“Bánh quy xốp phủ mật ong, nếm thử một chút.” Phó Thanh Hoài ghé sát gò má cô thì thầm, rồi lại cầm thêm một lát bánh ngọt, tự mình đút cô ăn.

Khương Nùng nhai kỹ nuốt chậm, sự chú ý bị phân tán nên cũng ngừng khóc, giọng mũi nghèn nghẹn: “Trước cửa nhà bà ngoại có bán bánh nếp…. phủ chút đường đỏ, mềm mềm dẻo dẻo, ăn rất ngon."

“Lần sau anh Ba mua cho em.”

Phó Thanh Hoài chưa từng gặp người nào hảo ngọt giống như cô, những lúc bình thường thật sự không nhìn ra. Lo lắng cô ăn đêm không tốt, đợi đến khi Khương Nùng hoàn toàn ngừng khóc, mới cất đĩa bánh trên bàn đi, sau đó rót cho cô một tách trà hoa để súc miệng.

Khương Nùng uống nước thông cổ xong, mới cụp mắt nhìn thoáng qua chiếc áo sơ mi đẹp đẽ của Phó Thanh Hoài đã dính đầy nước mắt, cảm thấy xấu hổ, muốn len lén dùng đầu ngón tay lau sạch, nhưng động tác cứ lặp đi lặp lại trong vô thức.

Phó Thanh Hoài thấy trạng thái của cô vẫn còn hơi thất thần, cánh tay ôm cô siết chặt hơn một chút, thấp giọng nói: “Xem phim một lúc nhé?”

Thời gian trên chiếc đồng hồ quả lắc cổ vẫn còn sớm, anh nói muốn xem phim nên Khương Nùng liền gật đầu, sau đó Diêm Ninh tìm thấy một hộp đựng đĩa phim cũ đã không còn phát hành nữa trong phòng sưu tầm, đèn trong phòng chiếu phim đều ấn tắt, ánh sáng yếu ớt, cô ngồi xổm trước chiếc hộp, chọn ngẫu nhiên một bộ phim tình cảm của Đức.

Phó Thanh Hoài kéo cô về lại ghế sofa nhung đỏ, cố ý tìm đề tài nói chuyện với cô: “Em còn biết tiếng Đức?”

Khương Nùng quay mặt sang nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Em tốt nghiệp hạng nhất khoa phát thanh của Đại Học Truyền Thông…” Vì gia đình nhận nuôi cô làm việc trong ngành tin tức, từ nhỏ cô đã phải học rất nhiều ngôn ngữ, cũng có lúc Uông Uyển Phù dùng phương ngữ Giang Nam mềm mại để nói chuyện với cô.

Khi đó Khương Nùng còn nhỏ, có một thời gian rất dài nói chuyện rất lộn xộn, thỉnh thoảng lại phát ra một câu Trung Anh kết hợp, tiếp theo lại dùng một câu phương ngữ Giang Nam.

Về sau, khi bảo mẫu nghe không hiểu cô nói gì, cô mới từ từ sửa đổi.

Phó Thanh Hoài lắng nghe cô kể về những chuyện trong quá khứ, bộ phim điện ảnh vẫn được chiếu trên màn hình lớn, ánh sáng màu xanh lam thỉnh thoảng hắt lên sườn mặt xinh đẹp của Khương Nùng, nhuộm một màu đen như mực lên hàng mi cong vυ"t của cô từ gốc đến ngọn.

Anh ôm lấy cô, ghé vào tai cô nói một câu tiếng Đức bằng chất giọng vô cùng gợi cảm: “Lúc đi học có bao nhiêu nam sinh theo đuổi em?”

Khương Nùng hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía anh, không nói gì.

Phó Thanh hoài mỉm cười: “Nhớ không rõ hay là đang đếm?”

“Không có.” Khương Nùng lớn như vậy, ngoại trừ bao nhiêu năm thầm mến Phó Thanh Hoài, kinh nghiệm tình cảm của cô sạch sẽ như một tờ giấy trắng.

Khi còn đi học, phần lớn thời gian cô đều ngâm mình trong đống sách vở, rất ít để ý đến những chuyện xung quanh, mặc dù có rất nhiều bạn học nam săn đón, hay nghe ngóng dò la thông tin về cô, nhưng chỉ trong vòng mấy ngày đều sẽ chủ động rút lui.

Phó Thanh Hoài bắt đầu hứng thú, hỏi điều gì đã chặn lại mấy đóa hoa đào nát của cô.

Hai má Khương Nùng nóng bừng vì hơi thở của anh, khoảng cách quá gần khiến cô hơi mất tự nhiên nói: “Đêm trước khi em tốt nghiệp, có một người trong giới phú hào muốn đập tiền nâng đỡ em xuất đạo, em không chấp nhận, sau đó chuyện này bị lan truyền.”

Dần dà, chuyện của Khương Nùng bị truyền đi một cách thần kỳ, cũng không còn ai dám theo đuổi.

Trong lúc không để ý, bộ phim điện ảnh đã chiếu đến hồi kết, nhạc nhẹ cuối phim cũng vang lên.

Phó Thanh Hoài có vẻ vẫn nghe chưa đủ, giống như bị nghiện những câu chuyện về cô, anh buông cô ra rồi đi đến tủ gỗ khắc hoa lấy rất nhiều đĩa tới, ban đầu Khương Nùng còn tưởng là những bộ phim điện ảnh đã không còn phát hành.

Đầu gối trắng như tuyết của cô chạm nhẹ vào lớp vải nhung bọc ghế sofa, hai tay ôm lấy gối tựa.

Cho đến khi hình ảnh lại xuất hiện trên màn hình lớn, vậy mà lại là những buổi ghi hình của cô trên sân khấu làm người chủ trì từ lúc cô mười mấy tuổi, Khương Nùng liền ngồi không yên, nghe thấy giọng nói non nớt của chính mình khi tự giới thiệu bản thân, cô liền đỏ mặt, sau đó bị Phó Thanh Hoài ôm vào ngực: “Sao anh lại có—-”

Phó Thanh Hoài rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô, ấn lên mái tóc dài như gấm cô một nụ hôn: “Anh Ba đặc biệt thu thập đấy, mỗi một buổi chủ trì trong cuộc đời của Nùng Nùng, anh Ba đều lưu lại, sau này cũng muốn lưu lại, đợi đến khi già tám mươi tuổi cũng muốn ôm Nùng Nùng của anh như vậy…”

Khương Nùng nghe thấy vậy trái tim bất chợt nóng lên.

Cô nín thở lắng nghe chất giọng điềm tĩnh êm ái của Phó Thanh Hoài nói với cô về chuyện tương lai, những dự định ấm áp quấn quýt không rời: “Cùng đến Giang Nam xem nước suối mùa xuân và tuyết mùa đông.”

Khương Nùng hơi cúi vầng trán mượt mà xuống, nhìn sườn mặt vô cùng tuấn mỹ của anh khiến trái tim cô đập loạn nhịp, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh say mê rồi vươn tới hôn anh, giờ khắc này bên trong phòng chiếu phim tối đen không một ai tới quấy rầy.

Vô cùng yên tĩnh, chỉ có bóng của hai người phản chiếu trên màn hình lớn, quấn quýt thân mật.

——

So với sự yên tĩnh ở nhà cũ Phó gia, cùng lúc đó ở trên mạng, Weibo chính thức của tiết mục Lắng Nghe cũng đưa ra một tuyên bố làm rõ.

Khương Nùng thân là tổng sản xuất đồng thời cũng là người chủ trì, không hề làm giả tiết mục, những người cô phỏng vấn đều là những vị anh hùng vô danh thầm lặng đứng trong bóng tối, ban đầu có một số cư dân mạng không tin, dù sao trên tay Quách Thi cũng có tiểu võng hồng, bọn họ cũng đã nhiều lần công khai lên án Khương Nùng.

Cho đến khi khách mời của Lắng Nghe đều lần lượt đứng ra lên tiếng, trong đó có một cô gái được tài trợ lắp tay chân giả, đã trực tiếp để lại lời nhắn bên dưới Weibo chính thức của tiết mục: “Ba tôi lúc còn sống được mệnh danh là một ký giả thiết huyết, ông đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp tin tức, cũng vì lao lực quá sức mà thành bệnh, không có tiền chữa trị mà chết, các người cảm thấy giả sao? Nhưng đó chính là cuộc sống của chúng tôi đấy—-, vì sống, mà phải đánh giày, phải nằm ngủ trên tủ lạnh để tránh nóng, cả nhà phải chen chúc nhau trong một căn phòng còn nhỏ hơn nhà để xe sống lây lất qua ngày.”

"Các người ở trên mạng mắng Khương Nùng thành tội nhân thiên cổ, nhưng trong mắt tôi cô ấy chính là tiên tử cứu khổ cứu nạn của nhân gian đó.”

....

Cô gái tay chân giả cũng nhanh chóng đăng Weibo tự chứng minh cho mình, bao gồm toàn bộ lịch sử trò chuyện của cô và nhân viên công tác khi tiết mục Lắng Nghe liên hệ với cô.

Khi ngày càng có nhiều người lên tiếng, thì trên mạng cũng xuất hiện một đoạn ghi âm do một người ẩn danh phát, trong đó tiểu võng hồng tự mình tiết lộ là đã có người bỏ tiền ra thuê cô ta bôi đen tiết mục của Khương Nùng.

Sau khi cư dân mạng nghe xong liền bùng nổ, lập tức tìm đến Weibo của tiểu võng hồng, nhưng cô ta đã bán tài khoản và cao chạy xa bay.

Không tìm được đương sự, chỉ có thể trở lại Weibo chính thức của Lắng Nghe.

Những người hiểu chuyện đều tự giác xóa mấy câu chất vấn Khương Nùng, xin lỗi và năn nỉ cô trở về đài Tân Văn.

Fan cuồng của Khương Nùng không phải là người ăn chay uống trà, tiểu võng hồng chạy trốn được, nhưng kẻ có hơn chục triệu người hâm mộ như Quách Thi lại không thể trốn.

Vì vậy toàn thể mọi người đều ăn ý mà @Quách Thi:

“Đừng làm con rùa rụt cổ đại ký giả Quách, tối nay nên viết thư xin lỗi đi.”

“Tiểu võng hồng vì tiền, đại ký giả Quách vì tiếng, dùng chiêu trò để kiếm chác cọ nhiệt Khương Nùng đúng không?”

“Lão ta cứ dăm ba hôm lại gửi thư tố cáo đến đài Tân Văn, không phải tuyên bố có chứng cứ xác thực à, sao không ló mặt ra đây đi, chỉ biết ám chỉ Khương Nùng có giao dịch sắc quyền với đại boss thần bí, như vậy đi Quách cẩu, nếu ông có thể phơi bày đại boss đó là ai, tôi sẽ không mắng ông nữa.”

“Thần nhan của tiên tử nhà tôi, thật không có vị đại boss nào có thể dễ dàng sánh đôi được đâu nhé.”

Nửa giờ sau.

Có một chủ đề nóng là #Tiên tử yêu người đời, không có người đàn ông nào xứng đôi# thuận thế leo lên top ba bảng tìm kiếm nóng, nhấp vào là có thể nhìn thấy những tấm hình cấp thần nhan của Khương Nùng, được nhóm fan cuồng nhan sắc cắt ghép từ lúc cô đảm nhiệm vai trò người chủ trì ở đài Tân Văn cho tới nay.

Tùy tiện lấy đại một tấm cũng có thể đẹp đến lấn át mọi thứ, mọi người khảo cổ cả đêm liền phát hiện:

Lúc cô phát sóng tin tức có một đôi hoa tai ngọc trai là xuất hiện nhiều nhất.

Mặc dù người hâm mộ trên mạng không thể đào bới ra chút bát quái nào, nhưng nhân viên trong nội bộ đài Tân Văn, đặc biệt là Mai Thời Vũ có thể thần cơ diệu toán đoán được, Khương Nùng yêu thích đôi hoa tai ngọc trai đó như vậy, hơn phân nửa là do vị Phó gia kia tặng.

Bây giờ anh ta giống như đang nắm giữ một bí mật to lớn, đi đến đâu cũng hếch mặt lên trời, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.

Toàn bộ người trong đài đều đang nghị luận xem khi nào Khương Nùng mới trở lại làm việc, Mai Thời Vũ đã nhận được chỉ thị của Khang Nham Sóc, nên đã sớm biết được tin tức.

Sau khi Khương Nùng tiếp nhận điều tra, đã hoàn toàn rửa sạch những hiềm nghi vu khống vô căn cứ, cô mới im lặng trở về làm việc, thậm chí còn không báo trước cho trợ lý, lúc cô xuất hiện trong bộ váy dài màu đỏ tươi, bên ngoài khoác áo vest trắng, làm nổi bật khí sắc hồng hào của cô, mềm mại như một đóa hoa sơn trà trắng đang hé nở.

Đúng lúc đυ.ng phải Mai Thời Vũ, bước chân của anh ta hơi dừng lại, mái tóc như mây đen dài qua tai đã được cắt ngắn lên, khuôn mặt tuấn nhã quay lại: “Không phải trưởng đài Khang nói cô xin nghỉ đến thứ tư sao?”

Khương Nùng đi làm sớm hơn ba ngày, những ngón tay trắng nõn quấn lấy dây đeo thẻ công tác màu đỏ: “Bà ngoại tôi khỏi bệnh rồi, nên tôi trở về sớm.”

Cô xin nghỉ phép là vì tổn thương ở chân của Đồng Thư Lan đã lành, nhưng lại bị gió lạnh làm cho ngã bệnh.

Đã uống thuốc nhưng cả ngày vẫn không thuyên giảm.

Sau khi Khường Nùng nhận được điện thoại thông báo của cậu, liền trở lại trấn Đường Tây trong đêm để chăm sóc bà một thời gian, có lẽ Đồng Thư Lan lầm tưởng là đại nạn đã đến, nên không cố chấp đuổi cô đi nữa.

Cho đến khi bệnh tình khá hơn một chút, bà mới lấy lại được tinh thần trong trạng thái mơ mơ màng màng, nữa đêm nắm tay của cô nói rất nhiều.

Đồng Thư Lan nổi tiếng vì hiền lành lương thiện ở vùng sông nước Giang Nam, ở tuổi này, trong lòng đều nghĩ đến con cháu: “Bà ngoại lại mơ thấy Niếp Niếp khi còn bé, cứ quấn lấy cậu đòi ăn bánh nếp, chớp mắt một cái Niếp Niếp cũng đã lập gia đình, gả cho một người rất tốt, sau này trên đường đến hoàng tuyền, bà ngoại cũng có thể ăn nói với mẹ con.”

Khương Nùng đã không còn là một đứa trẻ bơ vơ một mình không có chỗ để đi trên thế gian này như trước nữa.

Cô được một người như Phó Thanh Hoài bảo vệ che chở là niềm vui lớn nhất đối với Đồng Thư Lan, bà nói:

“Chuyện con giúp Giải Ưu đòi công đạo, bà ngoại cũng thấy được trên tivi… Bối cảnh gia đình của cháu rể như vậy, con đó, mợ con là một người tính tình chanh chua, lúc này con giúp đỡ, nói không chừng sau này sẽ tiếp tục làm phiền con.”

Khương Nùng lắc đầu không sợ, dùng khăn nóng lau mồ hôi trên trán cho bà.

Đồng Thư Lan sợ cô không được đối xử tốt ở Phó gia, hai người nói chuyện rất lâu, trời gần sáng, cảm lạnh đã hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể bà, khoác lên người chiếc áo bông mỏng manh, hai chân bà run rẩy yếu ớt đi ra cửa lên trấn trên mua bánh nếp đường đỏ còn nóng hổi cho Khương Nùng.

Nhìn cô thẳng lưng ngồi trên chiếc ghế mà cô đã từng ngồi ăn khi còn nhỏ, sườn mặt hơi cúi phản chiếu bên dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, xinh đẹp thanh tú như Giải Nghi Hạ vẫn còn trên đời, Đồng Thư Lan cũng rất nhớ con gái, đôi mắt già nua ngấn lệ bà nói: “Ăn xong bánh nếp thì trở về bên cạnh Phó Thanh Hoài được không con?”

Đầu lưỡi Khương Nùng nếm được vị ngọt ngào của đường đỏ, mấy giây trôi qua, bỗng dưng cô cảm thấy sống mũi cay cay.

Đồng Thư Lan đợi cô ăn xong, mới duỗi đôi bàn tay đầy nếp nhăn nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho cô: “Bà ngoại hứa với con, sẽ sống lâu một chút, sống đến khi Niếp Niếp con cái song toàn, sống đến trăm tuổi.”

Khương Nùng đang cầm một cái hộp trong suốt, kiên trì nhìn chằm chằm Đồng Thư Lan: “Bà ngoại đừng gạt con.”

Đồng Thư Lan cười hiền lành: “Trở về sống thật tốt với cháu rể, sau này cũng đừng quản chuyện của người nhà cậu con, Giải Ưu có cuộc sống của mình, từ nhỏ con đã không nợ bất kỳ ai…mười năm, mười năm này bà ngoại sẽ sống thật khỏe mạnh ở trấn Đường Tây. “

Sáng sớm, trong con hẻm nhỏ sâu hun hút có người đi qua đi lại, cũng làm nổi bật sự yên tĩnh bên dưới mái hiên.

Khương Nùng thỏa hiệp nhượng bộ, nhẹ giọng nói: “Mười năm sau, con sẽ thay mẹ phụng dưỡng người lúc tuổi già, tới đây đón người.”

….

Sau khi ước định với Đồng Thư Lan xong, đêm đó liền trở về Lịch Thành.

Ngày hôm sau trở lại đài Tân Văn, cô không giải thích gì nhiều, đạp lên đôi giày cao gót đi về phía phòng làm việc của mình, Mai Thời Vũ thản nhiên theo sát bên cạnh.

Đến khi Khương Nùng nhìn thấy trong phòng làm việc của mình chất đầy hoa và quà mới hỏi, anh ta nói: “Từ tuần trước, để nghênh đón cô trở về, mọi người đều xum xoe tặng hoa chúc mừng cô.”

Khương Nùng suýt chút nữa vấp ngã, bước cẩn thận tránh mấy thứ này, sau đó nhìn về phía Mai Thời Vũ: “Sao Đông Chí không từ chối ký nhận?”

“Từ chối rồi, cũng không ngăn nổi bọn họ mang thẳng đến phòng làm việc của cô.”

Mai Thời Vũ cũng hùa theo đám đông một cách tục khí, còn quang minh chính đại đặt lên trên bàn làm việc của cô, anh ta chỉ chỉ rồi nói: “Đây là của tôi.”

Khương Nùng: “——-“

Cô vô cảm chuyển bó hoa hướng dương khoa trương trên bàn xuống chân bàn, sau đó phát hiện một đống thư tay ở bên cạnh, tất cả đều đến từ Quách Thi, ngón tay trắng nõn nhặt một bức lên xem, mở đầu là: “Chủ bá Khương thân ái, tôi biết cô là một người có phẩm đức cao thượng….”

Mai Thời Vũ ở bên cạnh cầm thẻ công tác của cô quạt gió: “Báo cảnh sát đi, lão già này thật ghê tởm.”

Khương Nùng cũng không xem hết, từ ngày tháng trên mỗi bức thư có thể thấy được sau khi Quách Thi không gửi thư tố cáo đến phòng làm việc của trưởng đài, liền bắt đầu viết thư xin lỗi gửi đến phòng làm việc của cô.

Cô ném tất cả vào đáy ngăn kéo, sau khi sắp xếp đồ đạc hồi lâu, cô cũng tìm thấy một chiếc hộp nhạc piano tinh xảo.

Mai Thời Vũ nói: “Lâm Tiếu Yến tặng đấy.”

Hộp nhạc piano này xinh xắn lại không chiếm bao nhiêu diện tích, đặt trên bàn để trang trí cũng rất đẹp.

Khương Nùng cũng không tháo dây ruy băng buộc bên ngoài, đưa thẳng cho Mai Thời Vũ: “Anh muốn không?”

“Cho tôi?” Ngoài miệng Mai Thời Vũ nói không tốt lắm, nhưng thân thể lại rất thành thật, nhìn là biết của một nhãn hiệu lớn, Lâm Tiếu Yến là lão tiền bối có tư lịch khá sâu trong đài, hiếm khi chủ động tặng những thứ đồ có giá trị cho người khác.

Khương Nùng không muốn, lông mi hơi rủ xuống, cô hé môi thản nhiên nói: “Ừ, trong phòng làm việc có thứ gì anh thích thì cứ lấy đi đi.”

Mai Thời Vũ cũng chướng mắt đống hoa đó, ngược lại coi trọng mấy lá cờ khen thưởng mà cô nhận được.

Khương Nùng: “——-“

…..

Nửa giờ sau.

Cửa phòng làm việc bị đóng lại lần nữa, Mai Thời Vũ tự động bỏ qua căn bệnh ở sạch của bản thân, ôm mấy lá cờ khen thưởng bám đầy bụi nghênh ngang đi ra ngoài, tay còn lại cầm một hộp nhạc, khi đi ngang qua phòng trà nước, đúng lúc gặp Lâm Tiếu Yến đang bưng cà phê đi ra.

Hai người mặt đối mặt, Lâm Tiếu Yến quét mắt qua đồ đạc trên tay anh ta, rồi lên tiếng chào hỏi: “Khương Nùng đi làm trở lại rồi sao?”

Mai Thời Vũ cũng không cảm thấy lúng túng, khẽ nhướng mày nói: “Đúng vậy, đang bận dọn dẹp đống tạp nham trong phòng làm việc, tiết mục Lắng Nghe kỳ này, tạ ơn trời đất cuối cùng cô ấy cũng ra sân rồi.”

Nụ cười trên gương mặt Lâm Tiếu Yến bị mấy chữ đồ tạp nham làm cho cứng lại, sau đó cũng bỏ luôn ý định trò chuyện.

Từ lúc chiếc hộp nhạc xuất hiện trong tay Mai Thời Vũ, anh ta cũng đoán được Khương Nùng đối với mình đã không còn như trước, ở trong quán trà lần trước, đã có khúc mắc.

Mà chuyện này hai người đều ăn ý không truyền ra ngoài, vì vậy cho dù là Mai Thời Vũ nắm trong tay không ít tình báo cũng chẳng hay biết gì: “Chuyện Khương Nùng kết hôn, anh thân là thầy của cô ấy, đã biết chưa?”

Lâm Tiếu Yến không biết, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt tự nhiên đè xuống kinh ngạc, giả vờ như đã biết.

Dù sao ở trong đài Khương Nùng cũng gọi anh ta một tiếng thầy, trước kia bị Liễu Tư Du làm khó, cũng là anh ta ra mặt che chở mấy lần, Mai Thời Vũ không nghĩ theo hướng khác, còn làm ra vẻ bí hiểm: “Tôi không nói là ai, anh có thể đoán được chứ?”

Lâm Tiếu Yến mơ hồ đoán được, nhưng cũng không lên tiếng.

Mai Thời Vũ bản chất hạ tiện, không nói rõ ràng, chỉ cười với anh ta một tiếng, sau đó cầm hộp nhạc đi về phía phòng làm việc của mình.

…..

Khi tiết mục Lắng Nghe bắt đầu ghi hình, không ít người trong đài chạy đến bên ngoài trường quay để xem.

Đây là buổi chủ trì đầu tiên sau khi Khương Nùng trở về, cô ngồi ngay ngắn trên sân khấu, mặc dù đã rời xa ánh đèn sân khấu một thời gian, nhưng vừa lên hình đã giành được sự hoan hô của tất cả mọi người, ngay cả cộng sự Mai Thời Vũ cũng có thể an tâm làm bình hoa của mình.

Dùng ngôn ngữ của anh ta mà nói, thời gian không có Khương Nùng thì cả xấp thông cáo báo chí đều chỉ mình anh ta đọc.

Bây giờ có Khương Nùng tọa trấn, hai người phối hợp nhịp nhàng không chê vào đâu được, ngay cả lượng công việc của phòng đạo diễn cũng nhẹ đi không ít.

Sau khi nửa tiếng ghi hình kết thúc.

Vẫn có không ít người chen lấn tặng hoa cho Khương Nùng, tất cả đều được chất đống ngoài cửa phòng làm việc, nhìn từ xa trên hành lang tông màu lạnh như được trải thảm đỏ, sẵn sàng để catwalk.

Đông Chí tay chân luống cuống, nhìn thấy lại có một bó hoa được đưa tới, huyệt thái dương cậu giật giật: “Không được đặt xuống nữa, còn đặt nữa… sẽ chất đống đến cửa phòng làm việc của trưởng đài luôn đấy.”

Người đến lần này mặc một bộ tây trang đen nghiêm chỉnh, tự xưng là thư ký của Tô Hà.

Khương Nùng từ trường quay đi ra, đứng ngoài cửa tự mình ký nhận, đưa tay đón lấy bó hoa sen khô rất hiếm gặp vào mùa này, trên đó còn có một tấm thiệp nhỏ nhắn xinh xinh, trong đó viết rõ ràng:

“Chúc mừng cô trở về đài Tân Văn, ca phẫu thuật tối nay của Quý Như Trác rất thành công —— May mắn luôn đến.”

Khương Nùng yên lặng đọc hết, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Đông Chí cũng tò mò quan sát: “Ai vậy?”

Khương Nùng cất tấm thiệp đi, đống hoa tươi chói mắt đẹp đẽ đều không lấy, chỉ ôm bó hoa sen khô, sau khi phát sóng xong cô cũng không đến phòng hóa trang để tẩy trang, trước khi rời đi, cô đưa thẻ công tác cho Đông Chí, đồng thời cũng nhẹ giọng tự nhiên nói: “Ông xã tôi tới đón tôi tan sở rồi, đống hoa này đừng đặt trên hành lang chiếm chỗ nữa, cậu nghĩ cách xử lý chúng đi nhé.”

Đông Chí trợn mắt há mồm: “Ông xã???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK