Mấy chục năm trước, hắn Chỉ là một gã tu sĩ tầng dưới chót của giới tu chân Tam Tinh Vực, mấy chục năm sau. hắn lại như kỳ tích bước trên đỉnh phong Tam Tinh Vực. để cho danh hiệu Bất Tử Tà Đế trở thành một cái truyền thuyết mãi mãi muôn đời.
Giờ phút này, hắn thân ở Chu Vương Triều phiến địa vực thần bí, cổ xưa, rộng lớn này chắc chắn gặp phải khiêu chiến càng thêm hung hiểm hơn so với Tam Tinh Vực.
Bay khỏi phạm vi thế lực Bích Vân Đảo. sau đó Trương Hằng lấy ra ngọc giản Mộ Thiên Hải tặng cho, đưa một lũ thần thức vào Trong đó, Lập tức, bên trong vọt tới vô số tin tức.
Trong đó, bản đồ của hải vực Tam Tiên Đảo cùng Cửu U Thủy Vực cũng hiện ra vô cùng Kỳ càng tỉ mỉ đến từng Chi tiết, trong đó còn bao gồm rất nhiều chú giải cùng phân tích một ít về mỗi thế lực lớn.
Đương nhiên, giới thiệu có liên quan với hải vực Tam Tiên Đảo thì kỹ càng tỉ mỉ hơn rất nhiều phải so với hải vực Cửu u. dù sao Mộ Thiên Hải cũng Chỉ là sinh trương ở cảnh nội hải vực Tam Tiên Đảo. không có khả năng biết rõ hết về thế lực Yêu tộc.
Có thể nói, ngọc giản này là Mộ Thiên Hải đảo chủ Bích Vân Đảo tiêu hao rất nhiều tâm huyết mới chế tạo ra được.
Có thể có được một ngọc giản như vậy. đối với Trương Hằng, một tu sĩ vừa mới chân ướt chân ráo tới Chu Vương Triều này mà nói, tuyệt đối là một trợ lực rất lớn, không thua gì một quyên bách khoa toàn thư.
Hành trình Bích Vân Đảo lần này cũng giúp Trương Hằng chiếm được hai kiện Thông linh Pháp bảo và mấy kiện Ngụy linh bảo. tuy rằng chiến quả hơi kém so với mong muốn nhưng cũng là một khoản thu hoạch không nhỏ.
Cùng so sánh, ngọc giản chú giải tận tường về hải vực Mộ Thiên Hải tặng cho mới là thu hoạch lớn nhất của Trương Hằng chuyến này.
Thật lâu sau, Trương Hằng dời thần thức khỏi ngọc giản, trong lòng dĩ nhiên đã làm ra quyết định. Hắn nhìn Nhan Hồng Ngọc cách đó không xa nói:
- Cách nơi đây mười mấy vạn dặm. có một hòn đảo khá lớn có phải gọi là Phàm Vân Đảo hay không?
Phàm Vân Đảo? Vừa nghe Trương Hằng đề cập tới tên hòn đảo này. Nhan Hồng Ngọc hơi kinh ngạc, gật đầu nói:
- Bẩm chủ nhân, đúng thật là có một hòn đảo như vậy. nhưng Nơi đó linh khí cực kỳ loãng, không thích hợp lắm cho người tu chân chúng ta sinh sống...
Thời điểm Nhan Hồng Ngọc ở Bích Vân Đảo vẫn duy trì liên hệ cùng Trương Hằng, không rời xa hắn vượt quá phạm vi một trăm dặm.
- Điều này ta biết!
Trương Hằng cắt ngang lời của nàng, theo giới thiệu trong ngọc giản, hắn đã sớm biết tình huống cơ bản của hòn đảo này.
- Linh khí loãng thôi...
Khóe miệng Trương Hằng mang theo mấy tia ý cười, thầm nghĩ: "Nơi đó nhưng thật ra rất thích hợp với mình."
Sau khi đi vào Chu Vương Triều. Trương Hằng biết rằng nơi này có rất nhiều tồn tại cường đại có thể uy hiếp đến mình, không cận thận một chút rất có thể chết uổng mạng. Còn không bằng tìm một địa phương, cắn nuốt một ít Thông linh Pháp bảo. Ngụy linh bảo mới vừa thu được, tiếp tục tu luyện mấy chục năm. hắn cũng đủ để tăng lên tu vi của mình tới tầng ba đại viên mãn.
Theo thông tin tức trong tầng ba cổ tháp. Trương Hằng biết được từ cảnh giới tầng ba đại thành đến cảnh giới đại viên mãn cũng không tính là khó khăn lắm. Chỉ cần ước chừng mười kiện Thông linh Pháp bảo là có thể trong thời gian ngắn đạt tới.
Nhưng từ tầng ba cổ tháp đến tầng bốn cổ tháp, giữa hai tầng này lại có một khoảng cách thật lớn, khác nhau như một trời một vực!
Khẩu quyết công pháp của Luyện Thiên Hóa Địa Công, cung cấp trước mắt có chín tầng, cũng chính là chín tầng cổ tháp.
Trong đó, mỗi ba tầng đều đại biểu cho một đại giai đoạn.
Từ tầng một đến tầng ba là một đại giai đoạn, từ tầng bốn đến tầng sáu là một giai đoạn, từ tầng bảy đến tầng chín, lại là một giai đoạn càng cao hơn.
Cho nên từ tầng ba lên tầng bốn là một khoảng cách nhảy vọt thật lớn, là vượt qua giữa hai cái đại giai đoạn!
Cái này giống như vượn tiến hóa thành nhân loại, từ thời kì vũ khí lạnh tiến vào thời kì hỏa dược.
Có thể nghĩ mà biết, phải hoàn thành một lần nhảy vọt lớn như vậy. sẽ khó khăn đến cỡ nào, cần luyện hóa tinh túy thiên địa phải nhiều biết bao nhiêu cho đủ. Nếu vẻn vẹn Chỉ dựa vào tốc độ như rùa bỏ cắn nuốt luyện hóa mảnh vỡ thế giới, không có một hai trăm năm cũng không có khả năng thành công.
Đương nhiên, tầng bốn cổ tháp không phải là giai đoạn Trương Hằng cần lo lắng Lúc này, Hiện tại hắn muốn tìm đến một địa phương tương đối yên ổn để tu luyện, trước tăng lên công pháp tới cảnh giới tầng ba đại viên mãn mới tính tiếp.
Cho nên Phàm Vân Đảo linh khí loãng đó chính là trạm tiếp theo Trương Hằng đã quyết định.
Tuy rằng Nhan Hồng Ngọc thực không hiểu rõ suy nghĩ của Trương Hằng, nhưng nàng là bên bị không chế, không có Bất cứ ý phản kháng gì. thậm chí không thể phát lên ý niệm trong đầu như vậy.
Trương Hằng liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái. ánh mắt lãnh đạm. nói:
- Sau khi đến Phàm Vân Đảo. ngươi nên giả trang thành một tu sĩ Trúc cơ kỳ.
- Dạ. chủ nhân!
Nhan Hồng Ngọc vội vàng gật đầu đồng ý. giờ khắc này nàng đâu còn chút gì vẻ cao quý ung dung, cùng với uy nghi của tam đảo chủ Bích Vân Đảo trước kia?
- Chỉ giả trang thành tu sĩ Trúc cơ kỳ. vẫn còn chưa đủ...
Trong đầu Trương Hằng không khỏi hiện lên một cảnh tượng có thể phát sinh: Trương Hằng cùng phi hành chung với Nhan Hồng Ngọc trên đường, người qua đường đều ghé mắt nhìn, thầm kinh ngạc vì sắc đẹp của nàng cùng khí độ của nam nhân thanh niên kia, đoán định hai người này tất nhiên là một đôi song tu đạo lữ, thật sự là một đôi trời sinh...
Tới một mức độ nào đó mà nói. nữ nhân như Nhan Hồng Ngọc này mặc dù bộ dạng có thiên kiều bá mị mấy đi nữa, Trương Hằng cũng không hề để trong mắt. Nếu còn bị người khác nghĩ lầm hai người là quan hệ song tu đạo lữ. hắn sao có thể dễ dàng tha thứ. đây Quả thực là một loại sỉ nhục đối với mình.
Có thể nói, nếu không phải xem ở tu vi của Nhan Hồng Ngọc không tệ. và lại còn có chút tác dụng. Trương Hằng nếu không để cho nàng tự sinh tự diệt, thì cũng cắn nuốt Nguyên Anh để tăng tu vi rồi.
- Vậy chủ nhân muốn ta làm thế nào?
Nhan Hồng Ngọc thật cận thận hỏi.
Trương Hằng thản nhiên nói:
- Ngươi còn phải thay trang phục thành người hầu,
ẩn mặc thành người hầu?
Nhan Hồng Ngọc hơi biến sắc mặt, đây là một loại phản ứng theo bản năng, Nhưng nàng vẫn không chút do dự nói:
- Dạ, chủ nhân! Ta sẽ làm theo lời ngài nói.
Thân là con rối của đối phương, cho dù yêu cầu của Trương Hằng có quá phận cả trăm lần đi nữa. Nhan Hồng Ngọc đều sẽ làm theo yêu cầu của hắn.
Chết ở trong tay Trương Hằng, tốt hơn gấp trăm lần so với bị hắn thi triển "Ký Hồn Thuật" trên thân mình.
"Vù!"
Nhan Hồng Ngọc đạp độn quang dưới chặn bay đi về hướng một hòn đảo nhỏ ở ngoài vài trăm dặm. có thể là đi tìm trang phục người hầu.
ở trong phạm vi thế lực hải vực Tam Tiên Đảo. đảo lớn nhỏ dày đặc, sinh sống rất nhiều tu sĩ nhân loại. Tùy tiện phi hành mấy ngàn dặm là có thể nhìn thấy vài hòn đảo. trong đó đa số là đảo nhỏ.
Trong phạm vi thế lực của Cửu U hải vực lại hoàn toàn tương phản, có rất ít ốc đảo. có đôi khi phi hành mấy chục vạn dặm cũng khó gặp một hai hòn đảo, đập vào mắt Chỉ là hải vực bao la. Bởi vì ở khu vực thuộc phạm vi thế lực của Yêu tộc. hầu hết yêu thú đều ẩn núp ở dưới biển sâu.
Trương Hằng giảm chậm lại tốc độ phi hành về phía trước, Chỉ chốc lát, phía sau truyền đến tiếng độn quang xé gió. Nhan Hồng Ngọc theo phía sau bay tới.
- Chủ nhân! Như vậy được không?
Nhan Hồng Ngọc mặc một bộ trang phục nữ hầu màu xanh nhạt, kiểu may và loại vải binh thường, nhưng vẫn như cũ không thể che dâu cỗ khí tức cao nhã trên người nàng tự nhiên mà vậy toát ra kia.
Đương nhiên, so ra Nhan Hồng Ngọc mặc trang phục nữ hầu, sẽ không chói mắt như minh châu trước kia. Lúc này khi phi hành cùng một chỗ với Trương Hằng, Nhan Hồng Ngọc liền biểu hiện rõ địa vị chênh lệch.
- Ừ! Như vậy tạm được!
Trương Hằng thoáng nhìn lướt qua, liền gật gật đầu, giờ khắc này hắn mới phát hiện chính mình cũng có một hầu gái như người ta. Đáng tiếc chính là nữ nhân này tuy rằng xinh đẹp. nhưng không thể làm cho hắn động lòng, nhiều lắm là đặt ở bên cạnh cho đẹp mắt thiên hạ mà thôi.
Thấy Trương Hằng không có ý kiến gì khác, Nhan Hồng Ngọc liền nhu thuận tiến vào vị trí nhân vật nữ hầu của mình, khi phi hành rất thức thời bay tụt lại phía sau Trương Hằng một chút, nhất cử nhất động đều giữ thái độ kính sợ chủ nhân mọi bề.
Hai người cũng không có dùng toàn lực phi hành, đại khái chừng Nửa tháng sau, rốt cục phía trước xuất hiện một hòn đảo chu vi mấy vạn dặm.
- Đây là Phàm Vân Đảo?
Trương Hằng thực tùy ý dùng thần thức nhìn quét một vòng cả khu vực. trên mặt lộ ra vài tia dị sắc.
Giống như trong ngọc giản giới thiệu, trên Phàm Vân Đảo này linh khí quả nhiên cực kỳ loãng, so với Tam Tinh Vực cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Trên đảo sinh sống rất nhiều tu sĩ bậc thấp cùng phàm nhân bình thường, tu sĩ bậc cao rất ít, càng đừng nói là tu sĩ đỉnh cao Hóa Thần Kỳ trở lên.
- Quả nhiên rất quái lạ, không nghĩ tới hải vực Tam Tiên Đảo cũng có một hoang đảo như vậy. Tuy nhiên nơi này thật ra rất thích hợp với mình, ở địa phương linh khí loãng như thế, hẳn là không có tồn tại nào có thể uy hiếp đến mình?
Trương Hằng mặt đầy vẻ tươi cười, thần thức không ngừng lướt qua Phàm Vân Đảo. trong miệng thấp giọng lẩm bẩm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khi tới gần Phàm Vân Đảo, hai người Trương Hằng lập tức giảm tốc độ xuống.
Nhìn vẻ bên ngoài, Trương Hằng là một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Nhan Hồng Ngọc cung kính bay ở phía sau, nhìn qua chính là một nữ hầu Trúc cơ kỳ. ở giới tu chân, địa vị trong tu sĩ là lấy thực lực để xem xét. một nữ tu Trúc cơ kỳ làm nữ hầu cho tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. mặc dù sắc đẹp của nàng tuyệt lệ vô song như thế nào cũng là chuyện bình thường.
Rất nhanh, hai người bay đến trên không trung Phàm Vân Đảo, hết thảy trên mặt đất, đều không thoát khỏi tầm nhìn trong mắt.
Phi hành vài ngàn dặm, trong đảo này Trương Hằng thấy được quốc gia phàm nhân, cũng thấy được một ít môn phái tu chân, nhưng rất ít nhìn thấy tu sĩ Nguyên anh kỳtrở lên.
Căn cứ theo tình hình phát triển văn minh tu chân nơi này cùng Tam Tinh Vực nhưng thật ra không phân cao thấp. Tu sĩ thực lực cao cường chân chính sao có thể nguyện ý sinh sống ở trên hòn đảo môi trường tồi tệ như thế.
Tuy nhiên, Trương Hằng hiển nhiên là một ngoại lệ. Hắn mang theo Nhan Hồng Ngọc tìm được ở trên đảo một chỗ núi hoang không người, tùy tiện Bắt đầu mở ra một động phủ tạm thời.
"Nếu có thể có một động phủ di động thì tốt biết bao..." Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, nhưng cũng Chỉ có thể mơ mộng một chút, thường xuyên phải mở động Phủ, chính hắn cũng có chút chán ngán.
Từ khi rời khỏi Phương Vân sơn Trương Hằng đã trải qua cuộc sống trôi đạt khắp nơi. thường xuyên ở một địa phương xa lạ mở ra một cái động phủ tạm thời, sau đó ở tại chỗ tu luyện.
Chỉ chốc lát, Trương Hằng cùng Nhan Hồng Ngọc hai người, rất nhanh liền mở ra một cái động phủ lâm thời bốn phía đều bố trí ảo trận cùng cấm chế cũng tốt lắm.
Lập tức, cả tòa núi hoang ở trong mắt tu sĩ bình thường, trở nên trống rỗng, biến thành một chỗ không có gì đặc biệt.
- Tốt lắm, bây giờ ta sẽ bắt đầu bế quan, chậm thì hai mươi năm, ngươi ở ngoài trấn thủ động phủ cho ta. thuận tiện giải quyết một ít phiền toái nhỏ.
Trương Hằng bỏ lại một câu. liền tiến vào động phủ.
- Rõ!
Nhan Hồng Ngọc cười mỉm nói.
Nhưng mà Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng xé gió. mười mấy đạo độn quang từ trên trời hạ xuống, người dẫn đâu là một thanh niên Nguyên anh kỳáo tím. phía sau còn có vài tu sĩ Kết Đan Kỳ.
- Người nào gan lớn như thế, dám mở động phủ ở trong phạm vi thế lực Huyết Ma Động ta...
Tuy nhiên, khi thanh niên áo tím này nhìn thấy Nhan Hồng Ngọc xinh đẹp như hoa đứng bên cạnh động phù. trên mặt hắn hiện lên một tia dị sắc. chúng tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng vô cùng kinh ngạc vì sắc đẹp của nàng.
"Nàng này dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao nhã phi phàm, không ngờ lại là một nữ hầu..."