Tú Ninh cởi giầy ra, lộ ra một đôi chân trắng bóng như ngọc, bước vào làn nước suối mắt lạnh, nàng lặng im nhắm mắt. trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh một nam nhân đứng ngạo nghễ, tựa như thần linh vậy.
Nàng không thể quên được bóng dáng quen thuộc này trong lòng.
Ngay sau đó, nàng khẽ thở dài, tùy ý để cho bọt nước thấm ướt váy mình.
- Ta nói này nhị sư muội, muội hiện là Thánh nữ Tinh Nguyệt Môn, tu vi cũng không kém Tinh Nguyệt nữ thần. Biết bao nhiêu nam tử trên Phàm Vân Đảo có ý với muội. Hắc, hắc, ngay hôm qua mấy bằng hữu của ta còn năn nỉ xin ta tin tức liên quan đến sở thích của muội, mấy chục năm trước, Thiên Tinh Đình thiếu chủ còn...
- Đại sư huynh, huynh không cần nói nữa... Tú Ninh biết ý tốt của huynh rồi!
Tú Ninh mở hai mắt ra. chăm chú nhìn lên bầu trời Đông Vân đại lục, nói:
- Tú Ninh một mình là đủ rồi, không cần đạo lữ song tu... Hơn nữa ta còn có sư phụ, sư mẫu, còn có các huynh đệ...
Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng hiện ra cạnh dòng suối, như tiên tử đạp mây mà đến.
- Sư mẫu!
Tú Ninh và Quách Phong cùng nhau cung kính thi lễ.
- Sư mẫu người cũng đi ra giải sầu sao!?
Quách Phong chạy đến bên cạnh Ninh Tuyết Dung, cười hắc hắc:
- Ngài cũng nhớ sư phụ a...
Ninh Tuyết Dung mặt hơi đỏ, làm bộ tức giận nói:
- Ngươi còn tinh quái nữa. ta sẽ phạt ngươi đi bế quan một tháng đó!
- Sư mẫu tha mạng, đừng phạt a...
Quách Phong giả vỡ ôm đầu nhận sai, giả bộ đáng thương.
Ninh Tuyết Dung cười khúc khích, gõ đầu hắn một cái, nói:
- Tu vi của ngươi đã vượt qua sư mẫu rồi, đạt tới Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn!
Trong ba người thì tu vi Quách Phong cao nhất, đạt tới Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn. Ninh Tuyết Dung cùng Tú Ninh không có nhiều biến hóa, phân biệt đạt đến Độ Kiếp hậu kỳ và Độ Kiếp tiền kỳ.
Tới cảnh giới bọn họ bây giờ, thọ mệnh vô cùng lâu dài, mấy trăm năm, Thậm chí hơn một ngàn năm không tăng tiến tu vi cũng là chuyện bình thường. Nhưng Quách Phong mang Thiên Cơ Thần Mạch, hiển nhiên khác với người thường.
- Nếu sư phụ còn không trở lại, đệ tử liền ra ngoài lịch lãm một phen!
Quách Phong thu liễm vẻ tươi cười, nói ra quyết định.
- Không tồi... Nhưng huynh đừng có lén đi độ đại thiên kiếp đó!
Tú Ninh cười cười nhìn Quách Phong.
- Ha ha... Làm gì có...
Quách Phong có chút chột dạ.
Ngay khi ba người đang nói chuyện, một nho bào nam nhân hiện ra trên không trung Phàm Vân Đảo.
- Ồ?
Quách Phong cảm nhận được không gian dao động, ngước nhìn lên bầu trời.
Vù!
Ngay sau đó, một thân ảnh quen thuộc hiện ra cạnh mọi người.
- Lạc tiền bối!
- Lạc đại ca!
Mấy người Ninh Tuyết Dung lộ ra vẻ kinh hỉ!
- Lạc tiền bối, người từ Huyết Sát Chủ Động Phủ trở về, vậy sư phụ cùng người khác đâu? Sao lại không đi cùng người?
- Đúng rồi, còn có Vân Dịch cùng cổ tiền bối đâu rồi? Sao chỉ có một mình người trở về?
Quách Phong một hơi hỏi mấy vấn đề.
Ninh Tuyết Dung cùng Tú Ninh nhìn nhau, lộ vài tia bất an.
Lạc Hà mặt hơi tối lại: "Cổ Thương đạo hữu đã chết trong Huyết Sát Chủ Động Phủ, tuy nhiên ngươi yên tâm đi, Trương huynh đệ cùng ta đều an toàn trở về.
- Vậy thì tốt rồi, sư tôn không có việc gì thì tốt rồi!
Quách Phong lộ vẻ vui mừng, nhưng ngay sau đó lại ngẩn ra:
- Người cùng sư tôn đều an toàn trở về, vậy... Vân Dịch hắn thế nào?!
- Vân Dịch còn ở lại trong Huyết Sát Chủ Động Phủ. Chúng ta không đưa hắn về... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lạc Hà than nhẹ, trên mặt có vài phần tự trách, bị Quách Phong ngắt lời:
- Cái gì? Vân Dịch không thể trở về?
Vừa nghe xong, Ninh Tuyết Dung cùng Tú Ninh đều biến sắc.
- Lạc đại ca, trong Huyết Sát Chủ Động Phủ đã xảy ra chuyện gì, sao lại chỉ có một mình huynh trở về?!
Ninh Tuyết Dung trong lòng càng bất an.
- Các ngươi theo ta tới Tinh Nguyệt Thần Điện nói tiếp, sự tình cũng không phải xấu như các ngươi tưởng tượng đâu!
Thần sắc Lạc Hà trấn định, thuấn di đến Tinh Nguyệt Thần Điện.
Vụt vụt!
Mấy người rất nhanh đều thuấn di đến Tinh Nguyệt Thần Điện.
Trong Tinh Nguyệt Thần Điện ngưng tụ một lượng lớn tinh thần số mệnh lực, có thể ngăn cách thăm dò từ bên ngoài, rất thích hợp bàn chuyện.
- Sự tình là như vậy... Các cấm kỵ cường giả đi Huyết Sát Chủ Động Phủ lần này, thậm chí cả Sứ giả Thượng giới cũng gần như bị chết hết, ngay cả Huyền Long Đại Vương cũng không tránh khỏi. Những người trở về Chu Vương Triều chỉ có ta, Trương huynh đệ, Nghê Thường tán tiên, về phần Vân Dịch... như sư tôn ngươi đã đoán trước, sau khi tiến vào Huyết Sát Chủ Động Phủ, hắn liền có kỳ ngộ, kế thừa y bát của Huyết Sát Thần Đế, do vậy trong thời gian ngắn hắn không thể rời khỏi Huyết Sát Chủ Động Phủ được..
Lạc Hà đem những việc trong động phủ nói ngắn gọn lại một lần.
Mặc dù hắn chỉ giải thích đại khái, còn lược bỏ rất nhiều chi tiết, nhưng Ninh Tuyết Dung bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự tàn khốc và nguy hiểm trong đó.
Khi Lạc Hà kể đến đoạn Trương Hằng dung hợp với ba phân thân, hóa thành Kình Thiên Ma Thần, chấn nhiếp toàn trường thì bọn Quách Phong trong lòng kích động không thôi.
Khuôn mặt Ninh Tuyết Dung còn xen lẫn vài giọt lệ, trong mắt hiện ra vẻ kinh hỉ.
- Sư phụ thật quá cường đại!
Quách Phong nắm chặt tay, thân thể khẽ run, trên mặt mang vẻ tự hào cùng hưng phấn.
- Sư phụ thực sự không làm chúng ta thất vọng...
Tú Ninh cười tươi như hoa, đôi mắt đẹp hướng về phương xa, mang vẻ si mê.
- Nếu sư tôn cũng đã đi ra an toàn, sao người lại không trở về?
Quách Phong tính vội vàng, có gì nghi vấn đều trước tiên nói ra, có thể thấy tình cảm sâu đậm của hắn đối với sư phụ.
- Sư tôn ngươi được Nghê Thường tán tiên mời đi gặp một thế ngoại cao nhân!
Lạc Hà cười ha ha nói.
- Nghê Thường tán tiên?
Quách Phong nao nao.
- Nàng tìm sư tôn có chuyện gì quan trọng sao?
- Thực ra, Tuyết Dung cũng nhận thức vị Nghê Thường tán tiên thần bí này đấy!
Lạc Hà cười thần bí.
- Nàng là ai?
Ninh Tuyết Dung nhất thời đoán không ra.
- Trương huynh đệ gọi nàng là Triệu tiểu thư!
Lạc Hà nhẹ nhàng nói.
• Gì...! Thì ra là nàng ta!
Ninh Tuyết Dung giật mình nói, nàng thật không ngờ vị Nghê Thường tán tiên thần bí của Chu Vương Triều lại chính là tỷ muội tốt của mình.
- Như vậy thì, Trương đại ca đi tới Nhân Gian Tiên Cảnh...
Ninh Tuyết Dung khẽ nói.
- Nhân Gian Tiên Cảnh? Địa phương đó ở đâu vậy?
Quách Phong tò mò hỏi.
Tại một góc hẻo lánh trên Đông Vân đại lục, trong mây mù mờ ảo, có hai thân ảnh đi đến.
- Trương đạo hữu, hãy đi theo ta, nơi này rất dễ lạc đường đó!
Triệu Tịch Nguyệt cười cười, chủ động kéo tay Trương Hằng, bay vào trong mây mù vô tận.
Phi hành một lúc sau, mây mù loãng dần, hiện ra một vùng thế ngoại Đảo viên.