Một bước, hai bước, ba bước, cước bộ từ chậm chuyển thành nhanh, dù không nhanh lắm, nhưng mà vẫn là hơn trước rất nhiều.
Bên trong vòng chiến bụi bay mù mịt, Soviet xông thẳng vào trận địa, một chút cũng không nghe thấy, một tiếng động cũng không nhìn thấy.
Mù mịt, yên tịnh, một tia khí tức cũng không có.
Không, nhất định không thể. Soviet ngóng chờ từng khắc, bất anh không khỏi ngày một dâng cao.
“Phù phù! Phù phù!”, bên tai chỉ còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chính mình từng chút từng chút một thở ra.
Soviet hung hăng nắm chặt hay bàn tay lại, gân xanh nỗi rõ ràng từng đường một trên cánh tay. Sau đó lấy hết sức lực mà lao nhanh về phía trước.
Không biết tự bao giờ bên cạnh đã nổi lên một trận gió nhẹ, nhưng trận gió này không khiến người ta trở nên dễ chịu, mà ngược lại giống như dao sắc lia qua lia lại, từng chút từng chút một cắt xuống trên người Soviet. Thân thể hắn đột nhiên hiện lên mấy vết cắt, tuy không lớn, nhưng rất bén, cũng rất đau.
Đau đớn, dồn ép, nội lực tu luyện trong người ngày một tiêu bớt, cảm giác không thoải mái rốt cuộc cũng trở lại. Bước chân Soviet ngày càng trở nên nặng nề, đến mức hắn nghĩ đây có lẽ là bước chân cuối cùng rồi, nhưng vẫn dồn sức cố bước thêm một bước nữa, cứ thế mà kiên trì, so với tưởng tượng của bản thân thật sự tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc đang cố gắng lếch về phía trước, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “bịch”. Âm thanh kia thoạt nghe rất nhỏ nhẹ, nhưng giờ phút này giống như mảnh giấy căng trướng bị đâm thủng. Soviet hắn là đang ở trạng thái cái gì cũng không nghe thấy, cho nên khi nghe thấy được tiếng động, liền theo bản năng mà hướng về nơi phát ra âm thanh kia nghe ngóng. Hướng đó cái gì cũng không nhìn được, chỉ là một mảng bụi bặm tung trời. Mà Soviet đang theo quán tính đi về phía trước, liền đụng phải thứ gì đó “bịch” một tiếng, tiếp theo cả người lảo đảo, ngã sấp xuống đất.
Chết tiệt. Soviet thầm mắng trong lòng một cái, không khỏi cảm thấy hữu khí vô lực, nguyên bản là đang kiên trì dồn sức đi tới, ngã một cái đau như thế này, bao nhiêu khí lực còn sót lại rủ nhau đi mất. Bây giờ cho dù hắn có muốn đứng dậy cỡ nào, cũng không còn một chút sức lực mà gượng dậy.
Phải làm cái gì đây trời?
Không nghĩ ra được là cuối cùng cái gì mình cũng không giúp được.
Chuyện đang tốt lành tự dưng bị dang dở, cảm thấy rất bế tắc.
Trong lòng Soviet không ngừng nảy sinh đủ thứ loại ý nghĩ, mà từng cái từng cái một chỉ khiến hắn càng thêm bất lực vô vàn, hoàn toàn không nghĩ đến sự cố còn chưa có hảo hảo mà kết thúc.
Bởi vì từ tư thế ê ẩm mà nằm sấp trên mặt đất, còn đang cố gắng chống tay đứng dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng nghĩ đủ thứ chuyện, thì đột nhiên cả thân người đổ sập về trước, sau đó không thể kiểm soát được mà lăn đi.
Phải! Chính là lăn về phía trước nha, giống như là đang ở trên sườn dốc xuống của một ngọn núi, cứ thế mà lăn đi. Nhưng mà hắn nhớ rõ ràng là, nơi Tô Đông thi cùng đạo sĩ kia quyết đấu là bình địa cơ mà.
Soviet không kịp nghĩ thêm gì nữa, chỉ cảm thấy cả người đang cạn kiệt thì triệt để vô lực luôn.
Đây là làm sao vậy? Đến cuối cùng là làm sao vậy? Lẽ nào đi lộn chỗ rồi? Nếu vậy thì phải đi đâu mới đúng chỗ hả trời?
Cảm giác vô lực nhanh chóng bị cảm giác sợ hãi bao lấy. Hắn đi một đường là đi lộn sang chỗ khác, thì giúp cái gì được mà giúp?
Quả thật mình không thích hợp làm anh hùng. Ngay cả ý nghĩ làm anh hùng cũng tuyệt đối không thể có.
“Bịch”!
Đúng lúc này, trạng thái như lăn đến không có chỗ dừng thì ngừng lại, bởi vì soviet cảm thấy như mình đã đụng trúng cái gì đó thô cứng rồi nha. Cú va đập này so với trước còn muốn kịch liệt hơn, cả người một trận ê ẩm đến nghiến răng nghiến lợi.
Cư nhiên dừng lại theo kiểu này.
Đang lúc Soviet còn không biết mình nên mừng hay nên khóc, thì hắn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía một chút, sau khi xác định mình sẽ không bị lăn nữa, hai tay liền nắm thành quyền, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu một khi có tập kích, tuy rằng cả người vắt ra được một ít sức lực cũng rất khó khăn, nhưng mà tư thế này cũng trấn an được tinh thần phần nào.
Một quyền này, không cầu đánh cho mất mạng, chỉ cầu có thể giúp hắn lếch đi trốn được chút nào hay chút đó.
Liếc nhìn bên trái, một mảng cỏ xanh hoa cỏ bao phủ, nhưng mà mảng cỏ kia rạp tới đổ lui, như vừa có ai đó giày xéo, muốn bao nhiêu tơi tả có bấy nhiêu tơi tả.
Giống như một bãi chiến trường, Soviet nghĩ thầm trong bụng.
Nhưng nếu là chiến trường, tại sao lại không nghe thấy một chút âm thanh nào hết vậy? Hay là kết thúc rồi?
Ngay khi nhận định này hình thành trong đầu, không hiểu sao Soviet cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, kết thúc rồi, thì thật sự là quá tốt mà.
Soviet ngơ ngác nhìn bốn phía một lượt.
Sau đó, hai mắt mở to một trận.
Miêng há to ra.
Tại sao, tại sao lại như vậy?
Ông trời là coi chuyện đùa giỡn cuộc sống của hắn như một thú vui tao nhã thiệt sao?
Nói đùa! Một chút cũng không muốn.
Cớ sao lần này bất ngờ nhìn thấy cái gì đó cũng là nhìn thấy một cái nhân nha?
Hắn một chút cũng không có thích chân đâu!
Lần này là nhìn thấy một cái chân mang giày rách đó nha. Trọng điểm hả? Đâu có, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cái chân này vừa nhìn là lạ, vừa rất quen thuộc.
Hắn di chuyển đường nhìn, quả thực đúng là rất đáng kinh hỉ, chính là Tô Đông Thi.
Tô Đông Thi ngồi đó, cái gì cũng chưa có nói, mà trong đôi mắt là tràn ngập ý tứ “ sao lại có loại sinh vật mất não như thế chứ, hết chuyện làm rồi hay sao lại chạy đến bên trong vòng chiến, là muốn trở thành vật hi sinh sao?”
Được rồi, tôi một chút cũng không có muốn vào đây có được chưa? Không không, đúng là hắn muốn vào, nhưng mà hắn cũng không có muốn vào với trạng thái này a.
Hắn muốn tiến vào với cái trạng thái cực kì hùng tráng, vô cùng hùng dũng, sau đó sẽ hắt mặt lên với Tô Đông Thi đáng thương kia rằng
“Sao hả, thường ngày luôn chê bai ta yếu đuối này nọ, bây giờ thì sao nào, ngươi có muốn gia đây ra tay cứu ngươi không hả?”, sau đó sẽ chống nạnh mà cười thật hả hê.
Hoàn toàn không phải là trạng thái như thế này có biết không.
Soviet cúi đầu, nhìn một thân chật vật, mặt tràn đầy xấu hổ ôm lấy đôi chân của Tô Đông thi.
Thật sự là, thật sự là nhìn thấy ánh mắt của y, hắn bất giác thấy mình thật hổ thẹn.
Sau đó….
Hắn cắn răng một cái, quẹt mặt chùi chùi qua loa, thành công để lại trên khuôn mặt vốn không chật vật lắm mấy lằn bụi bám đen, rồi làm như không có chuyện gì mà chống tay phải cố gắng đứng dậy, sau đó nhích từng bước đến trước mặt Tô Đông Thi. Hai chân căn bản là vẫn còn mềm nhũn không chút sức lực, tựa hồ còn run rẩy, nhưng mà bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên cũng không mấy khó khăn. Bởi vì Tô Đông Thi là đang ở tư thế ngã ra trên mặt đất, mà hắn lúc này, có thể đứng từ trên cao, hạ mắt xuống nhìn y.
Lúc nhìn Tô Đông Thi gian nan chật vật đối diện với chính mình, hắn nhịn không được nhếch miệng lên cười một cái.
Nhưng mà sau đó lại làm ra một loại chuyện tuyệt đối là não tàn rồi mới làm nha.
Chính là hắn khom lưng, đưa tay nâng cằm Tô Đông Thi lên, xoay trái xoay phải, sau đó buông ra, dùng ngón tay trỏ chọc chọc lấy cái cằm của Tô Đông Thi, nói:
“Cô nương, đừng sợ, gia đến cứu ngươi!”
Lời vừa dứt, liền cảm giác có gì đó không đúng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không phát hiện ra là không đúng chỗ nào. Cho nên nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Tô Đông Thi, trong miệng liền lẩm bẩm nhắc lại câu ban nãy lần nữa:
“Cô nương, đừng sợ, gia đến cứu ngươi!”
Sau đó, rốt cuộc cũng nhận ra chỗ nào không đúng rồi. Nhưng một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi, có muốn rút lại cũng không được, mà giải thích thì không biết nên làm như thế nào.
Điên rồi! Cư nhiên lại đem Tô Đông thi biến thành cô nương, y như cọi bảo bối vậy, chẳng khác gì gọi y như gọi người yêu. Nhưng mà, cái này, gọi như thế có được không? Thật sự không có chuyện gì sao?